"Mỗ mỗ, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung được a!" Sắc mặt Trác Phàm cấp tốc lạnh xuống: "Lúc trước ta đến Hoa Vũ Thành, chỉ là muốn lấy Bồ Đề Ngọc Dịch, không hề có quan hệ với Sở Khuynh Thành, xin ngài ngày sau đừng nhắc lại việc này."
Sở Bích Quân không khỏi sững sờ, mặt mũi tràn đầy sự không hiểu. Hoa Vũ Lâu đâu có phải là Hồng Thủy mãnh thú gì, cớ sao vội vã phủi sạch quan hệ? Huống hồ, Sở Khuynh Thành nghiêng nước nghiêng thành, là nữ thần bao nhiêu nam nhân tha thiết ước mơ, hắn cứ như vậy không chào đón.
Mấy người Long Dật Phi cũng liếc nhìn nhau, lòng tràn đầy nghi hoặc. Đây là đưa nàng dâu xinh đẹp đến trong ngực ngươi, nào có phải bắt ngươi ăn thuốc độc, làm sao lại phản ứng lớn như vậy?
Mẫu Đơn lâu chủ tính tình nóng nảy, thì càng không nhẫn được, mắng to lên: "Trác Phàm, uổng phí Khuynh Thành cảm mến ngươi, ngươi làm như vậy, có xứng với nàng sao?"
Trác Phàm ưỡn ngực hét lớn lên tiếng: "Toàn bộ Hoa Vũ Lâu các ngươi đều là được lão tử cứu, cả bà già đáng chết này cũng là lão tử cứu sống, lão tử căn bản không nợ các ngươi!"
Mẫu Đơn lâu chủ bất giác trì trệ, tức giận đến toàn thân phát run, nhưng lại không phản bác được. Tiểu tử này nói đúng vl :<.
Sở Bích Quân cũng đờ mặt, nàng ngang dọc cả đời, đây là lần đầu bị người ta chỉ mũi mắng to đây, còn là một mao đầu tiểu hỏa tử như là Trác Phàm.
Nếu là người khác, xem như tiểu quỷ trong bảy thế gia, thiết nương tử nàng cũng sẽ không tuỳ tiện buông tha. Tiểu tử không biết lớn nhỏ như thế, nếu nàng không dạy dỗ, người khác còn coi Hoa Vũ Lâu dễ bị bắt nạt đây.
Trác Phàm lại không giống vậy, nàng vừa thức tỉnh, liền được nghe đồn về vị này thiếu niên truyền kỳ đến doạ người này, hôm nay lại thấy hắn phiên thủ vân sa, Di hoa tiếp mộc, để Độc Cô Chiến Thiên cùng đám người U Minh Cốc đần độn u mê kết cừu oán. Quả thật là nhân vật giảo quyệt âm hiểm, nếu đắc tội hắn, hừ hừ, về sau nhất định được ăn đủ.
Sở Bích Quân đương nhiên biết đối mặt nhân vật như nào thì nên bảo trì thể diện, gặp phải kẻ như nào thì nên nén giận. Rất hiển nhiên, Trác Phàm chính là loại người không thể đắc tội kia. Sau đó nàng đành phải khẽ cắn môi, nhẫn! Có điều, nàng vẫn kỳ quái, Trác Phàm vì sao cứ như thùng thuốc nổ, gặp người nào là một lời hai lời không hợp người đó, khiến người ta không thể ưa nổi.
"Hừ, đàn ông phụ lòng!" Mẫu Đơn lâu chủ đuối lý, sau cùng chỉ có thể hận mắng một tiếng.
Long Dật Phi cười xấu hổ cười, vội vàng đi ra hoà giải: "Ha ha ha. . . Tất cả mọi người là người mình, làm gì phải vì chút việc nhỏ mà nổi giận? Việc cấp bách, là phải giải quyết nguy nan bốn nhà chúng ta, không được hành động theo cảm tính!"
"Long các chủ nói đúng, là lão thân đường đột rồi, mong Trác quản gia thứ lỗi!" Sở Bích Quân mỉm cười nói.
Trác Phàm quay đầu liếc nhìn nàng, âm thầm gật đầu.
Khó trách thế nhân tôn sùng vị thiết nương tử này như thế, thật là co được dãn được. Chuyện vừa rồi rõ ràng không có quan hệ với nàng, nhưng vì lợi ích của Hoa Vũ Lâu, nàng lại có thể để xuống thể diện một cách tự nhiên như thế, dẫn đầu bồi tội, thực sự khó được.
Trác Phàm cũng vội vàng khom người nói: "Lúc trước cũng là tại hạ lỗ mãng, xin thứ lỗi."
Sở Bích Quân khẽ gật đầu, mỉm cười khen ngợi.
"Hôm nay chư vị đã tụ tập cùng một chỗ, chắc là đã tán đồng đề nghị của tại hạ, đã liên minh!" Trác Phàm bất giác nghiêm mặt lại: "Vậy đã cho thấy lợi ích bốn nhà chúng ta là nhất trí. Hoặc là nói, chúng ta đều là người bị buộc đến đường cùng, không thể không liên minh."
