“Một khối lệnh bài Long cuối cùng này, nhất định phải để cho Lê Vĩnh Thiên khải hoàn hồi triều. Nếu không thì, chúng ta sắp thành lại bại, nhà họ Ngụy cũng sẽ xong đời.” Ngụy Nghiêm nói.
Advertisement
“Bây giờ Lê Vĩnh Thiên vừa mới chiếm đóng thủ đô của Sư Quốc, đang chuẩn bị quyết đấu một trận sinh tử với quân binh Sư Quốc tại thủ đô, con cảm thấy đệ khối lệnh bài Long thứ bảy được đưa đến, cũng chưa chắc anh ta sẽ rút quân.” Lúc này, Ngụy Nguyên Trác nói.
“Lê Vĩnh Thiên đã củng cố đội quân, nếu như còn một ngày không cách chức của anh ta, thì ngày đó chúng ta vẫn không được an bình. Nếu như tiếp tục để cho anh ta nắm giữ quân binh trong tay, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn ra sơ hở của Long Cung. Nếu để cho anh ta phát hiện ra bí mật của chúng ta, anh ta chắc chắn gi3t chết chúng ta.” Ngụy Nguyên Tùng bắt đầu luống cuống.
Advertisement
“Chúng ta đều đánh giá thấp Lê Vĩnh Thiên rồi, không nghĩ tới thậm chí ngay cả lệnh bài Long cậu ta cũng dám chống lại, chẳng lẽ nhà họ Ngụy của chúng ta, thật sự sẽ kết thúc tại đây?” Lúc này Ngụy Nghiêm đã hoàn toàn bó tay.
“Bố, nếu không thì chúng ta liên hợp với Sư Quốc, cùng nhau diệt trừ Lê Vĩnh Thiên, để cho anh ta chết trận tại thủ đô của Sư Quốc là được.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Làm sao mà chúng ta có thể liên hợp với Sư Quốc được? Chúng ta có thể cung cấp cái gì cho Sư Quốc đây?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Mặc dù chúng ta không thể cung cấp bất cứ cái gì cho Sư Quốc, nhưng chúng ta có thể cắt đứt nguồn tiếp tế tiếp theo của Lê Vĩnh Thiên! Đội quân của Lê Vĩnh Thiên đơn độc xâm nhập Sư Quốc, chỉ cần chúng ta dùng danh nghĩa của quốc vương Long Quốc, không cung cấp cho anh ta các loại tiếp viện nữa, không được bao lâu đội quân lớn của anh ta ở Sư Quốc sẽ đạn tận lương tuyệt!” Ngụy Nguyên Trác nói.
Ngụy Nghiêm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Đây là chủ ý tốt! Chỉ cần quân binh của Lê Vĩnh Thiên đạn tận lương tuyệt, khẳng định sẽ không còn là đối thủ của Sư Quốc nữa! Đến lúc đó, cậu ta không rút binh trở về, cũng sẽ bị Sư Quốc toàn diệt. Nếu như cậu ta trốn về, cũng sẽ là bại tướng! Chúng ta có thể dùng cái tội cậu ta chống lại mệnh lệnh của quốc vương Long Quốc dẫn đến binh bại, trực tiếp xử tử cậu ta!”
“Đúng vậy! Chỉ cần cắt đứt nguồn tiếp tế của Lê Vĩnh Thiên, việc Lê Vĩnh Thiên thua là không còn nghi ngờ gì nữa!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Trác, con thật thông minh, ngay cả cách này mà con cũng nghĩ đến.” Ngụy Nghiêm càng thêm tán thưởng đối với chủ ý của con trai trưởng Ngụy Nguyên Trác.
