Lê Vĩnh Thiên nghe xong lập tức trở nên kinh hãi.
Mặc dù anh cũng đã dự đoán trước được rằng rất có thể toàn bộ thị vệ Long Cung đã chết hết nhưng đó chẳng qua chỉ là suy đoán, hiện tại được Trương Minh Nguyệt xác nhận chính xác khiến anh vô cùng khiếp sợ.
“Cô mau nói tiếp, nói hết kết quả điều tra của cô cho tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Advertisement
“Đội đặc công Ám Ảnh của chúng ta đã tra được là bố con Ngụy Nghiêm dẫn những người áo đen này tiến vào Long Cung!” Trương Minh Nguyệt lại nói.
“Cái gì? Hóa ra thật sự là Ngụy Nghiêm làm!” Lê Vĩnh Thiên vô cùng kinh ngạc, những kết quả này gần như giống như đúc với những gì anh dự đoán lúc trước.
Advertisement
“Đúng vậy, bố con Ngụy Nghiêm nhân dịp anh đánh giặc ở Sư Quốc, các vị hộ soái không có mặt ở đây, Long Cung trống không liền phát động đảo chính, nửa đêm liền dẫn người giết vào Long Cung.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Cái tên Ngụy Nghiêm này đúng là quá to gan! Ông ta thế mà lại dám tạo phản, đúng là chán sống rồi!” Lê Vĩnh Thiên tức giận nói.
“Đúng thế, những người áo đen này chính là người của điện Thiên Cang mà nhà họ Ngụy lại là chủ nhân của điện Thiên Cang. Nhà họ Ngụy những năm gần đây bí mật gầy dựng điện Thiên Cang để một ngày không xa phát động đảo chính, cướp lấy quyền hành!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Không nghĩ đến dã tâm của nhà họ Ngụy lại lớn như thế, tính toán cân nhắc nhiều năm như vậy, trong một đêm liền cướp lấy quyền hành.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy, Ngụy Nghiêm luôn coi anh là cái đinh trong mắt, là cái gai trong thịt, kẻ thù số một, ông ta vừa lên chức việc đầu tiên tất nhiên là muốn Long Chủ cách chức anh, diệt trừ kẻ thù, có như vậy mới không tạo thành uy hiếp đối với ông ta!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi cũng biết Long Chủ sẽ không hồ đồ như vậy mà bãi nhiệm chức vị của tôi, hóa ra là ngài ấy bị Ngụy Nghiêm uy hiếp!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng, người của điện Thiên Cang nhà họ Ngụy sau khi giết sạch thị vệ Long Cung liền để cho người điện Thiên Cang hóa trang thành thị vệ Long Cung, hoàn toàn khống chế Long Cung trong lòng bàn tay.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi cũng nghĩ không thông, Long Chủ nếu như bị uy hiếp thì tại sao ngày đó thấy tôi trong triều lại không cầu cứu hoặc là ra ám hiệu? Chỉ cần Long Chủ ra lệnh một tiếng, tôi liền có thể đánh chết Ngụy Nghiêm ngay tại chỗ!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cái này cũng là chuyện chúng tôi không rõ, Long Chủ hoàn toàn có thể phát tín hiệu cầu cứu với anh hoặc là những vị hộ soái khác nhưng ngài ấy lại không hề làm như vậy mà lại chọn nghe theo mệnh lệnh của Ngụy Nghiêm, tất cả đều để yên cho ông ta thao túng. Ngụy Nghiêm yêu cầu ngài ấy cách chức anh, ngài ấy liền làm theo lời ông ta, thật sự thu hồi lại chức vị của anh, Ngụy Nghiêm nói cầu hòa với Sư Quốc, Long Chủ cũng nghe theo đề nghị của ông ta.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Tôi biết tính tình Long Chủ không hề mềm yếu, lấy tác phong bình thường của ngài ấy, tuyệt đối không thể nào cầu hòa với Sư Quốc. Tra cho tôi, tiếp tục tra, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc Ngụy Nghiêm đã nắm được cái thóp gì của Long Chủ mà lại có thể khiến cho ngài ấy nghe lời ông ta như vật!