"Đúng là ông trời đang giúp đỡ tập đoàn Galaxy của chúng ta! Tập đoàn Vương Lôi là một đối thủ mạnh, cuối cùng cũng sụp đổ." Ngô Vy phấn khởi nói.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Galaxy vẫn luôn bị tập đoàn Vương Lôi áp chế, hiện tại tập đoàn Vương Lôi ngã xuống, đương nhiên là cô ấy vô cùng vui sướng.
“Không phải ông trời đã giúp chúng ta, mà là bọn họ gieo gió gặt bão, tự mình muốn chết mà thôi.” Chu Nhược Mai biết nguyên nhân tại sao các giám đốc cấp cao của tập đoàn Vương Lôi đều bị bắt, bởi vì bọn họ muốn đánh cắp kho báu của Việt Nam và ám sát tướng ba sao là Lê Uy Long.
"Bọn họ tự mình muốn chết? Cô biết bọn họ phạm phải tội gì đến nỗi bị bắt như vậy sao?" Ngô Vy ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không biết, nhưng nếu bọn họ bị bắt thì nhất định đã phạm tội, nếu không, ai lại đi bắt bọn họ vô cớ? Chính bọn họ phạm tội để bị bắt, không phải là tự mình muốn chết sao?" Đương nhiên Chu Nhược Mai sẽ không nói với Ngô Vy rằng người làm cho tập đoàn Vương Lôi sụp đổ chính là Lê Uy Long.
Bây giờ vẫn chưa có thông báo chính thức nên cô không thể nói lung tung về những điều không nên nói.
Là vợ của một "Tướng ba sao", cô vẫn phải có tư tưởng giữ bí mật một cách kín đáo.
Đương nhiên, lý do cô không nói cũng là vì sợ Ngô Vy biết chính một tay của Lê Uy Long đã phá hủy tập đoàn Vương Lôi, sẽ hỏi truy hỏi đến cùng sau đó làm bại lộ thân phận thật của Lê Uy Long.
“Ừm, bây giờ tập đoàn Vương Lôi đã đi đời nhà ma, tập đoàn Galaxy của chúng ta sẽ không có đối thủ, lại một lần nữa có thể giành vị trí đứng đầu.” Ngô Vy nói.
"Ừm, thời gian kế tiếp chúng ta sẽ rất bận rộn. Bởi vì sắp tới sẽ có rất nhiều người tranh giành hợp tác làm ăn với chúng ta." Chu Nhược Mai nói.
"Ừ, vậy tôi bắt tay vào làm việc trước!"
"Được, đi đi!"
Sau khi Lê Uy Long đưa Chu Nhược Mai đến tập đoàn Galaxy, anh trực tiếp lái xe đến tập đoàn Vương Lôi.
Bởi vì anh phải đến tập đoàn Vương Lôi để cùng Đông Quốc tiến hành đàm phán.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đã cử người bao vây xung quanh tập đoàn Vương Lôi, không cho phép các phóng viên truyền thông tiếp cận đến gần nửa bước.
Lê Uy Long lái chiếc Bugatti Veyron tiến vào, khi những người lính phụ trách canh giữ cửa ra vào thấy xe của Lê Uy Long đã đến, bọn họ lập tức cúi chào cho xe đi qua.
Thiên Thành cùng với Hà Ngọc Lan đã đợi sẵn ở cửa chờ Lê Uy Long đến.
Lê Uy Long xuống xe, Thiên Thành chạy tới nói: "Anh Thiên, cuối cùng anh đã đến."
“Phản ứng bên Đông Quốc bây giờ thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Bọn họ vẫn không ngừng gọi điện thoại hỏi tại sao chúng ta lại bắt người, lại còn niêm phong công ty của bọn họ, hơn nữa còn đóng băng tài chính của công ty.” Thiên Thành nói.
“Ừm, trước tiên cứ lên văn phòng đã, tôi sẽ thương lượng với bọn họ.” Lê Uy Long nói.
"Vâng."
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đi theo Lê Uy Long vào tòa nhà tập đoàn Vương Lôi, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Sau khi đến văn phòng chủ tịch tập đoàn Vương Lôi, Lê Uy Long quay lại nói với Thiên Thành: “Tập đoàn tài chính ở Đông Quốc bên kia sẽ không để ý đến bọn họ, anh trực tiếp gọi cho tôi số của cơ quan ngoại giao của Đông Quốc, tôi muốn đàm phán với lãnh sự cấp cao nhất của bọn họ."
“Được.” Thiên Thành lập tức gọi đến số của văn phòng Đối ngoại của Đông Quốc bằng điện thoại cố định trong phòng.
Bên Đông Quốc vừa tiếp điện thoại, Thiên Thành đã trực tiếp báo danh tính của anh ấy: "Tôi là Thiên Thành, một tướng ba sao của Long Quốc, làm phiền để lãnh sự trưởng của anh đến nói chuyện với hộ soái bảo vệ nước Long Quốc của chúng tôi!"
Danh Sách Chương: