Ô ô ô... Mấy người Lạc Vân Thường khóc ròng ròng không ngừng. Nguyệt Nhi vội vàng khom người an ủi: "Vân Thường tỷ, sư phụ còn sống trở về là chuyện tốt, tỷ làm gì..." "Tên hỗn đản đáng chết, đã còn sống, sao nhiều năm như vậy không gửi tin tức gì về, người ta còn tưởng rằng hắn đã chết chẳng còn xác, ô ô ô..." Lạc Vân Thường lau nước mắt, xong lại gào khóc không ngừng, trong mắt là vô tận tưởng niệm cùng mừng rỡ, thậm chí còn có từng chút oán hận, cắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.