Rạng sáng ngày thứ hai, Trác Phàm để Nghiêm Tùng ở nhà thủ hộ, để phòng bất trắc, mình thì mang theo Lệ Kinh Thiên, đi tìm hai lão quái vật, không thông báo cho bất cứ ai.
Về sau Lạc Vân Thường biết được, liền tức giận một trận. Nói về là về, nói đi là đi, còn thật coi nơi này là khách sạn!
Cũng tức giận còn có Lôi Vũ Đình. Bởi vì lần này Trác Phàm sau khi trở về, trong mắt dường như không có bóng dáng nàng. Trừ công sự, thì là công sự, thời gian nói chuyện riêng đều không có!
"Hừ, quả nhiên bên ngoài có nữ nhân khác!" Lôi Vũ Đình nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, giống như cọp cái, tùy thời đều muốn bạo phát.
Ba ngày sau, Độc Cô Chiến Thiên được Thánh chỉ triệu hồi, Độc Cô đại quân lập tức phải xuất phát. Lạc Vân Hải là nghĩa tử thứ năm, cũng theo quân tiến về.
Thế nhưng, trong đội ngũ đưa tiễn của Lạc gia, Lạc Vân Hải lại không thấy bóng người Trác Phàm, lòng bất giác hiu quạnh. Dù sao Độc Cô Chiến Thiên chinh chiến sa trường mấy chục năm không hồi triều, hắn đi theo, cũng chẳng biết lúc nào có thể trở về, lại càng không biết lúc nào có thể gặp lại Trác Phàm, trong lòng tự nhiên rất thương cảm!
Lạc Vân Thường sờ sờ đầu hắn, chỉ có thể trấn an, lại cũng không thể làm gì được. Trác Phàm làm theo ý mình quen, tuy tất cả mọi người biết hắn làm tất cả mọi thứ, đều là vì Lạc gia. Thế nhưng mỗi một việc, lại bất cận nhân tình như thế! Tối thiểu nhất, trước khi ngươi đi, đến nhìn đứa nhỏ này một lần cũng tốt a.
Nhưng Trác Phàm lại dường như căn bản không để ý loại chuyện này, chỉ vì trong mắt của hắn, chỉ có lợi ích lâu dài. . .
Ba tháng sau, trước một tòa sơn mạch cao trăm dặm, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên xuất hiện. Xa xa nhìn về phía sâu trong dãy núi kia, liếc nhìn không thấy bờ, Trác Phàm cảm thán liên tục.
Núi này tên là tuyết viêm phong, một nửa băng tuyết ngập trời; một nửa khác biển lửa đầy trời, cuồn cuộn sóng nhiệt, có thể nướng chín bất cứ sinh vật nào, bên trong phương viên mười dặm, không có một ngọn cỏ!
Hoàn cảnh như vậy, khiến người ta không khỏi cảm thán, thế gian kỳ diệu!
Thế nhưng hai người Trác Phàm lại biết, đây không phải là thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, mà chính là do người làm gây nên!
Nơi này vốn chính là nơi bốn mùa rõ ràng, non xanh nước biếc, cũng không được gọi là tuyết viêm phong gì cả! Nhưng từ khi hai lão quái vật đến, một lời bất hòa, liền mỗi ngày động thủ, cho nên một nơi Cẩm Tú như vậy, bị biến thành như bây giờ!
"Phải đánh bao lâu, mới có thể đánh cho hình dạng mặt đất đều biến đổi kinh khủng cỡ này!" Trác Phàm thở dài, bật cười lắc lắc đầu. Trong lòng lại âm thầm gật đầu, thực lực như thế, đặt trong hàng ngũ Thần Chiếu cảnh, đúng là cao thủ tài năng xuất chúng, xác thực đúng quy cách, đáng giá để hắn mời chào về.
Lệ Kinh Thiên cười to lên, thản nhiên nói: "Trác quản gia, hai người này vốn là một đôi tình nhân, năm đó cũng là nhân vật quát tháo Thiên Vũ, làm cho người nghe tin đã sợ mất mật! Nhưng tính cách bọn họ cực kỳ cổ quái, lại tu hành công pháp thuộc tính ngược nhau, thế ra không ai phục ai! Về sau ẩn cư sơn lâm, lại hủy một mảnh sơn thủy a, ha ha ha. . ."
"Đã như vậy, hai người bất hòa, lúc trước Đế Vương Môn còn không trị được bọn họ?" Trác Phàm khó hiểu nói.
