"Trác quản gia, ngươi có đang cảm thấy kỳ quái hay không, ngươi nói xem, tại sao lão phu lại tìm ngươi?"
Trác Phàm cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, lại không nói gì, hai mắt chỉ nhìn thẳng hắn, giống như chờ hắn trả lời.
Trong mắt Gia Cát Trường Phong lóe lên một tán ý, gật đầu.
Nếu Trác Phàm trả lời, liền tương đương rơi vào trong bẫy của hắn, quyền nói chuyện giao sẽ cho hắn, lỗ mũi mình sẽ phải bị hắn nắm đi.
Nhưng Trác Phàm lại giữ yên lặng, để chính hắn nói ra đáp án, lại vừa khéo lấy lại được quyền chủ động.
Mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đối với một thượng vị giả, lại tương đối quan trọng. Bởi vì quyền nói chuyện thì đại biểu quyền thế, quyền nói chuyện của ngươi bị đoạt, thì sẽ liên lụy khí thế của ngươi cũng giảm theo nhiều!
Ở phương diện này, Trác Phàm hiển nhiên cũng là cao thủ, Gia Cát Trường Phong khẽ gật đầu, cười nói: "Trác quản gia quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng hơn nghe danh, lão hủ bội phục!"
"Gia Cát thừa tướng quá khen, đại danh của ngài mới là như sấm bên tai!" Trác Phàm khẽ gật đầu, cùng hắn cười ha ha.
Gia Cát Trường Phong bật cười lớn, sau đó lại thở dài: "Người cùng giới không nói tiếng lóng, chúng ta cứ tâm cơ thuật ngữ mãi thế này, hmm, ta nghĩ không cần thăm dò nhau nữa. Nếu không, cuộc trò chuyện này, chắc phải ba ngày ba đêm mới xong được!"
"Ha ha ha. . . Gia Cát thừa tướng thật sự là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, ta cũng cho rằng như vậy!" Trác Phàm gật đầu cười nói.
Gia Cát Trường Phong gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Trác quản gia, Lạc gia lần này tham gia bách gia tranh minh, hẳn là có người sau lưng xui khiến a!"
"Há, sao lại nói vậy?" Trác Phàm nhíu mày, cười nói.
Gia Cát Trường Phong ria mép động động, đạm mạc lên tiếng: "Bởi vì hai chúng ta đều là người chưởng khống đại cục, tuy lão phu tin tưởng, có Trác quản gia, Lạc gia quật khởi chỉ là chuyện sớm muộn, thậm chí ngày sau áp đảo bảy nhà, cũng không phải là không được. Có điều, bây giờ lại hiện thân, hiển nhiên là quá sớm. Theo lẽ thường, Trác quản gia không có khả năng làm ra chuyện chỉ vì trước mắt như thế, tất là có người bức bách, hoặc là dụ hoặc, mới khiến ngươi không thể không làm như vậy!"
Trác Phàm càng nghe, càng thầm khen trong lòng. Gia Cát Trường Phong quả nhiên là người phi thường, đúng là đã gần như nhìn thấu hết thảy. Không sai, Lạc gia lúc này hiện thân, tham dự tranh đấu giữa bảy nhà, xác thực quá sớm.
Tuy lấy thực lực hiện tại của Lạc gia, Trác Phàm hắn đã không hề phải lo lắng. Nhưng lại cũng không phải là có trăm phần trăm nắm chắc! Hắn sở dĩ làm vậy, chính là không muốn mất đi tòa núi dựa lớn là hoàng thất toà, hoặc là đắc tội hoàng thất.
Nói là dụ hoặc cũng tốt, bị bất đắc dĩ cũng được, đều hoàn toàn chính xác. Riêng là thực lực lúc này Lạc gia hiển hiện ra, trừ Gia Cát Trường Phong, đoán chừng chẳng ai sẽ nghĩ sau này Lạc gia sẽ phát triển vượt qua bảy thế gia!
Suy đoán này không thể bảo là không lớn mật, nhưng lại là suy đoán cực độc! Vì một ngày còn Trác Phàm hắn, hắn ắt có niềm tin đưa Lạc gia đến độ cao này, nhưng bây giờ lại không ai tin tưởng, chỉ có Gia Cát Trường Phong có thể nhìn thấu hết thảy.
Về tầm nhìn xa, ngay cả Trác Phàm cũng không khỏi kính nể thật sâu. Nếu đổi ngược lại, hắn tuyệt đối không dám cho ra phỏng đoán hoang đường như vậy!
"Tứ trụ đứng đầu, Gia Cát thừa tướng thực chí danh quy, Trác Phàm bội phục!" Trác Phàm nghiêm túc, nói lên lời từ đáy lòng.
Gia Cát Trường Phong chậm rãi khoát khoát tay, cười khẽ một tiếng: "Trác quản gia quá khen, lão hủ chỉ là chìm đắm sự này nhiều năm, có chút tâm đắc thôi. Nào so được Trác quản gia tuổi còn trẻ, liền một vai gánh cả một gia tộc, thực sự để lão hủ bội phục không thôi, ha ha ha. . ."
"Như vậy, Gia Cát thừa tướng lời ấy có ý là. . ."
"Coi chừng người sau lưng ngươi!" Gia Cát Trường Phong trịnh trọng lên tiếng.
Trác Phàm nhíu mày, ánh mắt đầy suy tư!
Minh bạch nghi ngờ trong lòng hắn, Gia Cát Trường Phong cười nói: "Ta biết rõ trong lòng Trác quản gia có nghi ngờ, xác thực, lời ấy của lão phu rất là đáng nghi, thiên hạ lại có ai hảo tâm như thế, suy nghĩ cho người khác? Không sai, lão phu xác thực có tư tâm. Nhưng, xin Trác quản gia yên tâm, địch nhân của lão phu không phải ngươi. Thậm chí, có lẽ chúng ta sẽ có địch nhân chung!"
"Há, chỉ giáo cho?" Trác Phàm không khỏi giật mình, cả kinh nói.
Gia Cát Trường Phong cười nhạt một tiếng, sờ sờ chòm râu bạc phơ, ánh mắt thâm thúy: "Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, câu nói này, Trác quản gia chắc là hiểu hơn bất cứ người nào. Như vậy, ngươi là muốn làm trai cò, hay là muốn làm ngư ông? Ha ha ha. . ."
Gia Cát Trường Phong cười nhẹ lắc đầu, khoát tay nói: "Lời tới đây thôi, tin tưởng lấy sự tài tình của Trác quản, sẽ hiểu ngọn ngành!"
Trác Phàm thật sâu liếc hắn, dường như có điều ngộ ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thấy thế, Gia Cát Trường Phong biết hắn đã hiểu, không khỏi cùng nhau bật cười.
"Ha ha ha. . . Trò chuyện cùng người thông minh, đúng là đỡ phí sức! Trác quản gia, lão hôm nay phu chỉ nói tới đây thôi, nhưng trước khi cáo từ. Ta còn có một việc luôn là nghi hoặc trong lòng, mong ngài có thể giải đáp!" Gia Cát Trường Phong ôm quyền nói.
Trác Phàm cười nhạt: "Cứ nói đừng ngại!"
"Là như vậy, lão phu chính là thừa tướng một nước, Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường là đại quản gia Đế Vương Môn, các hạ lại là quản gia Lạc gia. Ba người chúng ta vốn thuộc đồng loại, đều là kẻ chỉ điểm giang sơn, bày mưu tính kế cho người khác! Thế nhưng, lão phu cùng Lãnh Vô Thường đều có tư tâm, chỉ là thời cơ chưa tới, không phát được. Nhưng lấy Trác quản gia chi tài, vì sao đồng ý phụ sự cho Lạc gia. Theo lão phu thấy, các hạ không phải vi tình sở khốn, cũng không phải vì nghĩa mà lao tâm. Việc này. . . lão phu thực sự không hiểu!"
Trác Phàm bất giác run run ánh mắt, suy nghĩ một chốc, đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, gằn từng chữ một: "Bởi vì. . . Dã tâm của ta, lớn hơn các ngươi rất nhiều!"
Gia Cát Trường Phong bỗng nhiên co rụt mắt, đứng đầu tứ trụ luôn luôn bình tĩnh, lúc này lại run run hiếm thấy, song quyền cũng bất giác nắm lại.
Âm Dương song lão bên cạnh hắn, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cũng không thể không giật mình, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm liền trở nên bất thiện, khí thế trên thân dần dần phát ra, một cỗ sát cơ nồng đậm hướng về phía rác Phàm.
Nhưng Trác Phàm lại không hề sợ hãi, phải đồng tử bên trong, vầng sáng màu vàng óng hơi hơi chớp động.
"Từ đã!" Đột nhiên, ngay tại thời điểm giương cung bạt kiếm, Gia Cát Trường Phong lại giơ tay lên, chậm rãi lắc đầu, Âm Dương song lão mới thu hồi khí thế, Trác Phàm cũng mới buông lỏng một hơi.
Chỉ là, ánh mắt Gia Cát Trường Phong nhìn về phía Trác Phàm đã khác: "Lão phu không biết dã tâm của các hạ đến cùng lớn bao nhiêu, nhưng lại mười phần mong đợi ngày đó đến, hi vọng đó không phải là một giấc mộng đẹp!"
Nói xong, Gia Cát Trường Phong liền phất phất tay, quay người rời đi.
Đợi đi mười mấy bước, ba người đã rời xa quán rượu nhỏ, một lão nhân chợt lên tiếng: "Thừa tướng, vì sao không để chúng ta giải quyết hắn? Tiểu tử kia thực sự quá cuồng vọng!"
"Không, lão phu ngược lại cảm thấy, hắn không giống như đang khoác lác!" Gia Cát Trường Phong lắc đầu, mi đầu nhăn lại thật sâu: "Thế nhưng, hắn đến cùng đang làm gì đây? Lấy năng lực của hắn, chỉ cần một thời gian, hoàn toàn có thể xưng Vương xưng Bá, nhưng lại một mực mang theo Lạc gia vướng víu, đến cùng là vì cái gì đây? Aiz, tiểu tử này, lão phu bình sinh đến nay, hắn là người thứ nhất nhìn không thấu!"
Âm Dương song lão liếc nhìn nhau, không dám lên tiếng, sợ quấy rầy thừa tướng. Chỉ là, một đường đi, Gia Cát Trường Phong chỉ mãi cau mày, không nghĩ ra nguyên do bên trong, làm nhị lão cũng phải than thở!
Một thằng trẩu mồm còn hôi sữa, hồ ngôn loạn ngữ, có đáng phải coi trọng để ý như vậy sao. . .
. . . . . .
Trên diễn võ tràng lớn nhất Vân Long thành, hiện đang bạo phát ra tiếng vỗ tay oanh minh!
Diễn võ đài, Lạc Vân Thường tư thế hiên ngang, lại có hơi thở hổn hển, bóng hình xinh đẹp yhướt tha, thân thể kình phục, hiện ra càng thêm tinh xảo đặc sắc, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng chảy nước miếng, khoái khoái!
Riêng là đổ mồ hôi đầm đìa phía dưới, càng lộ ra sự vũ mị yêu kiều, mềm mại động lòng người!
Chỉ với tu vi Đoán Cốt cảnh ngũ trọng, lại để rất nhiều sói hoang phát tình phải chùn bước. Ngay vừa rồi, bốn Đoán Cốt tứ trọng bị cô gái nhỏ này tiện tay đánh thành trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi. Mà bên cạnh nàng, là thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng, đại khái mười lăm mười sáu tuổi, tu vi Đoán Cốt tam trọng cảnh. Nhưng tuy hắn còn quá trẻ, lại đã là nhân vật thiên tài nổi tiếng Thiên Vũ.
Nghĩa tử thứ năm của Thiên Vũ Chiến Thần, Độc Cô Chiến Thiên đại nguyên soái, Tiểu Hàng Long hổ, Lạc Vân Hải, ai không biết ai không hiểu. Đi theo Độc Cô Chiến Thiên, cùng bốn vị huynh trưởng kề vai chiến đấu, đã trên hai năm, nhiều lần lập chiến công, đã chân chính được ma luyện thành một Thiết Hán Tử!
Chung quanh bọn họ, là mười thiếu niên tuổi tác tương tự Lạc Vân Hải, nhưng ánh mắt lại còn kinh khủng, kiên cường hơn cả Lạc Vân Hải, toàn thân tản ra cuồn cuộn hắc khí, một thân bắp thịt cũng như cương gân thiết cốt, lóe ra ánh kim sáng bóng.
Tuy bọn họ cũng chỉ có tu vi Đoán Cốt tứ ngũ trọng, nhưng khi chân chính đọ sứ, lại có thể đánh giết trọng thương Đoán Cốt bát cửu trọng. lực phá hoại rất khủng bố.
Đây, chính là một đám hộ vệ Lạc gia mới mà Trác Phàm giao cho Bàng thống lĩnh huấn luyện! Tuy đây chỉ là một góc của băng sơn, nhưng đã đó có thể thấy được, nhóm hộ vệ Lạc gia, đến cùng là biến thái cùng khủng bố cỡ nào.
Thử nghĩ, khi những thiếu niên này trưởng thành hẳn nên, đó sẽ là một cỗ chiến lực cường hãn bực nào, chắc chắn có thể làm cho tất cả mọi người phải run sợ từ đáy lòng. Có lẽ là sợ người đố kỵ, sẽ nhằm vào Lạc gia, cho nên lần này Lạc gia chỉ phái ra mười tên thiếu niên đi theo.
Dù vậy, thực lực cỡ này vẫn làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không hiểu!
Ngay vừa rồi, mười hai người của Lạc gia, đối chiến với một trăm người của các thế gia nhị lưu có không nhỏ danh vọng trong Thiên Vũ, kết quả là người ta đều trọng thương chết, một tên cũng không để lại, trong đó thậm chí còn có không ít Đoán Cốt bát cửu trọng.
Điều này không khỏi làm tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy Lạc gia thật đáng gờm! Riêng là nghe nói, chiến lực mạnh nhất của Lạc gia còn chưa xuất chiến, mọi người liền càng thêm chờ mong. Trùng Thiên Ma Long trong truyền thuyết kia, đến cùng là nhân vật đáng sợ cỡ nào. . .