Có người đề nghị cầu hòa, có người đề nghị xuất binh lần thứ hai đến Long quốc, cũng có người đề nghị án binh bất động quan sát, nếu Long quốc thật sự xuất binh viễn chinh, bọn họ lại lần nữa chờ đợi hành động, tiêu diệt quân viễn chinh của Long quốc, còn có người đề nghị chờ sau khi Long quốc xuất binh sẽ nhân cơ hội Long quốc đang trống không, thừa cơ hội đó mà đột nhập.
Những nước địch này cũng không thể đưa ra ý kiến nhất trí, trong khoảng thời gian ngắn các quốc gia đều không thể ra được quyết định.
Advertisement
Trạng thái chiến tranh vẫn đang tiếp tục, không có bên nào có ý cầu ngưng chiến.
Bởi vì nếu đầu hàng có nghĩa là sẽ phải bồi thường một khoảng kếch xù cho Long quốc, hoặc là phải cắt đất cầu hòa, ai cũng đều không muốn khuất phục Long quốc nhanh như vậy.
Advertisement
Người của nhà họ Tống và người của nhà họ Trần đều đang bị giam giữ trong cùng một phòng giam lớn, Chu Phi Dương cũng theo chân bọn họ bị nhốt cùng nhau ở trong phòng giam.
Những người này phản quốc theo địch, hiện tại đều đang sợ hãi đến muốn chết.
“Tội mà chúng ta phạm phải, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng, có phải sẽ thật sự bị xử tử hay không?” Trần An Khang vừa thấp thỏm lo âu vừa nói.
“Lê Uy Long đã nói, sẽ xử tử tất cả chúng ta.” Chu Phi Dương nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chịu kết cục bị chém như vậy sao?” Trần An Khang nói.
“Đều tại đám súc sinh mấy cậu làm cho hai nhà họ Trần và nhà họ Phan chúng tôi hại thành thê thảm như vậy!” Ông cụ Trần nói.
“Đúng vậy! Các cậu sao có thể ngu xuẩn như vậy, xúi giục chúng tôi theo địch! Tôi thật hối hận vì đã tin tưởng vào các cậu, thật đúng là dại dột một phút mà hối hận ngàn năm!” Ông cụ Phan nói.
Trong khoảng thời gian bị giam này, Trần An Khang cùng với Phan Huy Thành cũng không biết đã bị mắng bao nhiêu lần, bọn họ cũng không thể phản bác. Bởi vì, đầu sỏ gây tội thật đúng là bọn họ.
“Hiện tại nghĩ lại, vẫn là người nhà họ Chu của tôi tương đối sáng suốt!” Chu Phi Dương nhớ tới chuyện mình bị đánh ở nhà họ Trần, còn có tâm cang đi nói móc nhà họ Trần cùng với nhà họ Phan một chút.
“Chu Phi Dương, lời này của cậu là có ý gì? Cậu hiện tại không phải cũng cùng bị bắt với chúng tôi sao? Cậu vui sướng khi thấy người ta gặp họa cái gì chứ?” Ông cụ Phan tức giận mà nói.
“Đúng vậy, trước mắt phải chết, cũng không biết cậu cảm thấy ưu việt hơn ở chỗ nào?” Ông cụ Trần cũng nói.
“Tuy rằng tôi cũng bị bắt, nhưng nhà họ Chu của tôi đến một người cũng không bị liên lụy vào! Trước đó tôi cũng đã từng lôi kéo nhà họ Chu cùng theo địch, nhưng mà cả nhà họ Chu của tôi đều cực lực phản đối. Mà các người, Trần An Khang cùng với Phan Huy Thành lúc nói sẽ đi theo địch, một đám các người đều cực lực tán thành, hiện tại bị bắt vào tù, cũng lại là một đám các người đổ cho hai người bọn họ. Nếu các người có thể có lập trường kiên định giống như nhà họ Chu của tôi như vậy, làm sao sẽ bởi vì bị bọn họ xúi giục hai câu mà lên ngựa theo địch rồi sao? Các người vốn dĩ đã có tâm tư muốn theo địch, chịu không nổi dụ hoặc!” Chu Phi Dương nói.
Sau khi Chu Phi Dương vừa nói xong, làm cho ông cụ Trần cùng với ông cụ Phan đều tức giận đến thổi râu trừng mắt.
“Mặc kệ nói như thế nào, cậu cũng phải chết theo chúng tôi, cậu còn kiêu ngạo cái gì?” Ông cụ Trần nói.
“Tôi tuy rằng cũng sẽ bị xử tử, nhưng là nhà họ Chu của tôi vẫn còn tồn tại, mà nhà họ Trần các người, lại phải bị chém đầu cả nhà, không còn tồn tại nữa.” Chu Phi Dương nói.
“Một người sắp chết, còn có thể vui vẻ như vậy, tôi thật là bội phục cậu rồi. Cậu có một người anh rể hộ soái bảo vệ, lại không cứu được cậu, cậu chẳng lẽ không cảm thấy rất đau khổ sao?” Ông cụ Phan nói.
“Không phải là cứu không được, mà là bị Lê Uy Long anh rể của cậu ta tự mình hạ lệnh xử tử, đây mới là đau khổ nhất.” Ông cụ Trần không muốn để cho Chu Phi Dương vui vẻ như vậy, cũng bắt đầu đả kích anh ta.
“Mặc kệ các người nói như thế nào, tôi còn là rất vui vẻ. Lúc trước tôi cùng với chị của tôi bị các người đánh đến thảm như vậy, hiện tại có thể nhìn thấy cả nhà các người đều bị xử tử, trong lòng tôi rất hả giận!” Chu Phi Dương nói.
“Chu Phi Dương, anh muốn chết, nhưng tôi không muốn chết! Anh rể của anh là hộ soái bảo vệ, anh mau nghĩ cách cầu xin anh ta thả chúng tôi ra!” Trần An Khang nói.
“Hiện tại bản thân tôi tự còn khó được an toàn, làm thế nào có thể cầu xin thay cho các người được? Các người phản quốc đi theo địch, là chuyện đã chắc chắn, ai cũng không cứu được các người.” Chu Phi Dương nói.
“Nếu tôi chết, chị của anh liền sẽ trở thành góa phụ, anh chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn chị anh thủ tiết, lẻ loi hiu quạnh cả đời sao?” Trần An Khang nói.
“Anh đã sớm nói rồi mà, muốn ly hôn với chị của tôi, anh đã không phải anh rể của tôi rồi. Sau khi anh chết, chị của tôi nhất định có thể tái giá, sẽ không thủ tiết.” Chu Phi Dương nói.
Trong lòng Trần An Khang hiện tại rối bời, nếu không phải vì mình trước kia thấy lợi quên nghĩa, muốn bỏ Chu Lệ Ngọc, hiện tại mình và Lê Uy Long vẫn là anh em cột chèo, còn có thể dùng cái thân phận này cầu xin Lê Uy Long một chút.
Nhưng mà, hiện tại tất cả đều đã không thể nào vãn hồi!