Nhìn Trác Phàm dần dần biến mất, Liên Nhi từ đau thương, đến hi vọng, lại đến chấn kinh, lại đến đau thương, lại đến chấn kinh, lại đến đau thương. . . Sau cùng trở nên tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn dễ thương lên, khó chịu nói: - Hắn. . . trong mắt hắn vậy mà không có ta! Thác Bạt Lưu Phong dở khóc dở cười nói: "Liên Nhi, nhanh mở trói cho ta, mở ra phong ấn cho ta nữa!" "A, vâng, đại ca!" Lúc này, Liên Nhi mới nhớ tới, ca ca của nàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.