"Không sai!" Trác Phàm vừa dứt lời, Sở Bích Quân đã là nói tiếp: "Lão thân cùng Long các chủ và Tạ phủ chủ vừa mới tham gia hội nghị bảy nhà tại Đế Vương Môn, thật sự như Trác quản gia sở liệu lúc trước, Đế Vương Môn quả có dã tâm nhất thống bảy nhà, mà lại đám người U Minh Cốc đã vào phe Đế Vương Môn."
"Há, hội nghị bảy nhà? Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta nghe đi?" Trác Phàm vội vàng hỏi.
Sở Bích Quân gật đầu, kể lại toàn bộ. Có chỗ thiếu thì được Long Dật Phi cùng Tạ Khiếu Phong bổ sung lại.
Nghe xong, Trác Phàm nhăn mày, đi tới đi lui, thì thào nói: "Ta cũng thắc mắc tại sao Phong Lâm Thành không gặp người Đế Vương Môn, thì ra là thế, môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thật đúng là đại nhân vật!"
"Hừ, còn huynh thế nào? Trác đại ca, hắn để đám người U Minh Cốc đến dò xét phòng tuyến cuối cùng của hoàng thất, chính mình lại không ra mặt, rõ ràng chính là đồ hèn nhát!" Lạc Vân Hải khẽ cười một tiếng, khinh thường bĩu môi.
Nghe vậy, Trác Phàm bật cười, lạnh nhạt nói: "Xú tiểu tử, xem ra lão tử phải cho ngươi học một khóa, tránh cho ngươi về sau gặp phải cao thủ lại phải chịu khổ!"
"Thường nói, là Đế Vương gia vô tình nhất! Lão tử giết một đứa con trai của hắn, hắn thế mà không nổi trận lôi đình rồi phái một đám cao thủ đến Phong Lâm Thành truy sát lão tử, nói rõ người này tâm tính trầm ổn; sau khi đau mất một con, hắn giống một một người không có chuyện gì vậy, chẳng những không nghĩ báo thù, còn đang suy nghĩ cách thăm dò hoàng thất, nói rõ này người chí lớn, là người phi thường, đây mới là người làm đại sự."
"Tiểu tử, về sau ngươi kế thừa Lạc gia gia chủ chi vị, thực lực như thế nào, tạm thời không đề cập, tâm kế như thế nào cũng không nói. Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điểm, vô tình vô nghĩa!" Trác Phàm cười tà, vỗ vỗ Lạc Vân Hải đầu nói.
Mọi người sau khi nghe được, đều cảm thấy xấu hổ, trong thiên hạ có kiểu bồi dưỡng thiếu chủ như này sao. Nhưng cũng không thể không nói, Trác Phàm nói còn thật đúng. Trong thế giới tàn khốc, tình nghĩa có khi thật sự là làm liên lụy.
Sở Bích Quân thật sâu nhìn Trác Phàm liếc, tựa hồ minh bạch điều gì, hơi hơi gật gật đầu.
Lại tỉ mỉ suy nghĩ thêm một lúc, Trác Phàm nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói: "Vậy giờ, hoàng thất đã cho thấy thái độ, như vậy mấy nhà chúng ta coi như tạm thời an toàn. Còn Lạc gia chúng ta, lưng tựa Độc Cô lão nguyên soái, thì càng thêm an toàn, ha ha ha. . ."
"Trác huynh đệ, Lạc gia các ngươi lúc nào cùng Độc Cô Chiến Thiên có quan hệ vậy, ta tại Phong Lâm Thành nhiều năm như vậy, làm sao không biết?" Long Cửu tò mò hoiir.
"Ha ha ha. . . Chúng ta quen biết Độc Cô nguyên soái, cũng mới nửa tháng mà thôi. Còn làm thế nào mà trong thời gian ngắn ngủi tạo nên quan hệ, ta chỉ có thể nói, thiên hạ không có chuyện mà ta không làm được!" Trác Phàm cười đáp.
Ngay sau đó, Lạc Vân Hải cũng cười quái dị nói: "Còn nữa, chính là bản thiếu gia quá ưu tú, được cao nhân nhìn trúng, thu làm nghĩa tử, ha ha ha. . ."
Mọi người thấy vậy lập tức xạm mặt xuống, đứa nhỏ này tuyệt đối đã bị Trác Phàm làm hư.
Có điều, không thể phủ nhận là, ngắn ngủi nửa tháng, đường đường đại nguyên soái Thiên Vũ cũng bị kéo lên thuyền giặc, thật sự là bản lĩnh nghịch thiên.
Riêng là Sở Bích Quân, tiếp xúc các đại thế gia nhiều năm, nàng cũng không thể kết một hữu nghị thâm hậu như thế. Nay đối với Trác Phàm, thì càng coi trọng thêm mấy phần. Khó trách tiểu tử này có thể lên làm quản gia Lạc gia, trong trong ngoài ngoài, chuẩn bị chu đáo, quả thực là hảo thủ. Bàn về quản gia chi tư, đoán chừng dù là Thần Toán Tử, cũng chưa chắc bì kịp được tiểu tử này. Dù sao, để một tam lưu thế gia, trong nháy mắt có nét nhất lưu thế lực, thế gian ít có người bằng!
