“Các người năm lần bảy lượt muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, không muốn có con gái như tôi, cũng không muốn có người chị như tôi, hiện tại biết Lê Uy Long là tướng năm sao, liền ngay lập tức muốn lấy lòng tôi. Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai đáng xấu hổ như các người!” Chu Nhược Mai tức giận nói.
Tô Ánh Tuyết và Chu Lệ Ngọc nghe được Chu Nhược Mai nói như vậy, nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
“Nhược Mai, mới vừa rồi là do chúng ta sai, bà nội cũng xin lỗi cháu rồi, mong cháu sẽ không để lời nói lúc trước của chúng ta vào trong lòng, cháu mãi mãi là người nhà họ Chu, mãi mãi là cháu gái tốt của bà, cháu hãy tha thứ cho bà được không!” Vì để có thể mang Lê Uy Long quay về nhà họ Chu, bà Chu cũng không tiếc cái mặt già này, nói xin lỗi với cháu gái.
Chỉ cần có thể khiến Lê Uy Long trở lại nhà họ Chu, nhà họ Chu có thể hô mưa gọi gió, thăng quan tiến chức, muốn cái gì có cái đó. Khuôn mặt già này thì có là gì?
Advertisement
“Các người không cần nói tới những chuyện đó, tôi sớm đã bị các người làm cho sợ hãi. Tôi là một đứa con gái, bị các người đối xử với tàn nhẫn như vậy, mỗi lần tôi trở nên suy sụp, các người lập tức tới châm chọc tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho các người!” Chu Nhược Mai không còn một chút cảm tình nào với bọn họ, cho dù là bà nội cầu xin cũng không được!
“Chị à, bà nội là trưởng bối của chị, bà cũng đã mở miệng xin lỗi chị rồi, chị không thể tuyệt tình như vậy? Nếu không, người ngoài sẽ cảm thấy chị vô tình vô nghĩa, là một người bất hiếu.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Đúng vậy, Nhược Mai, nhiều người ở bên ngoài nhìn như vậy! Bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, tất cả người nhà họ Chu, đến ngay cả tôi cũng đã chủ động nhận sai, xin lỗi cháu, nếu cháu không tha thứ cho chúng ta, người khác sẽ nhìn cháu như thế nào chứ!” Thúy Họa bắt đầu chơi bài đạo lý.
Nhưng mà, Chu Nhược Mai cũng không chịu bỏ qua, cười lạnh nói: “Khi Lê Uy Long chưa phải là người quyền cao chức trọng, các người luôn tìm mọi cách để cười nhạo tôi. Bây giờ biết Lê Uy Long đã là tướng năm sao, các người lại tìm mọi cách để lấy lòng tôi. Các người đúng là gió chiều nào theo chiều đấy, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Advertisement
Người nhà họ Chu nghe Chu Nhược Mai nói xong, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
“Nhược Mai, mặc kệ nói như thế nào, nhà họ Chu chúng ta luôn hoan nghênh cháu và Lê Uy Long trở về. Hiện tại Tập đoàn DG của cháu đã không còn rồi, chỉ cần cháu chấp nhận quay về nhà họ Chu, bà sẽ lập tức để cháu tới tập đoàn Chu thị làm việc, hơn nữa còn cho cháu làm chủ tịch của Chu thị.”
Chỉ cần có thể dựa vào ngọn núi lớn Lê Uy Long này, nhà họ Chu sẽ hô mưa gọi gió, muốn cái gì mà không có, một tập đoàn Chu thị thì có là gì.
“Chồng tôi là tướng năm sao, sao lại đi thèm một vị trí chủ tịch Chu thị nhỏ nhoi này? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ xây dựng lại Tập đoàn DG!” Chu Nhược Mai nói.
Bà Chu cùng người nhà họ Chu, tất cả đều á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, có một người chồng là tướng năm sao, thì hẳn là không xem tập đoàn Chu thị nhỏ nhoi vào mắt!
“Tú Hằng, chúng ta đi!” Chu Nhược Mai thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt khó coi của người nhà họ Chu nữa, cô muốn rời khỏi nơi này.
“Được.” Nguyễn Tú Hằng lập tức kéo tay của Chu Nhược Mai rời đi.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan nhìn thấy Chu Nhược Mai rời đi, liền lập tức đi theo sau bảo vệ cô.
Những người thuộc đội đặc nhiệm và hộ vệ cũng lập tức đi theo.
“Nhược Mai, đừng đi mà!”
“Nhược Mai, cháu không thể mặc kệ nhà họ Chu được!”
“Con gái, chờ mẹ với!”
“Chị à, chờ một chút!”
Người nhà họ Chu thấy Chu Nhược Mai rời đi liền lập tức đuổi theo.
Những hộ vệ ở phía sau lập tức ngăn cản người nhà họ Chu.