Ngụy Nguyên Tùng nhìn thấy anh cả được bố tán thưởng, trong lòng có chút không phục, lập tức đưa ra chủ kiến của mình: “Bố, con cảm thấy kế này cũng không phải rất hoàn mỹ, nhất định sẽ tồn tại sự nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Lê Vĩnh Thiên là đệ nhất hộ soái bảo vệ của Long Quốc, dưới một người, trên vạn người, hơn nữa còn là chư quân, con sợ không cắt đứt được nguồn tiếp tế của anh ta!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Mặc dù Lê Vĩnh Thiên là đệ nhất hộ soái bảo vệ của Long Quốc, nhưng con có thể dùng thuật mê cổ để cho quốc vương Long Quốc ra lệnh, cắt đứt nguồn tiếp tế của Lê Vĩnh Thiên, ai dám không nghe theo?” Ngụy Nghiêm nói.
Lê Vĩnh Thiên chiến công hiển hách, nhiều lần cứu vãn Long Quốc trong lúc nguy nan, rất được các vị hộ soái ủng hộ. Nếu để cho quốc vương Long Quốc ra lệnh đoạn tuyệt nguồn tiếp tế cho Lê Vĩnh Thiên, việc này cũng không phù hợp với tác phong từ trước đến giờ của quốc vương Long Quốc, sẽ khiến cho bốn vị hộ soái còn lại cảm thấy quốc vương Long Quốc quá mức khác thường.”
“Cho dù quốc vương Long Quốc ra lệnh đi chăng nữa, bốn vị hộ soái còn lại cũng không nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, không để ý đến sinh tử của Lê Vĩnh Thiên và đội quân của Long Quốc được. Chỉ cần trong đó có một vị hộ soái, cung cấp nguồn tiếp tế cho Lê Vĩnh Thiên, thì Lê Vĩnh Thiên sẽ có thể đánh thắng trận, sau đó chỉ huy hồi triều, dẫn binh đến hỏi tội chúng ta.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
Ngụy Nghiêm lập tức lâm vào trong yên lặng, bắt đầu suy nghĩ.
Ngụy Nghiêm suy nghĩ một lúc, cũng không biết trong hai đứa con trai ai nói đúng hơn ai, nên hỏi Ngụy Nguyên Tùng: “Vậy thì theo ý kiến của con, chúng ta phải nên làm như thế nào, mới chu toàn mọi việc?”
“Con cảm thấy, vẫn là giải trừ binh quyền của Lê Vĩnh Thiên là thượng sách.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Thế nhưng Lê Vĩnh Thiên sống chết không chịu trở về, chúng ta cũng không thể làm gì được cậu ta!” Ngụy Nghiêm nói.
“Không phải Lê Vĩnh Thiên vẫn luôn gọi điện thoại về, muốn tự mình nói chuyện với quốc vương Long Quốc sao? Nếu như con đoán không lầm, chờ đến khi khối lệnh bài Long thứ bảy được đưa đến, khẳng định Lê Vĩnh Thiên vẫn sẽ có thể gọi điện thoại về, muốn tự mình thương lượng với quốc vương Long Quốc.”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể nói với Lê Vĩnh Thiên, quốc vương Long Quốc đã tỉnh, để cho anh ta nói chuyện cùng với quốc vương Long Quốc. Sau đó bố dùng thuật mê cổ, để cho quốc vương Long Quốc tự mình ra lệnh cho anh ta rút quân. Đến lúc đó, bố muốn cho quốc vương Long Quốc nói như thế nào, quốc vương Long Quốc sẽ nói như thế đó, nói nặng lời một chút, ép Lê Vĩnh Thiên về nước!”
“Chỉ cần Lê Vĩnh Thiên vừa về đến, chúng ta sẽ có biện pháp cách chức của anh ta. Chỉ cần anh ta không còn quyền chức gì, tay không còn quân binh nào nữa, thì những vị hộ soái khác nói không chừng cũng không dám giúp anh ta nữa. Đến lúc đó, chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch, muốn chơi đùa anh ta như thế nào, thì chơi như thế đấy!”
Ngụy Nguyên Tùng nói ra giải thích của mình.