"Aiz, Lạc gia có thể có Trác Phàm làm quản gia, cũng đủ để bù đắp được nội tình ngàn năm của bảy nhà. Đáng tiếc, nam tử bực này lại không muốn rể Hoa Vũ Lâu ta!" SỞ Bích Quân thầm ai thán.
"Ừm, Lạc gia hiện tại đã ngưu bức như thế, vậy Tiềm Long Các ta có cần ngừng cung cấp vật tư cho Lạc gia?" Thực sự không quen nhìn Trác Phàm trang bức như thế, Long Dật Phi cười khẽ nói.
Trác Phàm lập tức nghiêm mặt nói: "Thực Lạc gia chúng ta còn cần rất nhiều vật tư. Lúc trước Tiềm Long Các tư giúp chúng ta một số, nhưng vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc. Dù gì hiện tại bốn nhà chúng ta liên minh, mà hai nhà khác có phải cũng nên thể hiện hay không, trợ giúp tam lưu gia tộc chúng ta thoát bần trí phú?"
"Lúc ngươi tại Hoa Vũ Thành, lấy đi dược tài chúng ta thu thập một năm, còn muốn gì nữa?" Mẫu Đơn lâu chủ giận dữ nói.
Trác Phàm xấu hổ cười nói: "Những dược liệu kia, là chuẩn bị vì luyện đan. Coi như không phải, ta cứu toàn gia tộc các ngươi, các ngươi không nên cho điểm tạ ơn sao? Đây cũng có thể tính là viện trợ sao?"
"Ngươi. . . Vô lại!" Mẫu Đơn lâu chủ trừng mắt.
Sở Bích Quân lại cười cười nói: "Ha ha ha. . . Bây giờ bốn nhà chúng ta là châu chấu trên một sợi thừng, ngày sau Lạc gia có thể là trợ lực lớn nhất củachúng ta, trợ giúp Lạc gia, chẳng khác nào trợ giúp chính chúng ta. Sau này, phương diện dược tài, cứ để Hoa Vũ Lâu chúng ta lo liệu!"
"Không hổ là mỗ mỗ, quả nhiên có đại kiến thức!" Trác Phàm giơ ngón tay lên khen.
Tạ Khiếu Phong cười nói: "Kiếm Hầu Phủ chúng ta lấy luyện binh lập nghiệp, tài nguyên khoáng sản luyện binh không ít. Như vậy về sau Linh binh ma bảo, các loại khoáng thạch, để chúng ta."
Trác Phàm nghe vậy liền sáng mắt lên, bụng mừng rỡ.
Lạc gia bồi dưỡng không ít hộ vệ, nhưng trong tay không có binh khí vừa tay, Tạ Thiên Dương đáng chết, thế mà không nói sớm, về sau không làm huynh đệ nữa! Trác Phàm thầm cười mắng.
Long Dật Phi nhún nhún vai: "Như vậy, vật tư còn lại thì vẫn là do Tiềm Long Các ta hả"
"Nói nhảm, không phải ngươi thì ai, ngươi là Đại Thương Hộ lớn nhất Thiên Vũ đó!" Trác Phàm bĩu môi.
Lạc Vân Hải thấy Lạc gia đột nhiên có được nhiều tư nguyên như vậy, biết gia tộc sắp được phát triển, cũng hưng phấn mà nhếch miệng cười to, diễn cảm nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, đáng ăn mừng!"
Thanh Hoa lâu chủ tán dương: "Đứa nhỏ này xác thực rất thông minh, nói ra chính hợp cảnh này!"
Tất cả mọi người đều mỉm cười gật đầu, Mẫu Đơn lâu chủ cười lạnh nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này thông minh nhu thuận, hiểu chuyện lễ độ, chẳng như người nào đó!"
Rồi, Mẫu Đơn lâu chủ nhìn về phía Lạc Vân Hải, cười nói: "Nói cho tỷ tỷ, ngươi biết câu này có ý gì không?"
"Đương nhiên biết, mấy ngày nay Trác đại ca dạy ta sách, ta đương nhiên biết rõ!" Lạc Vân Hải cười lớn, dương dương đắc ý nói: "Câu này nghĩa là, có nhiều huynh đệ bằng hữu đến như vậy, sẽ có nhiều người có thể để ta lợi dụng, thực sự là đáng. . ."
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Trác Phàm đã tranh thủ thời gian che miệng hắn. Đến khi nhìn lại những người kia, mọi người đã đều tức xạm mặt xuống.
"Ây. . . Ta là quản gia, chắc là không thích hợp dạy học rồi. . ." Trác Phàm chớp chớp mắt to vô tội, lúng túng cười nói.
Mọi người cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, ngươi hợp lắm, ngươi thật sự là rất hợp. . ."
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn xác định, thiếu chủ Lạc gia đã bị tiểu tử này làm hư. . .