“Đừng gọi tôi là Hộ soái nữa, đi nhanh lên.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái hãy bảo trọng, có duyên gặp lại!” Thủ lĩnh hộ vệ nghe lệnh không thể thay đổi lời nói.
“Hộ soái hãy bảo trọng, có duyên gặp lại!” Các hộ vệ khác cũng đồng thanh.
Advertisement
“Đừng dây dưa nữa, mau đi đi!” Lê Vĩnh Thiên thực ra rất buồn và bất đắc dĩ, nhưng anh ta lại giả vờ sốt ruột.
Sau khi chào tạm biệt Lê Vĩnh Thiên, các hộ vệ và Lê Vĩnh Thiên lái xe rời khỏi biệt thự trên núi Tinh Nguyệt.
Cảnh chia ly gượng ép này khiến Nguyễn Tú Hằng, Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương không kìm được nước mắt.
Advertisement
Sau khi hộ vệ đi hết, Lê Vĩnh Thiên nói với Nguyễn Tú Hằng,Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương và những người khác: “Được rồi, chúng ta hãy đến bệnh viện và thăm Triệu Đình Vũ đi!”
“Vâng.” Chu Nhược Mai nói.
Bây giờ không có người hộ tống, Lê Vĩnh Thiên – người được hộ tống bằng xe đặc biệt chỉ còn cách lái chiếc Bugatti Veyron chở Nguyễn Tú Hằng, Lê Tuyết Tương và Chu Nhược Mai đến bệnh viện.
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên không còn là Hộ soái bảo vệ quốc gia nữa. Nhưng anh vẫn còn biệt thự và xe sang.
Người đàn ông gầy gò có thân hình lạc đà to hơn cả con ngựa này dù không còn cái gì, nhưng ít nhất anh vẫn còn khấm khá hơn so với nhiều người bình thường khác.
Chu Nhược Mai không muốn lái chiếc Lamborghini của mình, nên cô đã ngồi xe của Lê Vĩnh Thiên để đi đến bệnh viện.
…
Long Cung.
Sau khi quốc vương Long Quốc thoái triều, Ngụy Nghiêm, Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng trở về nhà họ Ngụy trong sự phấn khích.
Kế hoạch bao năm nay cuối cùng hôm nay cũng thành công. Ba người họ không giấu nổi sự phấn khích.
Nhà họ Ngụy trên dưới lớn nhỏ khi biết tin ba bố con Ngụy Nghiêm trở về đã vui mừng chào đón.
Sau khi trở về nhà, Ngụy Nghiêm, Ngụy Nguyên Tùng và Ngụy Nguyên Trác không thể nhịn được cười vì quá phấn khích.
“Chúc mừng ông chủ! Chúc mừng cậu chủ!” Cả nhà họ Ngụy đồng thanh.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Ngụy đã leo lên đ ỉnh cao quyền lực của Long Quốc nên tất cả các thành viên nhà Ngụy đang ở đều vô cùng vui mừng.
Ba bố con nhà họ Ngụy một người thì giữ chức tể tướng, một người thì giữ chức vụ chỉ huy quân đội Ngự Lâm và người còn lại thì giữ chức viện trưởng viện giám sát. Bây giờ đã trở thành gia tộc số một ở Đại Long Quốc.
Ngoại trừ quốc vương Long Quốc, không một gia tộc nào trong toàn bộ Đại Long Quốc có thể cạnh tranh với gia tộc Ngụy.
Sau khi Ngụy Nghiêm và con trai chia vui cùng gia đình, ba người lại quay về mật thất.
Bởi vì có một số bí mật chỉ có họ mới được biết, ngay cả người nhà của họ cũng không thể cho biết nhằm tránh bị lộ ra ngoài.
Vì vậy ba bố con chỉ có thể vào mật thất để bàn bạc công chuyện.
“Bố ơi, bây giờ chúng ta đã đạt được thành công của kế hoạch ban đầu và nắm được sức mạnh của Long Quốc. Vậy, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Bây giờ con đã là thống lĩnh của quân đội Ngự Lâm. Bố đã giúp con ở trước mặt quan đại thần đảm nhận việc xây dựng lại quân đội Ngự Lâm rồi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Nhưng trong một lúc, con tìm đâu ra nhiều người cùng lúc để phục vụ cho quân đội Ngự Lâm đây?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Con thật ngu ngốc, điện Thiên Cang của chúng ta chẳng phải có các môn các phái sao? Cứ cho các đệ tử môn phái đó đến phục vụ cho quân đội Ngự Lâm là được rồi. Đó không phải là người à?” Ngụy Nghiêm nói.
Ngụy Nguyên Trác đột nhiên hiểu ra: “Đúng nhỉ, rất nhiều môn phái trong điện Thiên Cang mà gia nhập vào quân Ngự Lâm thì sẽ có rất nhiều người rồi.”
“Đúng vậy, thị vệ của quốc vương Long Quốc, người trong quân đội Ngự Lâm đều là người của chúng ta. Toàn bộ người trong Long Cung sẽ được kiểm soát vững chắc trong tay chúng ta.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố, thế viện giám sát của con sẽ sử dụng người nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Chúng ta cũng sử dụng người ở điện Thiên Cang luôn. Người ở điện Thiên Cang đều là các võ lâm cao thủ. Để bọn họ đi giám sát các nước chư hầu. Nếu phát hiện ai đó có dã tâm muốn chống lại chúng ta, chúng sẽ bị kết tội và loại bỏ ngay lập tức! Muốn đạt thành đại sự, ta cần phải loại bỏ những người bất đồng chính kiến! “ Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Bố ơi, bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã không quyền không thế. Hắn chỉ là một thường dân, sao mình không tận dụng lúc này mà giết hắn chứ?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Lê Vĩnh Thiên vừa mới bị cách chức thôi, chúng ta cứ để hắn thảnh thơi vài ngày. Không cần phải vội.” Ngụy Nghiêm nói.
“Tại sao lại phải để cho hắn sống thêm mấy ngày? Lê Vĩnh Thành một ngày không chết thì hắn vẫn là tâm phúc đại hoạn của chúng ta đây!” Ngụy Nguyên Trác nói.