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái, hiện tại chúng ta đã tra ra được bố con nhà họ Ngụy tạo phản, không bằng trực tiếp xuất binh tiêu diệt nghịch tặc nhà họ Ngụy, giải cứu Long Chủ, không cần lãng phí thời gian đi thăm dò Ngụy Nghiêm đã sử dụng thủ đoạn hay lợi dụng điểm yếu gì để uy hiếp Long Chủ!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Hiện tại Ngụy Nghiêm đã lên làm thừa tướng, hai đứa con trai ông ta cũng mang quyền cao chức trọng trên người, quyền hành của Long Quốc đều rơi vào trong tay nhà họ Ngụy, tôi không có quyền điều động binh lực đi tiêu diệt bọn họ.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhưng mà anh có uy vọng lớn như vậy trong quân đội, rất nhiều tướng lĩnh sẽ nghe lời anh, hơn nữa anh có thể thông báo cho bốn vị hộ soái còn lại, để bọn họ cùng nhau xuất binh tiêu diệt bố con Ngụy Nghiêm!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Chuyện không có đơn giản như cô nghĩ đâu, trong tay tôi không có binh quyền, cho dù bốn vị hộ soái có giao tình thâm sâu với tôi thì bọn họ cũng sẽ không nghe lệnh tôi. Tôi nói, bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin, không chừng còn cho rằng tôi vì bị cách chức nên muốn tạo phản.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại Ngụy Nghiêm đã cử một đoàn nghị hòa đến đàm phán với Sư Quốc ở Phía Bắc.”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói Sư Quốc bên kia đòi bồi thường rất nhiều, muốn Long Quốc chúng ta đưa cho bọn họ năm chục tỉ, hơn nữa còn muốn chúng ta cắt Phía Bắc cho bọn họ.”
“Nếu Ngụy Nghiêm đồng ý yêu cầu của Sư Quốc ký vào hiệp ước, Long Quốc chúng ta phải cắt đất bồi thường, dâng Phía Bắc cho Sư Quốc.” Trương Minh Nguyệt lo lắng nói.
“Tôi cũng rất lo lắng, chỉ là hiện tại tôi đã bị biếm làm thứ dân, trong tay không có quyền chức gì, không có cách nào điều động binh mã, muốn đối kháng với nhà họ Ngụy thật sự là quá khó.”
“Hiện tại biện pháp duy nhất chính là nhanh chóng tra ra Long Chủ rốt cuộc đã bị cái gì uy hiếp, sau đó chúng ta lại thực hiện giải pháp tương ứng, giải trừ băn khoăn trong lòng Long Chủ khiến ngài ấy không còn lo lắng về sau.”
“Chỉ khi Long Chủ đích thân ra lệnh, bốn vị hộ soái mới nghe theo, chỉ cần Long Chủ không bị Ngụy Nghiêm thao túng, tự mình ra lệnh tiêu diệt nhà họ Ngụy thì tất cả mọi người mới nghe theo.”
“Nếu không, hiện tại quyền hành đều nằm trong tay Ngụy Nghiêm, ai dám không nghe lời ông ta chứ?” Lê Vĩnh Thiên nói ra lý do hiện tại không thể thảo phạt Ngụy Nghiêm.
“Được, vậy tôi sẽ tiếp tục điều tra, tra xem rốt cuộc Ngụy Nghiêm đã dùng biện pháp gì uy hiếp Long Chủ khiến ngài ấy răm rắp nghe theo lời ông ta.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Được, nhất định phải tra ra được chân tướng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được!”
Sau khi Lê Vĩnh Thiên cúp điện thoại, Chu Nhược Mai liền hỏi: “Vĩnh Thiên, là nhà họ Ngụy tạp phản hả?”
Mới vừa rồi Chu Nhược Mai cũng nghe được đối thoại giữa Lê Vĩnh Thiên và Trương Minh Nguyệt cho nên biết nhà họ Ngụy tạo phản.
“Đúng vậy, đúng là không nghĩ đến nhà họ Ngụy lại to gan như thế, dám tạo phản, còn dám uy hiếp Long Chủ.” Lê Vĩnh Thiên thấy Chu Nhược Mai đã biết liền không che giấu.
“Hóa ra Long Chủ lại bị Ngụy Nghiêm uy hiếp, khó trách anh lại bị cách chức.” Chu Nhược Mai nói.
“Nhà họ Ngụy sớm muộn gì cũng sẽ xong đời, anh sớm muộn gì cũng sẽ được Long Chủ trọng dụng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tiếp theo anh định làm gì?” Chu Nhược Mai nói.