Chẳng biết lúc nào, Trác Phàm đã là song song đứng cùng bọn họ.
"Ha ha ha. . . Chớ khẩn trương, ta cũng giống như các ngươi thôi, cũng là tới làm quần chúng!" Trác Phàm khoát khoát tay, hồn nhiên cười nói.
Chỉ là nụ cười này, người khác thấy, lại cảm thấy sự băng lãnh u ẩn.
Ai cũng biết, Đế Vương Môn cùng tứ đại thế gia đến đây, chính là chuyên môn vì Trác Phàm. Thế nhưng giờ khắc này, cung phụng cùng trưởng lão bốn nhà đang phá giải đại trận hắn lưu lại. Hắn thì lại đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Bốn người Tôn thái liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Trác Phàm, luôn có cảm giác Trác Phàm đùa bỡn bảy thế gia trong lòng bàn tay, thâm bất khả trắc.
Thái Vinh thấp thỏm thử dò xét: "Trác. . . Trác Phàm, lão phu nể tình chúng ta đã từng làm việc vì Lạc gia, khuyên ngươi một câu, ngươi nên mau trốn đi. Bằng không, chờ những cung phụng trưởng lão phá trận ra, ngươi muốn chạy trốn cũng trốn không nổi!"
"Há, nghĩ không ra, Thái trưởng lão sau khi mưu phản Lạc gia, còn quan tâm ta như vậy, ha ha ha, thật là khiến người ta cảm động!" Trác Phàm nhíu mày lại, chế nhạo.
Thái Vinh mặt mo đỏ ửng, biết hắn châm chọc mình, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ trầm ngâm một trận, tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Aizz, Trác Phàm, Lạc gia có tai ương hôm nay, đều là do mình ngươi tạo thành, ngươi còn trở về làm gì? Lão phu niệm tình ngươi tài hoa, khuyên ngươi sớm đi rời đi thì tốt hơn, tránh cho mất mạng!"
Thái Vinh nói rất thành khẩn, nhưng ý tứ, vẫn là muốn để Trác Phàm mau rời đi.
Đối mặt Ma Vương còn khiến cho bảy thế gia cũng nhức đầu, hắn sao dám hành động ngu dốt, bằng không, hắn sớm đã bắt Trác Phàm lại, nộp lên trên để lập công.
Điểm này, trong lòng Tôn gia chủ cũng rõ ràng.
Hết lần này tới lần khác có người tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhìn không thấu đạo lý bên trong. Thái Hiếu Đình ưỡn ngực, đứng ra quát to: "Cha, ta thấy hắn chỉ là Đoán Cốt ngũ trọng mà thôi, ngài cùng Tôn bá bá liên thủ, nhất định bắt được hắn, còn khách khí cái gì? Bắt hắn, nộp lên bảy thế gia, chúng ta chẳng phải cá chép vượt long môn sao, ha ha ha. . ."
"Im miệng, thằng ngu này, ngươi biết cái đếch gì!" Thái Vinh sợ hãi mắng to.
Tôn gia chủ cũng là khinh thường bĩu môi, Trác Phàm có thể làm cho bảy thế gia coi trọng như vậy, tuy hắn không hiểu là vì sao, nhưng lão hồ ly giống bọn họ, biết bên trong tất có kỳ quặc.
Trác Phàm thì bật cười: "Ồ? Bắt ta hiến cho bảy thế gia, cũng là ý kiến hay!"
"Không không không, chúng ta tuyệt không ý này!" Thái Vinh Vội vã khoát khoát tay nói: "Đứa nhỏ này còn không hiểu chuyện, lão phu cam đoan với ngươi, nể tình phân tình trước kia, tuyệt không đối địch với ngươi, ngươi nhanh thoát khỏi chỗ thị phi này đi. Nếu như các bị cung phụng trưởng lão đi ra, ngươi sẽ . . .!"
Nhưng hăn chưa nói hết lời, Trác Phàm đã cười lớn nói, "Ha ha ha. . . Bọn họ ra được sao?" Rồi lại cuồng ngạo nói: "Trận pháp của lão tử, lão tử tự rõ, nếu bên trong có một kẻ thoát ra, lão tử tự lấy đầu. . ."
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, một bóng người bỗng nhiên xông ra khỏi Độc Long Trận, toàn thân người này đều là bị nhiễm các loại màu sắc. Bờ môi đỏ bừng, máu tươi màu đen càng không ngừng chảy từ thất khiếu.
Tuy khuôn mặt đã biến dạng, nhưng Thái Vinh vẫn nhận ra người này, không khỏi hô to lên: "Nghiêm trưởng lão!"
Trác Phàm thì trợn mắt, thầm giận sôi lên, ngay vừa rồi hắn còn đang trang bức, hiện tại thật sự có người thoát ra được, đây không phải đánh mặt hắn sao.
Hắn đè nén cơn tức giận, lập tức phi thân đến trước mặt Nghiêm Chỉnh Lam.
Mà Nghiêm trưởng lão đang muốn bỏ trốn, đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh hãi, hồn phi phách tán thốt lên: "Trác Phàm?"
"Tại sao ngươi thoát ra được?" Trác Phàm lạnh lùng lên tiếng.
Nghiêm Chỉnh Lam toàn thân phát run: "Ta. . . Ta thừa dịp Nghiêm Tùng không chú ý, xông ra. . ."
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài nói, "Ngươi chết ở bên trong thì tốt bao nhiêu, còn có thể toàn thây!" Rồi ánh mắt đột nhiên trở nên tàn khốc, Lôi Vân Dực đột nhiên triển khai, hóa thành hai thanh lưỡi hái, trong nháy mắt xẹt qua Nghiêm Chỉnh Lam.
Sau một khắc, Nghiêm Chỉnh Lam trừng lớn lhai mắt, toàn bộ thân thể soạt một tiếng, hóa thành sáu khố xác rơi xuống mặt đất, máu tươi cùng nội tạng rơi lả tả!
Đám ngươi Thái Vinh thấy cảnh này, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Hiện tại, bọn họ mới biết được, vì sao bảy thế gia coi trọng Trác Phàm như vậy. Trưởng lão Dược Vương Điện, một cao thủ Thiên Huyền, đối mặt Trác Phàm, thế mà trong nháy mắt biến sthanfh toái thi.
Mặc dù nói trưởng lão kia đã trọng thương, nhưng đó cũng là cao thủ Thiên Huyền a, đây là chuyện mà Đoán Cốt cảnh bình thường có thể làm được sao?
Thái Hiếu Đình bất giác mềm nhũn chân, ngã nhào trên đất. Nhớ tới ngôn từ liều mạng hắn vừa thốt ra, hắn hận không thể xé rách miệng mình. Để cho cha mình đi đối phó loại quái vật này, đây không phải mua quan tài cho lão tử sao!
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ cũng sớm đã đổ mồ hôi lạnh.
May mà hai lão hồ ly bọn họ đủ cẩn thận, không lỗ mãng làm việc, nếu thật coi Trác Phàm là Đoán Cốt ngũ trọng cảnh mà động thủ, Nghiêm trưởng lão hiện tại chắc chắn cũng là tấm gương cho bọn họ.
Trác Phàm lần nữa trở lại chỗ bọn họ, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ừm. . . chuyện mới vừa rồi ta nói, các ngươi. . . còn nhớ không?"
Cả đám người lập tức lắc đầu, "Ách, không nhớ, không nhớ, Trác quản gia nào có nói gì, ha ha ha. . ."
"Đúng đúng, thời giạn gần đây lão phu nghễnh ngãng, nghe cái gì cũng không rõ!"
Thấy bọn họ thức thời, Trác Phàm mới thỏa mãn mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Nghiêm Tùng cũng xông ra khỏi đại trận. Hắn nhìn chung quanh một chút, đến khi thấy Nghiêm Chỉnh Lam đã biến thành toái thi, rồi lại thất vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Trác Phàm, liền minh bạch hết thảy.
Không khỏi ngượng ngùng gãi đầu, Nghiêm Tùng vội vàng đến trước mặt Trác Phàm, cười khờ: "Ha ha ha. . . Đa tạ Trác quản gia giúp ta xử lí cá lọt lưới!"
"Nghiêm lão, lấy bản sự của ngươi, vậy mà cũng có thể để người ta chạy ra khỏi đại trận?" Trác Phàm nhíu mày cười lạnh.
Nghiêm Tùng bất chợt sợ hãi, khiếp nhược nói: "Trác quản gia, vừa rồi lão phu có chút phớt lờ, lại thêm lão tiểu tử kia vốn là cũng là luyện đan sư, cho nên. . ."
"Nghiêm lão, ngươi có biết vừa rồi ta đánh cược cùng đám người này, nói người nào cũng không thể thoát khỏi đại trận, bằng không, cái đầu trên cổ. . . Ha ha ha, ngươi cảm thấy ta nên lấy đầu người nào?".
Nghiêm Tùng run rẩy, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trác quản gia đang khoác lác với người ta, hắn lại làm việc xảy ra sơ sót đúng lúc như vậy, việc quan hệ thể diện, khó trách hắn tức giận như thế.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Nghiêm Tùng nhìn về phía những người kia, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Trác quản gia, việc này dễ thôi! Không phải chỉ là cái đầu sao, đây không phải có bốn cái sao?"
"Cung đúng, nọn họ chết, chuyện ta khoác lác cũng sẽ không bị người ta biết, mặt mũi cũng bảo trụ được!"
"Không sai, không sai. . ." Nghiêm Tùng tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu.
Bốn người Thái Vinh thì bị dọa đến sợ vỡ mật, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha mạng. Đồng thời trong lòng oán thầm, mẹ nó, hoàn toàn không giảng đạo lý a.
