Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặc dù tối qua anh mặc quần áo cho Chu Nhược Mai bị Chu Nhược Mai kéo một cái ngã vào người cô khiến anh có chút không kiềm chế được, nhưng anh không muốn thừa cơ lợi dụng, cuối cùng thì bằng ý chí kiên cường, anh cũng đã kiềm chế được, anh đứng dậy và tiếp tục mặc quần áo cho cô.

Sau khi mặc quần áo cho Chu Nhược Mai, anh lo lắng tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, sợ nửa đêm cô lại làm chuyện gì có hại cho bản thân, nên anh đã mang chăn bông của mình qua, trải xuống sàn nhà và ngủ ở đấy, trông nom cô cả đêm.

Chỉ có ngủ cùng phòng với Chu Nhược Mai, anh mới có thể yên tâm, nếu Chu Nhược Mai có động tĩnh gì, anh có thể biết được luôn.

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng khi Chu Nhược Mai tỉnh dậy lại giận dữ như vậy.


Về lý do tại sao lại có vết máu trên khăn trải giường, bản thân Lê Uy Long cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đồ khốn nạn, anh còn muốn chối cãi tới lúc nào nữa? Bây giờ bằng chứng rõ ràng ở đây rồi, anh nói thật đi!” Chu Nhược Mai tức gần chết.

“Chờ đã, để anh suy nghĩ một chút.” Lê Uy Long cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, phải suy nghĩ lại mới tìm ra nguyên nhân.

“Hừ, em muốn nhìn xem, anh định lấy cái cớ nào để che dấu tội ác của mình!” Chu Nhược Mai lại tức giận nói.

Lê Uy Long im lặng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đã biết tại sao rồi.”

“Anh nói mau lên, tại sao lại như này?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Chắc chắn là do em đến cái kia!” Lê Uy Long nói.

“Cái nào?” Chu Nhược Mai khó hiểu.


“Là đến ngày đèn đỏ đấy!” Lê Uy Long nói.

“Đến cái đầu anh ý! Ngày của tôi không phải lúc này!” Chu Nhược Mai nói với vẻ xấu hổ và khó chịu. Khi nào thì có kinh, bản thân mình còn không biết rõ hơn sao? Không phải là lúc này!

“Nếu không phải thì đúng là lạ, vết máu này từ đâu ra vậy?” Lê Uy Long cũng không thể nào hiểu được.

“Không tìm được cớ sao? Nếu không tìm được cớ thì thừa nhận đi!” Chu Nhược Mai lúc này đã bình tĩnh hơn.

Dù sao chuyện cũng đã qua, chuyện đã xảy ra không thể xoay chuyển được, cô cũng nghĩ thoáng ra. Tuy rằng không có kỷ niệm gì với lần đầu tiên, có chút tiếc nuối, nhưng sau này sẽ có cơ hội trải nghiệm, chỉ cần Lê Uy Long thừa nhận điều đó là được.

“Dư Hân, em nhất định phải tin tưởng anh, chuyện này thực sự không phải do anh làm, anh không phải loại người như thế!” Lê Uy Long đổ mồ hôi lạnh, giải thích.

Nếu đúng là mình đã làm chuyện đó, anh chắc chắn sẽ thừa nhận, vấn đề là anh không có làm gì cả thì thừa nhận cái gì?

“Không phải là anh làm, chẳng lẽ là tự em làm sao?” Chu Nhược Mai tức giận nói.


Ngay khi lời của Chu Nhược Mai nói ra, Lê Uy Long đã chết lặng và đột nhiên ngộ ra, nhìn Chu Nhược Mai một cách kinh ngạc.

“Anh… sao anh lại nhìn em như vậy chứ?” Chu Nhược Mai nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lê Uy Long, không biết anh đang nghĩ gì.

“Đây là chính em nói đấy, anh cũng không nói.” Lê Uy Long nói.

“Đồ khốn nạn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!” Chu Nhược Mai lập tức hiểu ý của Lê Uy Long, khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, một cái gối đập mạnh vào Lê Uy Long.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK