“Không Linh cửu thức, Liệt Không Thức!”
“Tử Lôi Kim Nhãn!”
“Hàn Ngọc Chưởng!”
“Mẫu Đơn chỉ!”
Đột nhiên, cùng với từng tiếng hét lớn, bốn luồng năng lượng cường đại từ trên trời giáng xuống. Trong đó có tử lôi ( tia sét màu tím) chưa từng thấy qua, có kiếm ý lạnh lẽo cao ngạo, có băng lãnh của gió rét lạnh run, còn có dẻo dai xuyên phá chân trời.
Trác Phàm chưa kịp cử động, bốn luồng năng lượng đã cùng nhau nện đến trên người của Hoàng Phủ Thanh Vân, lập tức nện hắn liên tiếp lui về sau ba bước. Đồng thời, bốn bóng người rơi xuống phía trước Trác Phàm và Sở Khuynh Thành.
Chính là bốn người Kiếm Tùy Phong của Kiếm Hầu Phủ, Long Cửu Tiềm Long Các, Thanh Hoa lâu chủ và Mẫu Đơn lâu chủ. Thanh Hoa, Mẫu Đơn vội vã đi đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, xem thương thế của nàng, hai người Long Cửu thì cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Hoàng Phủ Thanh Vân.
Khói bụi dần dần tan đi, Hoàng Phủ Thanh Vân trưng ra khuôn mặt cực kỳ băng lãnh, toàn thân cao thấp không bị thương dù chỉ một cọng tóc.
Thấy tình cảnh này, mọi người đều đồng loạt giật mình. Vừa rồi bốn vị trưởng lão bọn họ mỗi người đều xuất ra tuyệt học của mình đến ngăn cản Hoàng Phủ Thanh Vân, mặc dù đều không có sát ý, nhưng hắn ta vững vàng đón đỡ bốn đại tuyệt chiêu mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả một miếng da cũng không bị xây xát, điều này không khỏi khiến mọi người thầm hoảng sợ.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn, quả nhiên đứng đầu trong bảy nhà, cực kỳ biến thái!
Vụt vụt vụt!
Lại có ba tiếng xé gió vang lên, Độc Thủ Dược Vương, Lâm Tử Thiên và ngũ trưởng lão U Minh Cốc đều rơi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vân. Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm xung quanh, trong lòng đã rõ ràng hơn phân nửa.
“Hắc hắc hắc... Các ngươi thật lớn mật, dám động thủ với nhị công tử!” Độc Thủ Dược Vương cười lạnh nhìn về phía mọi người, thừa cơ châm ngòi: “Nếu chư vị còn muốn đánh tiếp, đám người lão phu, nguyện ý phụng bồi!”
Lâm Tử Thiên và ngũ trưởng lão U Minh Cốc liếc nhìn nhau, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, thở dài. Không có cách gì khác, chỉ có thể kiên trì tiến lên trước một bước.
Nếu lúc này không đứng ra, nhất định sẽ đắc tội với Đế Vương Môn.
Trong lòng mọi người run lên, nhóm người Long Cửu lại nhìn nhau, trên mặt đều ngưng trọng. Một Hoàng Phủ Thanh Vân đã lợi hại như thế, bốn người bọn họ liên thủ chưa hẳn có thể địch lại, giờ thêm bọn Độc Thủ Dược Vương, thật sự khó có thể chống đỡ.
Trong nhất thời, Long Cửu và Kiếm Tùy Phong lại đều vô tình cố ý nhìn qua phía Trác Phàm.
Trác Phàm là người đem U Quỷ Thất chơi chết trong tay, là người hữu dũng hữu mưu chân chính, trí dũng song toàn. Tại nguy cơ trước mắt, so với những lão gia hỏa họ thì hắn đáng tin hơn nhiều.
Đôi mắt Trác Phàm hơi híp lại, đem ánh mắt khóa chặt trên người Độc Thủ Dược Vương.
Một khi song phương khai chiến, Độc Thủ Dược Vương này tuyệt đối là một sự uy hiếp, nhóm Long Cửu tất nhiên sẽ bị hạn chế bởi lão ta. Cho nên đã muốn đánh, thì trước hết phải đem người này trừ bỏ.
