Trác Phàm đi tới đi lui trong sơn động, khua tay quên cả trời đất, hưng phấn nhìn những trân phẩm dược tài ào ào rơi vào trong tay hắn.
Lần này tới Thú Vương Sơn, chưa cần biết sau này làm được gì, chỗ thu hoạch này đã khá đủ rồi.
Trác Phàm nhếch miệng cười to, âm thanh truyền hơn một dặm, làm cho một người một thú ngoài động lạnh lòng!
Đến khi tất cả dược tài đều bay hết vào giới chỉ, Trác Phàm mới bắt đầu tìm Hóa Hình Nhũ chỗ. Nguyên Thần cấp tốc khuếch tán, rà quét mỗi ngõ ngách.
Đột nhiên, Trác Phàm ngưng thần, chạy đến chỗ sâu nhất sơn động. Chỉ chốc lát sau, tới một ao nước nóng thiên nhiên, nhìn xuống đáy ao, Trác Phàm bất giác hít sâu một hơi, hai mắt hiện ra tinh quang rạng rỡ.
Đó là một cái hồ thiên nhiên, rộng chừng mười mét vuông, phía trên mặt hồ có một tuyền khẩu, không ngừng chảy xuống dòng nước ấm áp, tại dưới đáy hồ lại lắng đọng một tầng chất lỏng như sữa thật dày, màu trắng ngà.
Trác Phàm chỉ liếc mắt liền nhận ra, đây chính là Dương Thủy chi tinh, Hóa Hình Nhũ!
Nhưng. . . Làm sao lại nhiều như thế?
Cho dù là Trác Phàm, cũng không có ngờ nơi đây lại chất chứa đại lượng địa mạch trân bảo như thế, Hóa Hình Nhũ, chỉ cần một bình nhỏ, đã trân quý phi phàm, giá trị liên thành!
Trước khi đến, hắn chỉ dám nghĩ, có thể lấy được một chén nhỏ Hóa Hình Nhũ, đã thấy may mắn. Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, nơi này nào phải một chén nhỏ a, căn bản chính là bồn lớn!
Hắn thậm chí có thể nghĩ đến việc, mỗi ngày dùng Hóa Hình Nhũ tắm rửa!
Trác Phàm hưng phấn đến toàn thân run rẩy, cảm thán liên tục, có lẽ ngọn núi nhỏ này đã tồn tại trăm ngàn vạn năm, cho nên mới có thể tích tụ nhiều thiên địa tinh hoa như thế!
À mà neếu không có con độc giao kia ăn vụng, Hóa Hình Nhũ nơi này chắc chắn phải càng nhiều.
Nhưng thôi, có nhiều như vậy đã quá đủ rồi, làm người cũng không thể quá thamđúng không!
Trác Phàm nhếch miệng cười cười, mười phần vô sỉ nói. Nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ mắng thẳng mặt hắn, ngươi nha, ngươi còn chưa tính là tham đâu, mà là thiên hạ không có ai tham lam như ngươi.
Trác Phàm sung sướng nhảy thẳng xuống hồ, khi hắn giẫm mạnh đến Hóa Hình Nhũ, tốc độ liền chậm lại, đến khi màu ngà sữa lắng đọng đến bên hông hắn mới dừng lại.
Trác Phàm kinh ngạc há to miệng, sợ hãi lẫn vui mừng đan xen.
Thật sâu a!
Số lượng Hóa Hình Nhũ này, còn nhiều hơn hắn nghĩ!
Rồi Trác Phàm lập tức xuất ra từng cái lọ, phất tay đào liên tục, một đào là một cái lọ đầy dịch sữa, sau đó bịt kín, thu vào giới chỉ. Cứ như vậy, Trác Phàm hả hê không biết mệt đào mãi, cười đến rách cả miệng!
Lần này thật sự là đại phát, cho dù không tìm được Tràn Thần đan cũng không sao! Ha ha ha. . .
Trác Phàm cười to ba tiếng, âm thanh truyền tứ phương!
Đụng!
Đột nhiên, Trác Phàm cảm thấy mình va vào thứ gì đó. Trác Phàm khẳng định, đây là vật bằng sứ. Rồi hắn đưa tay mò mò trong Nhũ Dịch, lát sau kéo ra một vật. Quả nhiên là một cái bình sứ nhỏ!
Sao nơi này lại có bình sứ? Chẳng lẽ độc giao kia thích tao nhã, còn thu thập đồ sứ?
Nhưng, khi hắn xoa xoa nhũ dịch, để lộ chữ viết tren bình sứ, mới nghẹn họng thốt lên: "Lão tử vận khí sao lại tốt thế, vậy mà lại đần độn u mê tìm được tràn Thần đan?"
Không sai, chữ trên bình sứ, chính là ba chữ tràn Thần đan. Mà lại, bình còn được thiết lập một cấm chế đơn giản, để phòng ngừa linh thú ngửi được đan hương mà tìm đến!
Vuốt vuốt bình sứ trong tay, Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ, lát sau mới nghĩ thông suốt. Hẳn là Phương Thu Bạch tùy ý tung năm bình đan đi, một bình rơi vào trong nước, theo dòng nước trùng hợp chảy đến đây, không phải là độc giao kia tìm được.
Mà vì vậy, Trác Phàm càng thêm cảm thán vận khí của mình, thật sự là tốt đến bạo rạp!
Đến đây đào Hóa Hình Nhũ, lại vô tình tìm được tràn Thần đan, ai được như hắn?
Mà đã có này phúc duyên, hắn há có thể lãng phí? Liền vội vàng thu linh đan, tăng tốc đào bới Hóa Hình Nhũ, dù vậy, cũng gần nửa ngày sau mới đào sạch sẽ Hóa Hình Nhũ!
Bên ngoài, Độc Giao do lo lắng quá nên đã to gan nhìn qua cửa động, nhưng vẫn sợ hãi nên do dự bơi qua bơi lại. Ngươi nha, làm gì mà lâu vậy còn không ra, chừa chút cho ta được không, ô ô. . .
Bên trong động, Trác Phàm thu dọn sạch sẽ tất cả, rồi mới ngắm nhìn bốn phía, thấy nơi này đã trống rỗng, mới thở dài một hơi, hài lòng gật đầu.
Chỉ có thể thương hại Độc Giao, vốn là đại phú hào gia tài vạn kim, bị Trác Phàm ăn cướp, cả nhà cả cửa trong nháy mắt chỉ còn bốn bức tường, một hào tiền cũng không chừa!
Nhưng Trác Phàm không để ý được nhiều như vậy.
Trong tay lóe lên ánh sáng, lần nữa xuất ra bình Tràn Thần đan, Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ một lát, rồi mở ra cấm chế, đổ ra một viên đan dược tròn căng, nhanh chóng nuốt vào.
Bách gia tranh minh khắp nơi đều là địch, chỉ sợ trong khoảng thời gian tới sẽ không có thời gian luyện hóa viên đan này. Còn không bằng thừa dịp ngoài động có độc giao kia thủ hộ, mà phục dụng luôn đan dược này, đề cao thực lực!
Oanh!
Đan dược vừa vào miệng, lực lượng nguyên thần cường liền cuồn cuộn nổ tung như lũ quét, quấy động sâu trong óc hắn, làm cho đầu hắn như muốn nổ tung.
Trác Phàm không khỏi giật mình, không ngờ dược lực lại hung mãnh như vậy, lấy cường độ lực lượng nguyên thần của hắn mà cũng phải thống khổ đến thế.
Nhưng, hắn không lo, ngược lại còn mừng, vội vàng thôi động Nguyên Thần, dũng mãnh lao tới đồng tử bên phải. Hắn đã có lực lượng nguyên thần của Thần Chiếu cảnh, dù tăng thêm, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa đối với quyết chiến lần này.
Hắn muốn mượn lần này đột phá Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai!
Tuy uy lực của đệ nhất trọng đã khiến người kinh dị, khiến cho hắn tại đứng thế bất bại. Nhưng đột phá tầng thứ hai thì càng nhiều thêm một tầng bảo hộ, cũng có thể đền bù khuyết điểm của đệ nhất trọng, đồng thời giúp hắn càng có nắm chắc tất thắng trong lần quyết chiến này!
Cảm giác đồng tử như bị lửa thiêu, vầng sáng màu vàng óng đang không ngừng lấp lóe, vầng sáng màu vàng óng thứ hai đang ẩn hiện.