Thế nhưng bọn họ không biết, những ma đầu mang đầy hung danh này, có kẻ nào giảng đạo lý với ngươi, nếu nói đạo lí, bọn họ cũng chẳng có những hung danh làm cho người ta nghe đã thấy kinh khủng.
Cũng may Trác Phàm khoát tay nói: "Thôi, không dọa bọn họ nữa, đều là chút tiểu nhân vật. Nghiêm lão, hai người kia đâu?"
"Đều đã chết!" Nghiêm Tùng nghiêm mặt nói.
Trác Phàm gật gật đầu, chỉ bốn người rồi nói: "Tốt, vậy ngươi giam bọn họ trước lại. Mạng mấy người này, ta muốn lưu cho tiểu tử thúi kia xử lý. Cũng nên dạy cho hắn biết cách làm một gia chủ!"
"Vâng!" Độc Thủ Dược Vương gật đầu, bắt bốn người vào Độc Long Trận.
Lúc này, một cơn chấn động vang lên, Hắc Viêm trận mở ra, bọn người Lạc Vân Thường chạy đến, Lệ Kinh Thiên thì khoan thai đi theo sau.
Thấy tất cả mọi người không có việc gì, Trác Phàm thở dài ra một hơi, đến tận đây, trận đại chiến này cuối cùng mới kết thúc.
"Trác đại ca!" Thấy Trác Phàm, Lạc Vân Hải không khỏi kinh hô, ba chân bốn cẳng đến hắn bổ nhào vào trong ngực hắn. Kích động rơi nước mắt.
Trác Phàm gật đầu mỉm cười, đáy lòng ấm áp.
Ngẩng đầu thấy Lôi Vân Thiên cùng Bàng thống lĩnh cũng đầy mặt kích động nhìn về phía hắn. Hắn khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn về phía Bàng thống lĩnh, cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão Bàng, ngươi còn chưa chết sao, ta rất vui mừng đó!"
Bàng thống lĩnh cười to lên: "Ha ha ha, Trác quản gia, Lão Bàng ta cho dù chết, cũng phải chiến tử vì Lạc gia, tuyệt không có khả năng chết vì tu luyện, như thế thật không có tiền đồ!"
Trác Phàm cùng Bàng thống lĩnh lại liếc nhau, đồng thời lần nữa cười to lên.
Trác Phàm lại chuyển qua Lôi Vũ Đình, cười nói: "Lôi cô nương, trước khi ta đi để ngươi huấn luyện một đám người, thế nào rồi?"
Lôi Vũ Đình không đáp lời, chỉ vung tay cho Trác Phàm một cái tát.
Trác Phàm giật mình, tâm lý choáng váng. Đây là có chuyện gì, hắn nói sai lời gì sao?
Thế nhưng khi nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lại chỉ thấy hai mắt nàng đã đầy ngấn lệ.
"Hỗn đản đáng chết, vừa thấy mặt liền xách chuyện trong nhà, ngươi không thể nói một hai câu quan tâm lão nương ddwoj sao?" Lôi Vũ Đình nghẹn ngào hô to lên.
Trác Phàm nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, sau đó chỉnh chu vẻ mặt, cười nói: "Ha ha ha. . . Lôi cô nương, dạo này khỏe chứ?"
Nhưng lại ba một tiếng, lại một cái tát ấn trên mặt hắn. Trác Phàm không khỏi sững sờ. Đây là có chuyện gì, lão tử đã ân cần thăm hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn ta ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi??.
Ai ngờ Lôi Vũ Đình hận hận nói: "Giờ mới nhớ quan tâm lão nương, muộn rồi!"
Trác Phàm không khỏi lảo đảo, thật sự muốn thổ huyết. Nữ nhân, quả thật như kim dưới đáy biển, hắn thật sự là nhìn không thấu a.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm thở dài một hơi, không để ý tới nàng nữa.
Trác Phàm lại nhướng mày, nhìn Lạc Vân Thường nói: "Đại tiểu thư, ngươi thụ thương?"
Lạc Vân Thường không trả lời hắn, chỉ chăm chú nhìn thẳng hai mắt hắn, phảng phất muốn nhìn vào sâu trong nội tâm hắn. Hai tay rét lạnh chậm rãi xoa hai gò má hắn, trong mắt đầy sự kích động, lại vui mừng, thì thào lên tiếng: "Trác Phàm, hoan nghênh về nhà!"
Vừa dứt lời, hai mắt Lạc Vân Thường liền tối đen, đổ người vào ngực hắn.
"Đại tiểu thư!" Mọi người quýnh lên, đuổi bước đến gần.
Trác Phàm thì kinh ngạc nhìn đứng chết chân tại chỗ, ngây người.
Lạc gia, hắn chỉ luôn coi là một gia tộc trú chân tạm bợ sau khi hắn sống lại. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, đây là nhà của hắn. Chỉ khi Lạc Vân Thường nơi ra lời kia, lòng hắn bất giác rung động, như có thứ ấm áp chảy qua. . .