Nói đến đây, Lệ Kinh Thiên cảm thán: "Trác quản gia, cái bọn iu nhau này bùn cừi lắm. Chớ thấy bọn họ trong nhà đánh cho tan nát, nhưng chỉ cần có ngoại địch xâm lấn, đây tuyệt đối là nhất trí đối ngoại. Hai người phối hợp càng không chê vào đâu được, lúc trước mười cao thủ Thần Chiếu chúng ta đến đều bị đánh cho mặt mày xám xịt, hậm hực mà về a!"
Nguyên lai là vậy, xem ra bọn họ là diện mạo bất hòa, tâm cùng hướng a!
Đột nhiên, một đạo thần thức truyền đến, đảo qua hai người.
"Lệ lão, biết lát nữa phải làm thế nào rồi chứ!" Trác Phàm lạnh lùng nói.
Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười một tiếng. gật đầu: "Đó là đương nhiên, dùng trí nha, ha ha ha. . ."
"Lệ Kinh Thiên!" Đúng lúc này, một nói bóng người màu đỏ từ Hỏa Diễm Sơn xông tới, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nộ hống, chấn động cho hai người đau nhức màng nhĩ.
Đến khi người kai đáp xuống, Trác Phàm mới quan sát tỉ mỉ một phen. Người này là lão giả đầu hói sáu bảy mươi tuổi, hai con ngươi sáng ngời có thần, phảng phất có hỏa quang chớp động, toàn thân cũng tùy thời hiện ra một cỗ sóng nhiệt.
"Thật là nguyên lực Hỏa hệ tinh thuần!" Trác Phàm sáng mắt lên, lòng thầm khen.
Lệ Kinh Thiên thì tiến lên một bước, ngăn cỗ khí lãng nóng rực kia, phẫn nộ quát: "Cừu Viêm Hải, nhiều năm không gặp, ngươi thật sự là càng ngày càng không có phong phạm trưởng bối. Thân là cao thủ Thần Chiếu, thế mà tạo áp lực với vãn bối!"
"Hừ, phong độ? Đế Vương Môn các ngươi còn biết phong phạm? Năm đó mười tên các ngươi lên vây đánh hai người chúng ta thì sao!" Cừu Viêm Hải khinh thường bĩu môi, bất thiện nói: "Thiên Cương Cuồng Tôn, hôm nay ngươi tới đây lại muốn làm gì? Chỉ bằng ngươi, tuyệt đối đấu không lại hai người chúng ta!"
Lệ Kinh Thiên thản nhiên nói: "Liệt Hỏa Lão Tổ, ngươi đừng lo lắng. Lần này lão phu đến đây, không phải là đối địch với các ngươi. Chỉ là vị tiểu công tử này nhà ta trời sinh thể chất hỏa tính, Hoàng Cực Bá Thể Quyết không hợp hắn, cho nên lão phu phụng mệnh môn chủ, dẫn hắn đến đây bái sư học nghệ."
"Bái sư?" Cừu Viêm Hải giật mình, nhíu mày: "Đế Vương Môn các ngươi công pháp đông đảo, còn cần đến chỗ ta bái sư?"
"Ha ha ha. . . Ngươi nói không sai, Đế Vương Môn chúng ta đúng là có rất nhiều công pháp, nhưng lại không có thứ nào có thể theo kịp Hoàng Cực Bá Thể Quyết. Tiểu công tử này yêu cầu rất cao, nhất định phải tu luyện Hỏa hệ công pháp mạnh nhất Thiên Vũ, cho nên lão phu tìm đến ngươi. Ai mà không biết, Phần Thiên Liệt Diễm quyết của ngươi là độc môn công pháp gần với Huyền giai công pháp của bảy nhà?"
Cừu Viêm Hải gật đầu, thế nhưng vừa nhắc đến Đế Vương Môn, hắn lại đầy bụng lửa giận, liền cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: "Lệ Kinh Thiên, mang hài tử bái sư, lẽ ra vì thể hiện thành ý, gia chủ phải tự mình đến đây. Thế nhưng bọn họ thế mà để ngươi đến, hừ hừ!"
"Liệt Hỏa Lão Tổ, ngươi bớt nói nhiều lời, đệ tử này, ngươi thu hay là không thu?"
"Không thu!" Cừu Viêm Hải rất dứt khoát cười to lên, châm chọc nói: "Lúc trước Đế Vương Môn vây công hai chúng ta, bây giờ còn muốn lão phu còn thu thiếu gia nhà các ngươi làm đệ tử? Lệ Kinh Thiên, ngươi bị ngáo à?"
Lệ Kinh Thiên cắn môi, tức giận đến nói không ra lời. Chỉ là, trong lòng thầm nguyền rủa, hãy đợi đấy!
Đúng lúc này, một thanh âm có phần không kiên nhẫn vang lên: "Lệ lão, khi đó ngươi thổi phồng Liệt Hỏa Lão Tổ lên tận trời, ta mới miễn cưỡng theo ngươi đến xem. Nhưng bây giờ xem ra, cũng không gì hơn cái này a, thậm chí còn kém trưởng lão Thiên Huyền cảnh Đế Vương Môn ta!"
Cừu Viêm Hải giật mình, theo nơi phát ra thanh âm mà nhìn lại, chính thấy khinh khuôn mặt thường của Trác Phàm, không khỏi giận dữ lên tiếng: "Hừ, lão phu năm đó lấy một địch mười, đập cung phụng Đế Vương Môn các ngươi như con. Vậy mà ngươi dám nói, lão phu không bằng trưởng lão Thiên Huyền cảnh nhà các ngươi?"
"Vốn chính là sự thật a!" Trác Phàm chỉ dãy núi kia nói: "Ngươi xem, Thiên Huyền trưởng lão Đế Vương Môn chúng ta thiêu được cả một ngọn núi, ngươi xem ngọn băng sơn kia! Ngươi nha, khẳng định là nguyên lực không đủ, hỏa lực không mạnh, lửa đang đốt thì bị kết bằng. . ."
Cừu Viêm Hải không khỏi trì trệ, lại dở khóc dở cười. Đế Vương Môn làm sao còn có người ngây thơ như thế, cả một đời chắc là không bước chân ra khỏi gia môn a, cảnh tượng sau khi hai đại cao thủ chiến đấu như vậy mà cũng nhìn không ra.
Sau đó vì bảo hộ thể diện, Cừu Viêm Hải đành phải nghiêm túc dạy bảo: "Tiểu tử, niệm tình ngươi tuổi trẻ không hiểu chuyện, lão phu không so đo với ngươi. Ngươi phải nhớ kĩ cho lão phu, đây không phải lão phu phóng hỏa thiêu sơn, mà là lão phu cùng bà nương nhà ta sau khi tranh đấu, mới lưu lại cảnh tượng thê thảm!"
"Oa, lợi hại!" Nghe vậy, Trác Phàm sợ hãi thán phục: "Chỉ là tranh đấu trong nhà đã hùng vĩ như thế. Đừng nói là những trưởng lão nhà ta kia, xem như cung phụng cũng xa xa không bì được."
Cừu Viêm Hải hài lòng gật đầu, vẻ mặt tự đắc: "Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Thế nhưng, câu tiếp theo của Trác Phàm lại để hắn tức giận đến thổ huyết: "Thù lão, bà nương nhà ngươi hảo lợi hại a. Đám lừa của ngươi đều bị nàng làm cho đông cứng!"
Cừu Viêm Hải chấn động, hung tợn nhìn về phía Trác Phàm: "Tiểu tử, ngươi đừng có nói bậy nói bạ, cái gì gọi là lửa của lão phu bị bà nương kia làm đông cứng. Rõ ràng là băng của nàng bị lão phu đốt trụi!"
Liệt Hỏa Lão Tổ đấu cả một đời cùng bà nương, hận nhất là người khác nói hắn kém lão thái bà kia. Trác Phàm biết rõ như thế, lại cố ý nói ra chọc tức hắn, quả nhiên đã kích động được tính khí nóng nảy của hắn.
Một thanh âm thanh lệ chợt truyền vào tai người ba trong: "Tiểu đệ đệ thật sự là có kiến thức, tỷ tỷ yêu chết ngươi! Lão bất tử, ngươi nghe thấy chưa? một tên tiểu quỷ đều có thể nhìn ra, lão nương thắng ngươi một bậc, ngươi còn không nhận thua?"
Theo sau đó, một bóng hình xinh đẹp bạch sắc chậm rãi đáp xuống. Trác Phàm ngửa đầu nhìn, thấy người đó là một thiếu nữ tịnh lệ mười bảy mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, cười nói tự nhiên. Nhưng Trác Phàm rất rõ ràng, thiếu nữ này đã phải trên trăm tuổi.
Hắn thì không hiểu, nữ nhân rất thích dùng một bộ phận tu vi để bảo trì dung nhan cùng thanh xuân! Nếu bộ phận tu vi này dùng để tăng cường thực lực, thực lực nàng còn không đột nhiên tăng mạnh sao? Chắc chắn đã sớm làm thịt được lão đầu này!