“Không được tới gần!” Một gã hộ vệ quát to.
Người nhà họ Chu lập tức sững sờ, không dám xông lên.
“Nhược Mai là con gái tôi, tôi muốn gặp nó, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với nó, mau để tôi qua đó!” Tô Ánh Tuyết nói.
“Không được, bà Lê không phải là người mà các người muốn gặp là có thể gặp được, mau về đi!” Hộ vệ đó nói.
Người nhà họ Chu thấy nhiều hộ vệ bảo vệ Chu Nhược Mai như vậy thì sững sờ.
Cho đến bây giờ, những người nhà họ Chu này mới tỉnh ngộ. Chu Nhược Mai là vợ của tướng năm sao, thảo nào luôn có nhiều hộ vệ đến thế.
Từng người từng người nhà họ Chu đều hối hận không thôi, hận mình quá ngu dốt, không nhận ra thân phận của Chu Nhược Mai sớm hơn một chút.
Những người hộ vệ đó thấy người nhà họ Chu không dám đi theo nữa thì lập tức đuổi theo Chu Nhược Mai, bảo vệ chặt chẽ.
Sau khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng rời đi thì về thẳng biệt thự Tinh Nguyệt.
Bởi vì biết chồng mình là tướng năm sao nên Chu Nhược Mai càng không muốn gây thêm phiền phức cho Lê Uy Long, vẫn nên ở trong nhà thì tốt hơn.
Lê Uy Long đi cùng với Vũ Hải kiểm duyệt phòng tuyến ở vùng duyên hải.
Theo tin tình báo mới nhất, lúc này, đoàn chiến hạm của Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc đã áp sát đến hải phận phía Nam rồi!
“Tổng đốc, hiện tại chủ lực của quân địch đã áp sát hải phận phía Nam của chúng ta rồi, anh mau quay về khu vực chiến đấu đi!” Vũ Hải nói.
“Không vội, tối nay tôi muốn ở biệt thự Tinh Nguyệt một đêm.” Lê Uy Long nói.
“Tổng đốc, hiện tại địch đã đến trước mặt rồi, Quốc Hòa quá nguy hiểm, anh không thể ở lại biệt thự Tinh Nguyệt được! Trụ sở chính của khu vực chiến đấu không thể thiếu anh được, anh phải quay về để chỉ huy!” Vũ Hải không ngờ Lê Uy Long lại muốn quay về biệt thự Tinh Nguyệt, vội khuyên nhủ.
“Khu vực chiến đấu đã có phó tổng đốc Kiệt canh giữ rồi, không cần lo lắng. Tôi muốn ở lại biệt thự Tinh Nguyệt, đích thân ở Quốc Hòa chỉ huy tác chiến!” Lê Uy Long nói.
“Tổng đốc, không thể được đâu! Quân địch sẽ lập tức tràn vào hải phận phía Nam, Quốc Hòa sẽ trở thành chiến trường, anh ở biệt thự Tinh Nguyệt sẽ vô cùng nguy hiểm.” Vũ Hải tiếp tục khuyên ngăn.
“Các chiến sĩ ở tiền tuyến vùng duyên hải đánh địch, tôi có thể chạy trốn đến khu vực chiến đấu được sao? Ý tôi đã quyết rồi, tối nay sẽ ở lại biệt thự Tinh Nguyệt, tôi muốn sống cùng sống, chết cùng chết với Quốc Hòa!” Lê Uy Long nói.
Vũ Hải thấy Lê Uy Long kiên quyết muốn ở biệt thự Tinh Nguyệt như vậy nên cũng không dám khuyên nhiều nữa, đành phải nói: “Được rồi, vậy tôi ở biệt thự Tinh Nguyệt với anh.”
Lê Uy Long toát mồ hôi hột, nói: “Biệt thự Tinh Nguyệt là nhà tôi, ông ở nhà tôi làm gì chứ?”
“Anh là tổng đốc, là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu Đại Long, tôi phải đi theo anh chứ!” Vũ Hải nói như một lẽ dĩ nhiên.
“Tôi không cần ông theo tôi, ông phải quay lại chi nhánh khu vực chiến đấu phía Nam để chỉ huy.” Lê Uy Long nói.
“Được thôi! Vậy anh phải chú ý an toàn đấy!” Vũ Hải cũng cảm thấy mình là khách không mời mà đến, cứ như vậy ở nhà Lê Uy Long thì không hay lắm. Ngộ nhỡ Hổ Soái muốn cùng vui vẻ với vợ của anh, mình đến nhà người ta ở thế chẳng phải là làm phiền người ta à?
Lê Uy Long dẫn theo hơn một nghìn hộ vệ về biệt thự Tinh Nguyệt, còn Vũ Hải dẫn quân của mình quay lại chi nhánh khu vực chiến đấu phía Nam.