Trác Phàm cắn môi, cố nén thống khổ, cho dù đồng tử đã máu tươi chảy ròng, đau đớn vạn phần, vẫn bất vi sở động!
Trước kia tại Vân Long Thành, hắn thấy cơ hội đột phá, khi đó nếu có thể thành công, khi đó cũng rất thống khổ. Mà bây giờ, hắn lại cậy mạnh đột phá, cứng rắn muốn xông qua đạo khảm này, cảm giác thống khổ lúc này, gấp trăm lần khi đó không thôi.
Hắn cố gắng nhịn, cắn chặt hàm răng, mặc cho máu tươi trong mắt chảy ròng, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Cứ như vậy, một ngày hai ngày đi qua, Trác Phàm đã run run, mặt nổi đầy gân xanh, sắc mặt tái nhợt cho thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Đến buổi chiều ngày thứ ba, Trác Phàm đã suy yếu tới cực điểm, lúc gần như xỉu đi, thì ông một tiếng, đồng tử đột nhiên hiển hiện vầng sáng màu vàng óng thứ hai!
Sau một khắc, cỗ ba động vô hình bắn ra từ trong ánh mắt hắn, thẳng vào mây, mây trên trời vậy mà trực tiếp bị hắn bắn ra một lỗ thủng lớn!
Giữ tư thế ngẩng đầu đón nhận ánh chiều tà, Trác Phàm thở hồng hộc. Tuy sắc mặt tiều tụy, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười điên cuồng.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!
Có thể trong bất kì hoàn cảnh gì, phá vỡ lực lượng hư không!
Trác Phàm hiểu, có lực lượng này, dù hắn bị khốn trong kết giới, cũng có biện pháp bằng cậy mạnh phá tan!
"Ha ha ha. . . Hay lắm hay lắm, lần này lão tử mới thật là đứng ở thế bất bại!" Trác Phàm càn rỡ cười to, nhưng vừa đứng lên, lại lập tức chùn chân ngã xuống.
Trác Phàm bật cười lắc đầu, xem ra hắn phải tu dưỡng cho tốt trước đã. Lúc trước vì khai nhãn mà đã hao phí quá nhiều lực lượng nguyên thần.
Sau đó, hắn lần nữa tĩnh tọa.
Một ngày sau mới mở mắt, thần quang trong mắt đã càng thêm thâm thúy. Nguyên Thần thử nghiệm xa xa khuếch tán ra, Trác Phàm ngạc nhiên phát hiện, khoảng cách mà hắn có thể bao phủ đã kéo dài đến hai dặm, sau đó hài lòng gật đầu, bay ra ngoài động.
Hưu!
Hóa thành một đạo thiểm điện bay ra ngoài động, Trác Phàm không thèm nhìn Độc Giao, ngang nhiên bay về phía không trung, rất nhanh không thấy tăm hơi.
Độc giao thấy tên sát tinh này đi rồi, liền vội vàng biến hóa thân hình, lần nữa biến thành một con rắn nhỏ, tiến vào trong động phủ.
Nhưng không nhìn còn đỡ, vừa đối diện với thực tế, nó liền muốn chết đi.
Thiên tài địa bảo nó thu thập cả một đờiiiii, cứ như vậy bị quét sạch sành sanh, Hóa Hình Nhũ cũng bị đào đến không còn một mống, không lưu lại cho nó mảy may. Nhìn ao nước nóng kia, chắc chắn đã bị cẩn thận vơ vét qua, trong khe hở cũng không lưu lại xíu Hóa Hình Nhũ nào.
Độc Giao khóc không ra nước mắt, tên thổ phỉ nhà ngươi, sao lại cướp triệt để như thế.
Nhưng, khi nó ngẩng đầu nhìn lên trời, thân thể liền chấn động, tức như muốn ngất đi, nước mắt cũng không ngăn được mà chảy ào ào ra!
Con mẹ nó, quá phận, coi ta dễ bị bắt nạt lắm phải không?
Đồ trong nhà bị ngươi toàn cướp sạch, con mẹ nó, mầy còn đâm thủng nóc nhà lão tử. Lão tử chỉ trêu chọc ngươi chút thôi mà ngươi phải làm vậy sao, ô ô ô. . .