“Sau đó thì cái tên không có đầu óc đó đi ra, không nói lời nào liền đánh tụi con.” Đỗ Lượng cũng không biết xấu hổ nói với bố mẹ của mình là chính anh ta đã đòi lấy Lê Tịnh Vy để đền tiền bồi thường cho vụ việc kia, dù sao chuyện như thế cũng khó có thể nói ra.
“Thật sự quá nực cười! Không bồi thường tiền, ngược lại còn đánh người, đúng là chọc tôi tức chết mà!” Ngụy Thái Phượng nói.
Advertisement
“Đúng vậy, khi nó đánh con, con đã nói với nó rằng bố con chính là người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy này, và ông nội con là bộ trưởng. Mà nó chỉ cười nhạt, không chút nể mặt, vẫn tiếp tục đánh không tha.” Đỗ Lượng nói.
“Thằng nhóc này quá kiêu ngạo! Không biết trời cao đất rộng! Không tiêu diệt nó thì mối hận thù trong lòng tôi khó mà biến mất được!” Đỗ Quang hung tợn nói.
Advertisement
Lúc này, vài người đàn ông vội vã bước vào.
“Ông chủ, chúng tôi đã điều tra được tung tích của người đánh cậu chủ bị thương rồi.” Một người đàn ông nói.
“Tốt! Tra ra được là tốt! Bọn họ rột cuộc có lai lịch thế nào?” Đỗ Quang hỏi.
“Cậu con trai đánh người tên là Triệu Đình Vũ, đến từ một nơi khác. Anh ta có một người em gái tên là Triệu Vũ Ngọc, cùng đi theo anh ta đến thành phố Vĩnh Thụy.”
“Cả hai anh em đều là lần đầu đến thành phố Vĩnh Thụy, mọi thứ đều xa lạ, không có nhà để về, là đứa con gái của người phụ nữ lái xe ba bánh kia nhận họ về nhà ở.”
“Người phụ nữ đi xe ba bánh tên là Lê Tuyết Tương, và cô gái tên Lê Tịnh Vy là con gái của bà ấy. Cô ấy là học sinh năm cuối của trường cấp ba số 1 thành phố Vĩnh Thụy.”
“Người phụ nữ tên Lê Tuyết Tương kia, thuê một mảnh đất trồng rau và dựa vào việc trồng rau và bán rau để kiếm sống, không có bối cảnh gì lớn. Triệu Đình Vũ kia thì lại đến từ một vùng khác thành phố Vĩnh Thụy, lại càng không có bối cảnh gì lớn.”
Những người đàn ông nói liên tục.
“Người không có lai lịch gì cả lại dám kiêu ngạo như vậy, đúng là chán sống rồi!” Đỗ Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
“Giết những kẻ nhỏ bé không có lai lịch gì như thế này thực sự quá dễ dàng như giẫm phải vài con kiến, chẳng ai thèm đoái hoài, nhà của bọn chúng ở đâu?” Ngụy Thái Phượng hỏi.
“Nhà của họ ở ngoại ô phía tây thành phố, chúng tôi đã nắm bắt được vị trí rồi.” Một cấp dưới cho biết.
“Được rồi! Năng lực làm việc của các cậu rất tốt, trong thời gian ngắn như vậy đã điều tra xong, rất tốt.” Ngụy Thái Phượng khen ngợi.
“Bà chủ, khi nào thì chúng ta ra tay?” Một cấp dưới hỏi.
“Không cần vội, để cho bọn chúng tự do nhảy nhót một chút, từ giờ trở đi, các cậu sẽ theo dõi sát sao mọi động thái của bọn chúng đừng để chúng bỏ chạy.” Ngụy Thái Phượng nói.
Hiện tại bà ta vẫn chưa tìm được bác sĩ tư đáng tin cậy. Trước tiên bà ta muốn tìm một bác sĩ tư thật tốt, sau khi mọi thứ đã sắp xếp sẵn sàng, bà ta sẽ đưa Triệu Đình Vũ và những người khác về đây, sau đó lập tức đi phẫu thuật lấy mắt.
Nếu bây giờ bắt được rồi mà bác sĩ tư vẫn chưa sẵn sàng, bà ta sợ đêm dài lắm mộng, mọi chuyện sẽ thêm phức tạp.
Chỉ cần tìm được bác sĩ tư nhân, lập tức sẽ cho những thủ hạ này bắt người về, phẫu thuật lấy nhãn cầu, tốc chiến tốc thắng, sau đó giết hết những người này.
Chỉ bằng cách này, mới không để lộ ra sơ hở nào.
“Vâng, thưa bà chủ, chúng tôi sẽ theo dõi họ cả ngày lẫn đêm, sẽ không để bọn họ chạy trốn.” Một trong những thuộc hạ nói.
“Các cậu trở về trước đi, cho người thay phiên canh gác, đợi mệnh lệnh của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cho các cậu hành động.” Ngụy Thái Phượng nói.
“Ừ!” Mấy người lập tức đi ra ngoài.
Sau đó, Ngụy Thái Phượng nói với Đỗ Quang: “Nhanh chóng tìm một bác sĩ tư nhân đáng tin cậy để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nhãn cầu.”
“Được rồi, anh sẽ liên lạc ngay.” Đỗ Quang nói.
Lúc này, trong một căn nhà đổ nát bên cánh đồng rau ngoài ngoại ô, Triệu Vũ Ngọc và Lê Tịnh Vy đang xoa rượu thuốc cho Lê Tuyết Tương.
Triệu Đình Vũ lo lắng thế lực của gia đình Đỗ Lượng sẽ đến trả thù, nên anh ta đã đứng canh bên ngoài ngôi nhà.
Lúc này, bão đã tạnh nhưng trời vẫn nổi sấm sét.
Mọi người đều không biết rằng một thảm họa đang sắp ập lên đầu bọn họ.