Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sắp xếp một tổ đặc công Shadow đến đẻ bảo vệ và chăm sóc cho Lại Nhi và Triệu Đình Vũ.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng!” Trương Minh Nguyệt ngay lập tức nhận lệnh. Đối với mệnh lệnh của Lê Vĩnh Thiên, cô chỉ tuân theo chứ không bao giờ hỏi quá nhiều.



Sau khi Lê Vĩnh Thiên đến khu vực chiến đấu phía Nam, anh và trấn nam Hộ soái đáp máy bay đến Long Đô.

Advertisement

Hà Ngọc Vinh dẫn theo một số thành viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng để hộ tống Lê Vĩnh Thiên đến Long Đô.

Trương Minh Nguyệt nhận được lệnh của Lê Vĩnh Thiên và ngay lập tức sắp xếp cho một đặc công Shadow tên là Diệp Hoài đến bệnh viện quân đội để chăm sóc và bảo vệ cho Lại Nhi và Triệu Đình Vũ.

Nhận được lệnh, Diệp Hoài tức tốc đến bệnh viện quân y để chăm sóc và bảo vệ Lại Nhi và Triệu Đình Vũ.

Advertisement

Chu Nhược Mai mua một vài bộ đồ cho Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc, sau đó quay trở lại biệt thự Tinh Nguyệt.

Trên đường về, cô tình cờ gặp phải đám tang nhà họ Chu.

Chu Nhược Mai tự dừng xe để nhường chỗ cho gia đình Chu và đoàn đưa tang.

Nhìn thấy cả họ Chu rất buồn, người đầu bạc tiễn kẻ đàu xanh, Chu Nhược Mai cũng đau lòng không kém.

Khi nhà họ Chu và đoàn xe nhìn thấy Chu Nhược Mai đang ngồi trong xe, bọn họ càng căm ghét cô hơn.

Sau khi Chu Nhược Mai trở về biệt thự, cô đã sắp xếp một phòng cho Triệu Vũ Ngọc.

Nhưng Triệu Vũ Ngọc đã cùng mọi người đi mua quần áo mới, bây giờ cô ấy rất hạnh phúc và hơi buồn ngủ. Nên cô không có trò chuyện tiếp với họ.



Khoảng mười một giờ tối, Trương Minh Nguyệt không có việc gì làm, liền đến bệnh viện quân y thăm Lại Nhi.

Dù gì Lại Nhi cũng là thuộc hạ của cô ấy, bây giờ cô ấy lại đang bị thương nặng. Minh Nguyệt cũng nên đến thăm.

Lúc này, Lại Nhi và Triệu Đình Vũ đã ngủ say.

Chịu trách nhiệm việc chăm sóc Lại Nhi và Triệu Đình Vũ, Diệp Hoài khá bất ngờ khi nhìn thấy Trương Minh Nguyệt: “Tổ trưởng Trương, tại sao cô lại đến đây vậy?”

“Tôi đến xem Lại Nhi.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Lại Nhi và Triệu Đình Vũ đã ngủ rồi.” Diệp Hoài thì thầm để không đánh thức Lại Nhi và Triệu Đình Vũ.

Tuy nhiên, Lại Nhi và Triệu Đình Vũ không phải là người bình thường. Ngay khi Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài nói, họ đã tỉnh lại ngay.

Lại Nhi vừa mở mắt ra đã thấy tổ trưởng Trương Minh Nguyệt đang đi tới, cô đột nhiên vui mừng hỏi mấy câu: “Tổ trưởng Minh Nguyệt, cô tới lúc nào vậy?”

“Tôi vừa mới đến thôi. Thật ngại quá, đánh thức hai người.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Không sao đâu, trời vừa tối, chúng tôi đã bắt đầu ngủ rồi. Nên cũng đã từ lâu, vừa đúng lúc tỉnh lại.” Lại Nhi nói.

Triệu Đình Vũ cũng biết Trương Minh Nguyệt, nhưng anh không quen với việc trò chuyện cùng ba người phụ nữ. Bởi vì anh thậm chí còn không thể chọt miệng vào, vì vậy anh đành phải im lặng lắng nghe họ.

Lần trước lúc ở thành phố Đà Lạt, em gái và anh đã bị một đặc vụ của địch bắt đi để uy hiếp anh giết Chu Nhược Mai – phu nhân của Hộ soái Lê. Cũng may Trương Minh Nguyệt đã kịp thời chạy tới cứu anh và em gái.

Hơn nữa, Trương Minh Nguyệt vào thời điểm đó đã hiểu lầm anh muốn giết vợ của Hộ soái, nên xém chút nữa là đã gi3t chết anh ta.

Đối với sự tàn nhẫn vô tình của tổ trưởng đặc công Trương Minh Nguyệt, Triệu Đình Vũ thực sự rất sợ cô.

Vì Lại Nhi vừa mới thức dậy, nên tinh thần rất tốt. Vả lại, Trương Minh Nguyệt thì cũng không có việc gì làm vào nửa đêm, nên cô ấy đã nói chuyện phiếm với Lại Nhi và Diệp Hoài trong phường.

Không biết từ lúc nào, lúc này đã là sáng sớm.

“Tổ trưởng Trương, thời gian không còn sớm nữa. Cô mau về nghỉ ngơi sớm đi!” Lại Nhi thực sự rất ngại khi trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của Trương Minh Nguyệt, nên liền nói.

“Được rồi, nhớ là hãy chăm sóc và chữa khỏi vết thương cho mình.” Trương Minh Nguyệt quay lưng rời đi sau khi nói xong.

Đúng lúc này, có hai vị bác sĩ mặc áo bào trắng, tiến vào phòng bệnh.

Trương Minh Nguyệt đi ngang qua hai tên bác sĩ đó, đột nhiên cảm thấy hai tên bác sĩ này toát ra một luồng sát khí!

Cô ngạc nhiên vội vàng dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi: “Nửa đêm các anh đến đây làm gì?”

“Chúng tôi tới đây để thay băng cho bệnh nhân.” Một trong số hai bác sĩ đi về phía Triệu Đình Vũ mà không nhìn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK