Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Một tên sát thủ muốn tấn công vợ tôi." Lê Uy Long trả lời.

"Cái gì? Một tên sát thủ? Một kẻ giết người? Hắn đâu rồi?" Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.

"Là kẻ đang nằm trên mặt đất đằng kia." Lê Uy Long chỉ vào gã đàn ông đeo mặt nạ màu đen đang nằm rúm ró trên mặt đất phía đằng xa.

"Thật là một kẻ gan to tày trời, lại dám tấn công chị dâu tôi. Tôi sẽ dọn dẹp hắn ta sạch sẽ!" Thiên Thành dứt lời, hùng hổ xông lên phía trước.

"Em có muốn xem xem em đã thuê loại sát thủ nào không?" Lê Uy Long hỏi Chu Nhược Mai.

"Có! Đi." Với Lê Uy Long bên cạnh, Chu Nhược Mai đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác an toàn chưa từng thấy. Vì vậy cô muốn xem dưới lớp mặt nạ kia là gương mặt lừa đảo nào.


Thế là Lê Uy Long đưa Chu Nhược Mai đi tới.

Gã đàn ông run lên từng cơn vì sợ khi nhìn thấy Lê Uy Long và Thiên Thành đồng thời tiến về phía mình.

Hắn đã nếm qua sức mạnh của Vĩnh Thiên nên hắn ta thực sự sợ hãi.

Thiên Thành không do dự, đưa tay giật chiếc mặt nạ màu đen hắn đang đeo trên mặt.

Một khuôn mặt cực kỳ xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người.

Chu Nhược Mai sắp ngất xỉu khi nhìn vào gương mặt xấu xí tới mức khó hình dung đó. Cô không thể không cảm thấy vui mừng trong lòng bởi may mắn thay Lê Uy Long lại xuất hiện kịp thời. Nếu không, bị hủy hoại dưới tay kẻ này thì cảm giác còn kinh tởm hơn là nuốt phải một con ruồi vào họng!

"Em đã chi bao nhiêu tiền để mời một kẻ như thế này tới?" Lê Uy Long hỏi Chu Nhược Mai.

"Mất hai ... hai tỉ..." Chu Nhược Mai bối rối nói.

"Một kẻ giết người như vậy đáng giá hai tỉ?" Lê Uy Long không nói nên lời.

Chu Nhược Mai đỏ mặt, im lặng.

"Nói xem. Mày là ai?" Lê Uy Long bắt đầu ép người đàn ông mặc đồ đen.

"Tôi ... tôi thực sự chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề nghèo khổ. Xin hãy để tôi đi!" Hắn nài nỉ.


"Em thấy chưa. Những kẻ như thế này trên mạng nhiều vô số." Lê Uy Long nói với Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai đã vô cùng xấu hổ, lúng túng giải thích: "Chỉ là vì tôi quá nôn nóng trả thù cho bố nên tôi đã vội vã tin nhầm người…"

"Em đã nói với hắn ta rằng em muốn giết Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục?" Lê Uy Long cảnh giác hỏi.

"Vâng. Tôi vốn nghĩ hắn ta thực sự là một kẻ giết thuê có bản lĩnh nên tôi đã nói với hắn." Chu Nhược Mai nói.

"Em không cần phải can thiệp vào chuyện trả thù này. Tôi sẽ tự mình tìm cách." Lê Uy Long không muốn để Chu Nhược Mai phải lo lắng quá nhiều.

"Tôi hiểu rồi." Chu Nhược Mai đã thực sự nhận thức được mức độ nguy hiểm của câu chuyện. Dù sao, Lê Uy Long thực sự phi thường, tài năng. Vậy hãy để anh ta tự mình trả thù cho bố.

"Anh Thiên, anh định xử lý kẻ này thế nào?" Thiên Thành hỏi.

"Hắn ta biết quá nhiều bí mật, và hắn ta còn dám lừa vợ tôi nữa. Không biết có bao nhiêu người nhẹ dạ cả tin đã bị hắn hãm hại. Loại người này, sống là một tai họa, nếu để hắn yên thân hôm nay thì những ngày tiếp theo hắn sẽ lại làm hại người khác." Lê Uy Long lạnh lùng nói.

Chu Nhược Mai giật mình khi nghe Lê Uy Long nói. Những lời nói đó thật giống với những lời nói trong buổi họp lớp đẫm máu hôm trước mà cô và anh ta từng tham dự. Anh ta muốn Thiên Thành giết người đàn ông này sao?

"Tôi đã hiểu." Ngay khi nói xong, Thiên Thành túm lấy bàn tay của người đàn ông mặc đồ đen và kéo hắn ta về phía sâu trong rừng.

"Anh định làm gì? Xin hãy buông tôi ra. Tôi xin trả lại tiền cho anh. Làm ơn hãy để tôi đi!"

Thấy trước cái chết đang đến gần, hắn ta run sợ vô cùng, gào thét cầu xin.


"Mày hết cơ hội kiếm những đồng tiền thất đức đó rồi! Kiếp sau nhớ hãy làm một người tốt!" Lê Uy Long nói không thương hại.

"Vĩnh Thiên, anh định giết anh ta thật sao?" Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.

"Hôm qua tôi đã giết rất nhiều người trước mộ của cha tôi, vì vậy tôi không quan tâm nếu tôi có phải giết thêm một người nữa." Lê Uy Long lạnh lùng.

"Làm vậy thì anh quá tàn nhẫn!"

"Tàn nhẫn? Nếu tối nay tôi không đến kịp thời, thì em phải gánh chịu hậu quả ra sao? Và bao nhiêu người đã bị hắn ta lừa gạt trước em? Bao nhiêu người phụ nữ đã bị hắn ta làm hại? Một người như vậy có đáng được cảm thông không?" Lê Uy Long chất vấn.

Chu Nhược Mai không thể đáp lời. Những gì Lê Uy Long nói khiến cô không thể bác bỏ. Nếu người này không bị loại bỏ, trong tương lai sẽ còn bao nhiêu người rơi vào tay hắn nữa? Không phải ai cũng có thể may mắn như cô khi được chồng giải cứu.

"Đi thôi, lên xe tôi sẽ đưa em về." Lê Uy Long biết rằng Chu Nhược Mai vẫn còn đang trong cơn sợ hãi và không thể lái xe nên anh quyết định đưa cô trở về.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK