Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mà Lưu Bảo Thông luôn duy trì sắc mặt bình tĩnh. Anh là bác sĩ quân y nổi tiếng nhất phía Tây, vô số lần ra vào chiến trường súng đạn khốc liệt, cứu đồng đội mình, tiêu diệt kẻ địch. Có mấy chục bảo an thôi, anh không để tâm.

Nếu không phải cần đợi Lương Trọng tới, một mình anh cũng hạ gục được hết đám bảo an này.

Thủ hạ của Lê Uy Long không có kẻ yếu đuối, cho dù là quân y như Lưu Bảo Thông, sức chiến đấu cũng không hề yếu.

“Cô giáo Dung, nếu bây giờ cô đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ tha cho bạn trai của cô.” Lương Tuấn Thịnh thấy đám người Lưu Bảo Thông bị vây lại, mọc cánh cũng khó thoát liền kiêu ngạo nói.


“Lương Tuấn Thịnh! Sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy hả? Dù sao tôi cũng từng là cô giáo của cậu. Cậu ức hiếp cô giáo mình như vậy, chẳng lẽ không sợ bị quả báo hả?” Lê Hồng Ngọc nói.

“Hết cách rồi, ai bảo cô khiến tôi mê mẩn đến vậy chứ? Vì muốn có được cô, tôi có thể bất chấp định kiến của người đời!” Lương Tuấn Thịnh không biết xấu hổ nói.

Lê Hồng Ngọc nghe thấy lời Lương Tuấn Thịnh nói càng tức giận hơn, đây không phải lời mà tuổi hắn nên nói ra, rốt cuộc là gia đình như nào mới khiến hắn ta còn trẻ như vậy đã biến thái như này?

“Cậu còn trẻ mà đã dám làm những chuyện tày trời như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng! Nếu bây giờ biết hối hận có lẽ vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.” Lê Hồng Ngọc nói.

“Cô giáo Dung, cô không cần dạy tôi. Ban nãy bạn trai cô đánh tôi, cô nói nên làm thế nào bây giờ? Tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có làm người phụ nữ của tôi không?” Lương Tuấn Thịnh không muốn lảm nhảm với Lê Hồng Ngọc, hắn chỉ cần đáp án của cô.

Lê Hồng Ngọc khó xử, bởi vì ban nãy Lưu Bảo Thông đánh Lương Tuấn Thịnh, gây náo loạn lớn, cô không muốn anh xảy ra chuyện nên không dám công khai từ chối Lương Tuấn Thịnh.

Lúc này, Lưu Bảo Thông nói: “Mày đừng nằm mơ nữa, còn nói nhảm, tin tao đánh mày lần nữa không?”

Lương Tuấn Thịnh không ngờ rằng Lưu Bảo Thông bị một đám bảo an vây quanh không chút sợ hãi, không những không có một chút sợ hãi, còn kiêu ngạo như vậy!

“Mày chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo như vậy?” Lương Tuấn Thịnh tức giận hét.


“Còn không biết ai là người chết đến nơi đâu.” Lưu Bảo Thông nói.

“Được, mày được! Mày đợi đó cho tao, tý nữa đừng khóc lóc cầu xin tao.” Lương Tuấn Thịnh nói.

“Cậu Thịnh, hay là bây giờ để đảm bảo an của tôi đánh cho bọn họ nửa sống nửa chết trước!” Nguyễn Thành Đạt vì muốn bù đắp lỗi lầm ban nãy của mình, đồng thời lấy lòng Lương Tuấn Thịnh nên muốn ra tay trước.

“Không gấp, đợi bố tôi tới rồi quyết định sau, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát được.” Lương Tuấn Thịnh nói.

Nguyễn Thành Đạt nghe Lương Tuấn Thịnh nói thế chỉ có thể đứng im.

Lương Tuấn Thịnh là con trai của lãnh đạo thành phố, Nguyễn Thành Đạt không chút do dự chọn đứng về phía Lương Tuấn Thịnh. Mà Lưu Bảo Thông chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, một vị khách như vậy, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, cũng chả có gì lớn.

“Các người mau tránh ra, tôi muốn đi về! Nếu các người không tránh ra tôi sẽ báo với hiệp hội Hộ Pháp, để hiệp hội Hộ Pháp cử người tới cứu chúng tôi!” Lê Hồng Ngọc bị mắc kẹt ở đây không có cách nào thoát ra liền nghĩ tới gọi hiệp hội Hộ Pháp tới xử lý.

“Ha ha, hiệp hội Hộ Pháp tới cũng chả có tác dụng gì! Bố tôi là lãnh đạo thành phố Đà Lạt, hiệp hội Hộ Pháp đến cũng phải nể mặt ông ấy, không giúp mấy người được đâu!” Lương Tuấn Thịnh cười lớn.

“Tôi không tin bố cậu còn điều khiển được hiệp hội Hộ Pháp, bây giờ tôi sẽ gọi cho hiệp hội Hộ Pháp báo án!” Lê Hồng Ngọc nói xong rút điện thoại ra.


“Nếu cô không tin thì cứ gọi đi, tôi chắc chắn không ngăn cảm đâu.” Lương Tuấn Thịnh nói.

Cô biết lãnh đạo mới của hiệp hội Hộ Pháp bây giờ là Ánh Hạ, không phải Hoàng Minh Yên nữa. Lúc trước Ánh Hạ tới trường điều tra về vụ nữ sinh nhảy lầu, cô đã thấy Ánh Hạ là một chủ tịch tốt, thực thi pháp luật công bằng và liêm chính. Vậy nên cô vẫn tin tưởng hiệp hội Hộ Pháp sẽ xử lý công bằng.

Vì thế cô lập tức gọi cho hiệp hội Hộ Pháp. Nhưng lúc này, Lưu Bảo Thông lại dơ tay ra, lấy điện thoại của cô, nói: “Cô giáo Dung, không cần gọi đâu.”

“Tại sao?” Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì hiệp hội Hộ Pháp đến rồi, ngược lại thành trở ngại, khó xử lý chuyện này.” Lưu Bảo Thông biết Lê Uy Long đã phái người tới đây bắt bố con Lương Trọng, vậy nên không muốn người của hiệp hội Hộ Pháp can thiệp.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK