Bởi vì thủ tướng thành phố Quốc Hòa Lê Lương Quân biết rằng đích thân Lê Uy Long đến Quốc Hòa kiểm tra giám sát.
Vì để ngăn cản sự tấn công của kẻ thù đối với Hộ Soái Vệ Quốc đứng đầu Đại Long quốc là Lê Uy Long nên toàn thành phố bắt buộc phải đặt giới nghiêm.
Những đoạn đường, con phố mà Lê Uy Long đã đi qua không một bóng người, toàn bộ đều vắng tanh.
Hai bên đoạn đường và hai bên đường đều có binh lính canh gác, thậm chí những công trình xung quanh cũng bị kiểm tra, làm trống không để đảm bảo rằng không một tên địch nào có chỗ để bắn tỉa.
Với một trận chiến lớn như thế, tất cả người dân thành phố Quốc Hòa đều biết rằng có một nhân vật cực kì quan trọng đã đến thành phố rồi.
Có rất nhiều người dân tấp nập đứng dừng lại bên ngoài khu cảnh giới trông ngóng để nhìn xem nhân vật có thể bày ra một trận chiến lớn như vậy, rốt cuộc là ai?
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng nghe có một nhân vật lớn đến thành phố Quốc Hòa nên cũng chạy ra phố để đợi.
Advertisement
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đã biết trước là Lê Uy Long đến thành phố Quốc Hòa nhưng Chu Nhược Mai muốn đi xem nên hai người chỉ còn cách đi cùng cô, bảo vệ cô.
Lúc này, xe riêng của Lê Uy Long vẫn chưa tới, bên ngoài đã có rất đông người vây quanh.
Do chiến tranh bùng nổ, tình thế nghiêm trọng, nên nhiều công ty, xí nghiệp, nhà máy, đơn vị trên địa bàn thành phố Quốc Hòa đã ngừng hoạt động.
Mọi người rảnh rỗi không có việc gì làm, nên tất cả đều tụ tập quanh đây xem náo nhiệt.
Vì lý do an toàn, tuyến cảnh giới được kéo rất dài và rộng. Không ai được phép đến gần hai bên ngã tư ở ba mươi mét phía trước, những binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng đầy hai bên của tuyến cảnh giới.
Advertisement
Các binh sĩ cũng túc trực canh gác trên nóc các tòa nhà gần đó để ngăn chặn các đặc vụ của địch dùng súng ngắm, súng phóng tên lửa để đánh lén Lê Uy Long.
Mặc dù xe của Lê Uy Long có thể chống đạn nhưng cũng không thể lơ là, thiếu cảnh giác.
Chiến tranh đang cận kề, trong khoảng thời gian đặc biệt này, Lê Uy Long là một nhân vật có liên quan đến sự tôn vong của Đại Long, cho nên không được xảy ra sơ suất.
Nơi mà Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đứng cũng rất đông người. Hai người kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy ngã tư.
Tuy nhiên, lúc này ở ngã tư vẫn vắng vẻ, người có tiếngtrong truyền thuyết kia vẫn chưa tới.
Người của các dòng họ lớn ở Quốc Hòa cũng đều ra xem náo nhiệt.
Toàn bộ người nhà họ Chu cũng đi ra, vừa hay bọn họ đứng phía trước Chu Nhược Mai, Chu Lệ Ngọc và Trần An Khang cũng ở trong số đó.
Phan Thiên của nhà họ Phan, cũng đứng bên cạnh nhà họ Chu.
“Nhược Mai, trận chiến lớn như vậy, cậu nói thử xem rốt cuộc là người nổi tiếng nào muốn đến Quốc Hòa?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.
“Tớ làm sao có thể biết chứ? Không biết có phải là Lê Uy Long không?” Chu Nhược Mai đáp.
Bởi vì cô ấy đã chắc chắn 99% rằng Lê Uy Long là Hổ Soái Vệ Quốc, cho nên cô ấy mới dám đưa ra suy đoán táo bạo này khả năng cao người đến rất có thể là chồng của cô Lê Uy Long.
“Tớ cũng cảm thấy như vậy, rất có thể là Lê Uy Long.” Nguyễn Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vừa mới đi ra, tất cả mọi người đều quay đầu lại, cả nhà họ Chu cũng quay đầu lại, bọn họ nhìn hai cô ấy giống như nhìn kẻ ngốc vậy.
“Ha ha, Chu Nhược Mai, có phải cô vì Tập đoàn DG đã bị nổ, cho nên biến thành kẻ ngốc rồi hả?” Chu Lệ Ngọc nói. Vì Chu Nhược Mai đã cắt đứt quan hệ với gia đình cho nên bây giờ cô ta gọi hẳn tên, không cần phải gọi là chị gái nữa.
“Chu Lệ Ngọc, cô nói chuyện tôn trọng người khác chút đi, tôi vẫn là rất bình thường, làm sao có thể biến thành kẻ ngốc chứ?” Chu Nhược Mai trả lời.
“Nếu mà cô không ngốc, làm sao có thể cho rằng người có tiếng sắp đến Quốc Hòa là chồng của cô chứ?” Chu Lệ Ngọc đáp.
“Đúng vậy, gặp qua người vô liêm sỉ chứ chưa gặp qua người mặt dày như cô, vậy mà lại dám tưởng tượng chồng mình là người có tiếng sắp đến.” Mẹ của Chu Lệ Ngọc là Thúy Họa nói một cách khinh bỉ.
“Chu Nhược Mai, cô có thể có liêm sỉ một chút được không? Nếu như Lê Uy Long thực sự là người tay to mặt lớn, vậy thì tôi chính là Long Chủ rồi.” Trần An Khang khinh thường đáp.
Chu Nhược Mai bị mọi người chế giễu, không kiềm được cảm xúc, khuôn mặt cô dần dần đỏ lên. Bởi vì cô cũng không dám chắc Lê Uy Long là người có tiếng kia. Vừa nãy cô với Nguyễn Tú Hằng cũng chỉ là suy đoán thôi không ngở rằng lại bị nhiều người như vậy nghe được.
Mặc dù cô đã xác định được cơ bản Lê Uy Long chính là Hổ Soái Vệ Quốc, nhưng cũng chưa chắc nhân vật đến Quốc Hòa chính là Lê Uy Long!
Bởi vì chưa dám chắc chắn là Lê Uy Long đến, cho nên cô không đủ tự tin.
“Có phải là Lê Uy Long hay không, đợi một lát nữa là sẽ biết ngay thôi, ồn ào cái gì?” Nguyễn Tú Hằng thấy Chu Nhược Mai bị sỉ nhục, liền giúp cô giải vây.
“Không cần phải đợi, chắc chắn không phải là Lê Uy Long, các cô đang nghĩ gì vậy hả?” Trần An Khang nói.
“Tôi cảm thấy khả năng cao là Lê Uy Long.Ngoài anh ấy ra không ai có thể bày ra trận lớn thế này.” Nguyễn Tú Hằng khẳng định.
“Phụt haha, Nguyễn Tú Hằng, cô có phải là viết tiểu thuyết đến ngốc rồi không, có phải là bị mắc chứng ảo tưởng quá rồi không?” Lúc này, Phan Thiên cũng không nhịn được mà bật cười.
Nguyễn Tú Hằng là một tác giả tiểu thuyết có tiếng trên mạng, rất nhiều người đều biết đến tiểu thuyết cô viết, cả Phan Thiên cũng biết.
“Thật là gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Nguyễn Tú Hằng, một mình cô mắc bệnh ảo tưởng thì thôi đi, sao lại còn lây cho Nhược Mai vậy! Tôi cực kì thắc mắc rằng có phải cô dạy hư Nhược Mai không, làm cho nó cũng mắc bệnh ảo tưởng giống cô.” Tô Ánh Tuyết chế giễu.
“Đúng là một câu chuyện cười mà, đến cả cái tên vô dụng như Lê Uy Long cũng gọi là nhân vật lớn, lẽ nào Đại Long ta toàn là người vô dụng thôi sao?” Bà Chu cũng khinh thường mà nói.
“Các người đừng có nói sớm như thế, nếu như lát nữa thực sự là Lê Uy Long thì để tôi xem các người sẽ mất mặt như thế nào?” Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Hằng cũng bị mỉa mai liền đứng ra nói giúp cô.
“Hai người đúng là trời sinh một cặp để làm bạn thân mà, đều là kẻ ngu ngốc không có thuốc chữa.”
“Chu Nhược Mai, cô đừng có tưởng Lê Uy Long làm cho cô một hôn lễ hoành tráng ở Quốc Hòa thì anh ta chính là người có tiếng, hôn lễ đó đều do Vũ Hải người ta làm cho đó!”
“Kẻ vô dụng thì chính là kẻ vô dụng, hai cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
“Nếu thật sự là Lê Uy Long, thì tôi còn là Long Chủ đây, ha ha.”
“Chu Nhược Mai, cô đi theo Lê Uy Long lâu như vậy rồi, xem ra là đã học được kỹ năng diễn xuất của anh ta rồi. Trong tình cảnh này cô còn có thể diễn được, tôi cũng phục cô luôn rồi đấy!”
“Cô diễn giỏi như vậy, lát nữa sẽ không sợ bị mất mặt sao?”
“Đợi lát nữa người mất mặt không phải là chúng tôi, mà là hai cô đó!”
Người nhà Chu, Trần An Khang và Phan Thiên, cùng với những người hóng chuyện bên cạnh đều đang mỉa mai Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng chỉ có hai cái miệng, rõ ràng là không nói được bọn họ, với cả hai cô cũng không dám khẳng định 100% là Lê Uy Long nên cũng không có khí thế.
Mặc dù Thiên Thành và Hà Ngọc Lan biết người đó chính là Lê Uy Long, nhưng nhìn thấy nhiều người mỉa mai Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vậy, họ cũng không muốn tranh luận với những người này.
Bởi vì họ biết rằng Lê Uy Long sẽ sớm đến, bây giờ có nói gì cũng vô ích, chuyện này lát nữa tự nhiên sẽ biết thôi.
Cho dù bây giờ có nói ra, những người này cũng sẽ không tin, vậy tại sao phải bận tâm?
Tất cả dùng sự thật để nói chuyện!
Bọn họ rất thích xem vẻ mặt ngạc nhiên của những người này lúc biết được nhân vật kia chính là Lê Uy Long.
Cứ để bọn họ kiêu ngạo cũng không có hại gì, bọn họ sẽ sớm bị mất mặt thôi!
“Không thể ngờ rằng, chủ tịch cũ của Tập đoàn DG giờ đã sa sút đến mức dựa vào chém gió để giữ thể diện.”
“Nếu tôi đoán không sai thì, vì mất Tập đoàn DG rồi, cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên mới tưởng tượng chồng mình là đại gia.”
“Nhưng mà, cô cũng không tự nghĩ mà xem, chồng của mình có cái phẩm hạnh gì. Thật ra cũng là người tiếng tăm lẫy lừng, nhưng nổi tiếng là kẻ nhát gan mới đúng!”
Mọi người tiếp tục mỉa mai, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng không còn sự tự tin nữa, họ chỉ ước có một cái lỗ mà chui xuống!
Đúng lúc này, một đoàn dài ô tô từ từ chạy vào thành phố Quốc Hòa!
Những chiếc xe phía trước đều được trang bị súng máy.
Người có tiếng ấy chuẩn bị xuất hiện, mọi người ngừng bàn tán, yên tĩnh mở to mắt mà nhìn.