Cho dù bên kia có bao nhiêu xe quân sự, cô ấy cũng không hề lo lắng.
Bởi vì cô đang ở trên tòa nhà cao tầng, chính là từ trên cao nhìn xuống. Chỉ cần Quốc vương Sư quốc xuống xe, cô có thể nổ súng bất cứ lúc nào. Cho dù có nhiều vệ sĩ hơn nữa, cũng không thể ngăn cản cô nổ súng.
Không cần phải nói thêm, chỉ một lúc sau, xe riêng của Quốc vương Sư quốc đã được các xe quân sự hộ tống đến trước cung điện.
Sau đó, một đám vệ sĩ lên xuống xe, xếp thành hai hàng dài đến tận cửa cung điện.
Advertisement
Sau khi chuẩn bị xong, bảy vệ sĩ thân cận đi đến xe riêng của Quốc vương Sư quốc, đứng bên cạnh, trong đó có một người đứng ra mở cửa xe cho Quốc vương.
Dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ thân cận, Quốc vương Sư quốc bắt đầu thận trọng bước xuống xe.
Nhìn thấy Quốc vương Sư quốc cuối cùng cũng xuống xe, tim Hà Ngọc Vinh không khỏi đập nhanh hơn.
Cô ngay lập tức bắt đầu nhắm mục tiêu.
Bởi vì Hà Ngọc Vinh đang ở trên sân thượng tòa nhà, từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng Quốc vương Sư quốc có vệ sĩ thân cận nhưng đầu của ông ta vẫn lộ ra dưới họng súng của Hà Ngọc Vinh.
Advertisement
Hà Ngọc Vinh lúc này cũng rất căng thẳng.
Người cô muốn ám sát không phải là tướng địch bình thường, mà là người đứng đầu nước địch.
Ám sát một nhân vật có quyền lớn như vậy, bất luận là ai cũng đều căng thẳng.
Cô cũng biết rằng mình chỉ có một cơ hội để bắn. Nếu bắn trượt phát đầu tiên, Quốc vương Sư quốc nhất định sẽ lại trốn trong xe.
Cho dù ông ta không trốn trong xe, thì đám vệ sĩ của ông ta sẽ bảo vệ ông ta thật cẩn thận, sau đó điên cuồng đánh trả.
Hà Ngọc Vinh không vội nổ súng, cố gắng để bản thân bình tĩnh trước khi bắn.
Lúc này, dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ, Quốc vương Sư quốc đã xuống xe rồi, từng bước từng bước đi về phía cung điện.
Họng súng của Hà Ngọc Vinh vẫn luôn theo sát đầu của Quốc vương Sư quốc.
Cô đã tính ra tần suất đi lại của Quốc vương Sư quốc nhưng trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh hẳn nên vẫn không dám xuống tay nổ súng.
“Trương Minh Nguyệt đã thành công ám sát Quốc vương nước Dẫn Dao rồi, Hà Ngọc Vinh mình là đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, nhất định không thể thua!” Hà Ngọc Vinh thầm nghĩ trong lòng.
Tính háo thắng của Hà Ngọc Vinh nổi lên, một niềm tin không ai hơn mình nổi lên.
Lúc này, chỉ còn chưa đầy mười bước nữa là Quốc vương Sư quốc đã đến cổng cung điện.
Hà Ngọc Vinh biết chỉ cần ông ta đi vào trong cung điện, cô sẽ không có cơ hội ra tay.
Sau khi nhắm chuẩn vào đầu Quốc vương, cô dứt khoát bóp cò!
“Bằng!”
Một tiếng súng cực nhỏ vang lên, viên đạn từ trên bắn xuống theo hướng chéo về phía đầu Quốc vương…
Súng bắn tỉa của Hà Ngọc Vinh đã được lắp thêm bộ phận giảm thanh, tiếng súng phát ra âm thanh rất nhỏ, người bên dưới hoàn toàn không thể nghe thấy được.
Cho dù là nghe thấy thì tốc độ đạn bay vẫn nhanh hơn tốc độ âm thanh, khi bọn họ nghe thấy thì cũng đã muộn rồi.
Lý do tại sao Hà Ngọc Vinh lại lắp thêm giảm thanh vào súng bắn tỉa là bởi vì để bản thân không bị phát hiện sớm, có thời gian tẩu thoát.
Tuy rằng đã lắp thêm giảm thanh làm ảnh hưởng đến độ chính xác của đường đạn nhưng ảnh hưởng không đáng kể.
Nếu không lắp giảm thanh, đám vệ sĩ của Quốc vương Sư quốc nhiều như thế, nhất định sẽ nghe thấy tiếng súng, và bọn họ lập tức sẽ xông lên, hoàn toàn không có thời gian chạy thoát.
Vì để bản thân có thời gian chạy thoát, nhất định phải lắp giảm thanh.
Nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, viên đạn từ trên cao bắn xuống lúc này đã bay đến đỉnh đầu Quốc vương Sư quốc.
Không một ai biết nguy hiểm đang cận kề.
“Bùm!” Tiếng đạn va vào đầu Quốc vương vang lên!
Đầu Quốc vương bỗng nhiên nổ tung, máu bắn tung tóe!
Một màn bất ngờ này làm cho tất cả đều kinh ngạc, tất cả đều ngẩn ra đấy!
Quốc vương Sư quốc bị bắn vỡ đầu, thân hình mập mạp đột nhiên run lên rồi mềm nhũn, ngã xuống đất, kêu lên một tiếng.
Ông ta chỉ cách cửa cung điện chưa đến mười bước lại bị ám sát!
Hà Ngọc Vinh thấy bản thân đã thành công gi3t chết Quốc vương Sư quốc, vô cùng phấn khích.
Cuối cùng bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, gi3t chết Quốc vương Sư quốc!
“Là đội trưởng đội đặc công Phượng Hoàng, mình biết chắc bản thân sẽ không hề kém cạnh tổ trưởng tổ đặc nhiệm Shadow, Trương Minh Nguyệt chút nào!” Hà Ngọc Vinh nghĩ thầm trong lòng.
Nhìn thấy Quốc vương Sư quốc gục xuống, đầu ngoẹo sang một bên, cô lập tức bỏ súng và chạy trốn.
Bởi tòa nhà cô đang đứng quá cao, nếu đi thang máy xuống nhất định sẽ tốn thời gian, lúc đó đám quân binh của Quốc vương Sư quốc nhất định sẽ đuổi kịp, cô có thể còn không kịp chạy xuống tầng 1.
Vì thế cô đã chuẩn bị sẵn một sợi dây thừng, từ phía đối diện với cung điện trực tiếp từ trên sân thượng tòa nhà theo dây thừng trượt xuống thật nhanh…
Lúc này, một tướng lĩnh có nhiệm vụ hộ tống Quốc vương về cung điện phản ứng lại, lập tức chỉ tay về phía tòa nhà cao tầng nơi Hà Ngọc Vinh vừa đứng đó, hét lớn: “Mau đuổi theo, mau đuổi theo hung thủ, hung thủ ở bên đó!”
Từ hướng đạn bay anh ta đã sớm đoán ra vị trí của hung thủ.
Đám vệ sĩ nghe lệnh lập tức lao nhanh về phía tòa nhà cao tầng kia.
Vô số các xe quân sự, giống như những con mãnh thú điên cuồng, ầm ầm lao về phía tòa nhà cao tầng.
“Mau gọi cấp cứu!” Tên tướng lĩnh kia lại tiếp tục gào lên.
Mặc dù anh ta biết Quốc vương bị bắn vỡ đầu, đã chết ngay lập tức nhưng anh ta vẫn gọi cấp cứu và làm theo hình thức.
Quốc vương có chết hay không, đều là do các bác sĩ thông báo mới được.
Nghe được mệnh lệnh của tướng lĩnh, bọn họ lập tức gọi cứu hộ đến.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ, Quốc vương Sư quốc vẫn bị ám sát, bọn họ biết bọn họ đã thất bại, và thảm họa đang tới gần.
Sau khi gọi xe cấp cứu, vị tướng lĩnh kia đích thân dẫn người, lao về phía tòa nhà cao tầng mà Hà Ngọc Vinh ban nãy đứng.
Anh ta hận không thể băm kẻ đã ám sát Quốc vương thành trăm nghìn mảnh!
Hà Ngọc Vinh từ trên sân thượng tòa nhà trượt xuống theo sợi dây thừng mới được một nửa đã nghe thấy vô số tiếng xe quân sự từ xa lao tới, vô số tiếng chân lao thẳng về phía mình.
Cô nhất thời kinh ngạc, sau đó vội vàng tăng tốc độ trượt xuống…