Mặc dù việc này trái với dự định lúc trước của Trác Phàm, nhưng ai bảo việc sinh việc chứ, vừa khéo! Ai biết hai bên lại phải khai chiến sớm vậy, không còn cách nào, đành phải quyết định thật nhanh, trước tiên giải quyết một nhóm này rồi lại nói.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhẹ nhàng dời bước, hai mắt mang theo sát ý, nhìn chăm chú về phía Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng. Nhưng Nghiêm Tùng vẫn chưa hay biết Trác Phàm lợi hại, nên căn bản không hề phòng bị, vẫn mang theo nụ cười tự đắc như cũ.
Kiếm Tùy Phong và Long Cửu nhìn đến ánh mắt của Trác Phàm, đã minh bạch quyết định của hắn, trên đầu bất giác đổ mồ hôi trộm. Dù sao hiện tại động thủ thì triệt để vạch mặt với bốn nhà Đế Vương Môn, ngay sau đó đại chiến bảy nhà cũng sẽ bùng nổ.
Thật sự thì họ đều không biết đến cuối cùng làm việc này là mang đến vận may cho gia tộc, hay vẫn là vận rủi đây!
Bọn họ chỉ biết hiện tại tên đã lắp vào cung, không bắn không được!
“Chờ một chút!”
Đột nhiên, ngay lúc Trác Phàm đang muốn động thủ, Hoàng Phủ Thanh Vân lại đôt nhiên kêu một tiếng, hắn ta nhìn Sở Khuynh Thành ở sau lưng mọi người, thản nhiên nói: “Khuynh Thành, ngươi đã nghĩ kỹ, ngươi vẫn lựa chọn hắn thật sao?”
Sở Khuynh Thành lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi đi lên trước, quay đầu nhìn về Trác Phàm, nhất là áo choàng màu đen kia, trong mắt lóe vẻ kiên định: “Đúng vậy, chưa bao giờ khẳng định như vậy!”
“Vậy thì tốt, ta không miễn cưỡng nữa ngươi. Chỉ chúc các ngươi, bách niên hảo hợp!”
Hoàng Phủ Thanh Vân đem bốn chữ “Bách niên hảo hợp” nghiến thật chặt, có thể thấy được trong lòng đầy oán độc và nguyền rủa.
Sau đó, hắn không nói gì nữa, chỉ mang theo cả đám rời đi. Lúc ngang qua trước người Trác Phàm, lại khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: “Tiểu tử, Hoa Vũ Lâu cho đến bây giờ chưa từng có nam nhân, ngươi... Ha ha ha...”
“Đợi chút, ai nói Hoa Vũ Lâu không có nam nhân?” lông mày Trác Phàm nhíu lại, gọi hắn ta lại: “Sở Khuynh Thiên không phải nam nhân à? Mặc dù hành động của đệ ấy rất ngu ngốc, nhưng không thể không nói, đệ ấy đã làm được chuyện nam nhân nên làm!”
Vì Hoa Vũ Lâu, nằm vùng 10 năm, cuối cùng còn bị người của Hoa Vũ Lâu giết chết, trở thành một anh hùng bi thảm đến bây giờ vẫn gánh nồi đen (oan uổng) trên lưng.
Trác Phàm tuyệt đối không tán đồng hành động ngu ngốc của đệ ấy, ở một nơi mà người nam nhân chỉ là công cụ nối dõi hương hỏa giúp nữ nhân, cần gì phải vì đám nữ nhân này bồi cả tánh mạng?
Đây không chỉ ngu ngốc, đây tuyệt đối là đần độn!
Bất quá, phần trung thành này của đệ ấy, Trác Phàm cực kỳ bội phục.
“Nếu hắn cũng được tính là nam nhân, vậy không bằng làm nữ nhân vẫn tốt hơn, ha ha ha...” Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi cười xùy, mặt đầy miệt thị rời đi.
Độc Thủ Dược Vương cười tà đi đến trước mặt Trác Phàm, như đang nói chuyện với hắn, lại như nói với tất cả mọi người: “Sở Khuynh Thiên từng là đệ tử của lão phu, nói một câu công đạo, thiên phú luyện đan của hắn thuộc hàng nhất đẳng, nhưng lại cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, muốn bằng sức của một người luyện ra giải dược giải cứu Hoa Vũ Lâu. Loại người này, so với những hạng người bình thường mà nói mới thật sự là kẻ ngu!”
Liếc nhìn qua bóng lưng Sở Khuynh Thành đang siết chặt nắm đấm, Độc Thủ Dược Vương đắc ý rời đi, chỉ là tiếng cười nhạo của lão vẫn còn vọng lại: “Cái thế giới này là thế giới của nam nhân, cũng là thế giới của người thông minh, kẻ ngu và nữ nhân vọng tưởng tranh giành, cho dù chết cũng là đáng đời!”
“Tên Độc Thủ Dược Vương đáng chết!”
Người biết hết tất cả nguyên do bên trong- Long Cửu chỉ còn một bên mắt không khỏi giận dữ trợn trừng lên. Quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Thấy tình cảnh này, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, lại đến bên cạnh Trác Phàm nói nhỏ: “Huynh đệ, ngươi đã nói với nha đầu Sở Sở chuyện liên minh của ba nhà chúng ta chưa!”
“Không cần thiết nói!”
Trác Phàm ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua phương hướng những kẻ kia biến mất, lãnh đạm nói: “Đây là chuyện của các ngươi, chuyện của ta muốn làm, là để tên tiểu tử cuồng vọng kia, biết cái gì gọi là nam nhân chân chính!”
Long Cửu trong lòng rét run, nhìn lấy khuôn mặt băng lãnh củaTrác Phàm, bờ môi nhúc nhích một chút, lại không nói nên lời. Ông chưa từng thấy, vẻ mặt của Trác Phàm đáng sợ như thế...
Một bên khác, Hoàng Phủ Thanh Vân lần nữa trở lại quán trọ của Hoa Vũ Lâu, Độc Thủ Dược Vương nhịn không được tiến lên hỏi: “Nhị công tử, lúc nãy vì sao muốn thả bọn họ? Lấy thực lực chúng ta, mấy người hắn tuyệt đối phải mất mạng!”
“Hồ đồ!”
Hoàng Phủ Thanh Vân liếc lão một cái sắc lẹm, trách cứ: “Giết mấy người kia thì dễ, nhưng sau khi giết chết thì sao? Tất nhiên gây nên đại chiến bảy nhà, cuối cùng coi như chúng ta thắng được, nhưng tuyệt đối cũng chỉ có một con đường chết.”
“Nhị công tử, sao lại nói như vậy?” Mọi người hỏi.
Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi cười nhạo một tiếng, trong mắt lóe lên tinh mang, thản nhiên nói: “Đừng quên, trong Thiên Vũ này, cũng không chỉ có mỗi ngự hạ bảy thế gia, còn có tứ trụ và...”
Đằng sau lời nói, Hoàng Phủ Thanh Vân không nói hết, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng. Sau đó trong lòng càng kinh hãi hơn, nguyên lai dã tâm của Đế Vương Môn lại to lớn như thế, cuối cùng là nhắm đến vị trí kia.
“Tóm lại, hiện tại Hoa Vũ Lâu đã sụp đổ, không cần thiết bức các nàng ta chó cùng rứt giậu. Còn Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ, hừ hừ, lần này coi như bổn công tử cũng thấy rõ, bọn họ đều là cái gai, sớm muộn cũng phải thu thập!”
“Nhị công tử anh minh!”
Mọi người cùng nhau cúi đầu, nhưng suy nghĩ trong lòng đều có khác biệt.
Dược Vương Điện từ sớm đã quy thuận Đế Vương Môn, U Minh Cốc thì cười trên nỗi đau của người khác, lão đáng ghét của Tiềm Long Các lần này rốt cục đá trúng tấm sắt Đế Vương Môn. Còn Lâm Tử Thiên của Khoái Hoạt Lâm, mười phần là ngọn cỏ đầu tường, thấy người khác đều bái lạy, ông ta cũng bái theo, để tránh rước họa vào thân!
Sáng sớm hôm sau, Trác Phàm từ trong phòng cho khách của Hoa Vũ Lâu đi ra, nhìn mặt trời vừa mới mọc lên, thở dài một ngụm khí nghẹn ở ngực.
Nghĩ đến hôm qua còn cùng Sở Khuynh Thành trải qua thế giới hai người thế ngoại đào nguyên, hôm nay đã lại nhập vào trần thế, Trác Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, có chút tiếc hận.
Nếu không phải tại tên Hoàng Phủ Thanh Vân quấy rối, hắn hiện tại chắc đang còn cùng Sở Khuynh Thành ở trong gian nhà nhỏ, nàng nàng ta ta đấy.
Có điều, dù không có sự tình của ngày hôm qua, thì vẫn có một ngày bách đan thịnh hội tổ chức, hắn cũng nên hành động. Tóm lại, loại cuộc sống điền viên đó, thủy chung không phải chốn quay về của hắn.
Ai, lão tử đúng là người lao mệnh (mệnh làm việc chăm chỉ) mà! Trác Phàm ngửa mặt lên trời thở dài.
Đúng lúc ấy thì một bóng hình màu trắng xinh đẹp rơi xuống, định thần nhìn lại, quả là Sở Khuynh Thành không thể nghi ngờ. Nhưng không đợi hắn kêu lên sợ hãi, nàng đã mang theo hắn bay lên không trung.
“Đi theo ta!”
Khoảng nửa giờ sau, hai người lần nữa hạ xuống mảnh hoang phế trong khu thôn xóm nghèo. Chỉ là lần này không chỉ có hai người, còn có ba người quen, huynh muội Đổng gia cùng Tiếu Đan Đan.
Nhìn thấy bọn họ, Trác Phàm cũng hơi nghi hoặc một chút.
Biết tâm tư của hắn, Sở Khuynh Thành cười nói: “Chàng đã gặp bà ngoại và người nhà của ta, theo lý ta cũng nên đi bái kiến lệnh tôn lệnh đường, nhưng lộ trình xa xôi, chỉ có thể gặp bằng hữu của chàng trước.”
Nói xong, Sở Khuynh Thành kéo tay Trác Phàm, làm một thủ thế xin mời với ba người, mời bọn họ tiến vào một gian phòng nhỏ trong nhà.
Tiếu Đan Đan sững sờ, hoàn toàn ngốc rồi, sao tổng lâu chủ lại xuất hiện cùng với Trác Phàm? Sáng sớm nàng ta nhận được mệnh lệnh của sư phụ, để nàng ta mang huynh muội Đổng gia đến nơi này, kết quả người gặp bọn họ lại là tổng lâu chủ.
Nàng ngốc, huynh muội Đổng gia càng thêm ngốc.
Sáng sớm thì gặp phải tiểu ma nữ Tiếu Đan Đan này, bọn họ còn tưởng rằng Hoa Vũ Lâu rốt cục muốn tìm hai người tính sổ, hại họ nơm nớp lo sợ một buổi sáng. Nhưng bây giờ gặp cảnh huynh đệ của mình cùng Hoa Vũ tổng lâu chủ thân mật nắm tay, trong lúc nhất thời, thế giới quan của hai người hoàn toàn sụp đổ.
Tống Ngọc một thiếu gia gia tộc hạng xoàng, rốt cuộc làm sao cấu kết được với đường đường ngự hạ bảy thế gia- tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, mỹ nhân đệ nhất Thiên Vũ- Sở Khuynh Thành?
“Muội muội, ta đã sớm nói muội phải ra tay sớm! Xem đi, muội hết cơ hội rồi!” Đổng Thiên Bá ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người, trong mắt vẫn có vẻ mờ mịt như cũ.
Đổng Hiểu Uyển trong lòng khổ sở, nghĩ sao cũng không thông: “Ca, muội nào biết được, Tống Ngọc ca ca sẽ cùng Hoa Vũ tổng lâu chủ ở chung một chỗ chứ.”
Nhưng mà hai người kia đau khổ, Tiếu Đan Đan càng đau khổ hơn. Thật vất vả mới nhìn trúng một nam nhân, tình địch lại là người lãnh đạo trực tiếp của người lãnh đạo trực tiếp của nàng ta, cái này khiến nàng ta biết đi con đường nào?
Nhất thời, ba người liếc nhau, vậy mà tất cả đều mang cùng một khuôn mặt khổ bức...