Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rống!

Lại một tiếng kêu to vang vọng bên tai mọi người. Bất quá, tiếng hống lần này lại thiếu một chút uy phong, cuồng ngạo, nhiều thêm một ít khiếp đảm chi khí, có chút ý vị miệng cọp gan thỏ.

Thân thể Xích Viêm Sư Vương run run, không tự giác lui về phía sau hai bước, nhìn về phía tử mang chỉ trong chớp mắt sẽ tới gần, ánh mắt lộ ra từng tia từng tia kinh hoảng, tựa hồ bị tử lôi này uy hiếp, vội vàng phun ra liệt diễm, đập cánh gào thét!

Trong chốc lát, từng viên hỏa cầu đường kính mấy chục mét liên tiếp nện xuống, từng cổ hỏa diễm phong bạo giống như từng con Hỏa Long, phóng về phía Tước nhi.

Cỗ uy thế kia tựa như vẫn thạch hạ phàm, hủy thiên diệt địa vậy. 

Sáu đầu linh thú cấp năm thấy vậy, liền sớm bị dọa đến toàn thân run lên cầm cập, run sợ không thôi.

Cái này, chính là thực lực của linh thú cấp sáu a!

Thế nhưng Tước nhi lại không sợ chút nào, toàn thân lôi quang nổ vang, lui hành qua lại giữa các khe hở của hỏa diễm, đợi tới khi nó đi đến vị trí cách Xích Viêm Sư Vương năm thước, trước mặt đều đã biển lửa mênh mông, mới ngưng tụ tròng mắt, thân thể đột nhiên xoay tròn. Nương theo đó là một tiếng tử lôi nổ vang, hóa thành một đạo tử quang, thẳng tắp phóng về chỗ đó, không buồn quản đến liệt diễm thao thiên!

Rầm rầm rầm!

Từng mai từng mai hỏa cầu nhất thời bị đánh tứ tán khắp nơi, tròng mắt mọi người co rụt lại, còn chưa kịp kinh ngạc lên tiếng. Bên trong đôi mắt to lớn của Xích Viêm Sư Vương, trong nháy mắt đã phản chiếu lại hai con ngươi băng lãnh của Tước nhi!

Phốc!

Không kịp tránh né, Tước nhi cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua chính giữa ngực Xích Viêm Sư Vương, nhất phi trùng thiên. Một dòng máu đỏ tươi như nước suối trào ra, Xích Viêm Sư Vương cúi đầu nhìn huyết động trên ngực mình, trong mắt chỉ còn vẻ kinh hãi!

Nó vạn vạn không nghĩ đến, nó đường đường là linh thú cấp sáu, lại bị một đầu Lôi Vân Tước vị thành niên, chỉ có thực lực linh thú cấp bốn một chiêu miểu sát!

Mí mắt bất giác trở nên nặng nề, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, hỏa diễm trên thân đang lấy tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy mà tiêu tán. 

Xích Viêm Sư Vương biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng vẫn muốn tiếp tục chống đỡ một hồi!

Đáng tiếc, huyết động kia quá lớn, chỉ trong chốc lát, tròng mắt của nó liền tối đen, triệt để ngã xuống, thân thể cũng dần dần lạnh đi…

Tê!

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, mọi người kinh hãi trong lòng, bọn họ làm sao có thể ngờ, một đầu linh thú cấp sáu sẽ bị một đầu linh thú cấp bốn trong nháy mắt miểu sát chứ?

Cho dù là Trác Phàm, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!

Thực lực của Tước nhi vượt xa hắn tưởng tượng, nhất là lúc nó đánh giết Xích Viêm Sư Vương, đã sử xuất loại chiêu số tuyệt sát, đây là thứ mà Lôi Vân Tước tuyệt đối không thể nào xuất ra!

Lôi Vân Tước tuy là linh thú cấp sáu, nhưng tính tình lại ôn hòa, thường dựa vào lôi điện trên thân, đa phần là để phòng ngự mà thôi, chứ đừng nói là sáng tạo được loại chiêu số tấn công mạnh mẽ giống như vũ kỹ này!

Nhưng bây giờ, Tước nhi lại không giống Lôi Vân Tước thông thường, chẳng những trên người khoác tứ trọng thiên tử lôi, hơn nữa còn tự mình lĩnh hội được hai loại chiêu số công thủ, cái này hoàn toàn là biểu hiện của tăng linh trí!

Không sai, khác với linh sủng như Xích Viêm Sư Vương, có thể sử xuất chiêu số đặc thù là dựa vào nhân loại huấn luyện ra, Tước nhi lại là tự mình lĩnh hội, sự khác biệt trong này, không thể tính theo lẽ thường! Thậm chí, cái này căn bản là bay vọt về chất, khác biệt như ngày và đêm!

Phải biết, linh trí của linh thú tăng lên là đại biểu cho cái gì?

Tiến hóa, là khả năng tiến hóa thành thánh thú!

Tuy chuyện này trước kia tuyệt chưa từng xuất hiện trong linh thú!

Nhưng không thể không nói, Tước nhi là một ngoại lệ, bởi vì nó được thai nghén trong tử lôi!

Tuy tử lôi này từ đâu mà sinh, Trác Phàm cũng không rõ ràng. Đến tột cùng là do Thiên Đế tự mình tu luyện ra, hay là lôi chủng lấy được từ nơi khác, hắn cũng không biết.

Nhưng có thể khẳng định là, loại tử lôi có thể làm cho thánh thú đều e ngại này tuyệt không tầm thường. Tước nhi được cỗ năng lượng này tẩy lễ hạ sinh, thì hoàn toàn có khả năng thoát thai hoán cốt!

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm bất giác càng thêm kích động, chẳng lẽ lão tử lập tức liền sẽ có một đầu thánh thú làm linh sủng sao?

Thế nhưng khi hắn đang hưng phấn trong lòng, những người còn lại lại đã hoàn toàn mắt trợn tròn, không chỉ bọn họ, liền xem như sáu đầu linh thú cấp năm kia, cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn đạo thân ảnh tử sắc trên không trung kia, hoàn toàn ngơ ngẩn!

Bọn họ căn bản không có khả năng nghĩ đến, một đầu linh thú cấp bốn, đột nhiên có thể tựa như bật hack, chiến lực đại tăng, ngay cả loại vạn thú chi Vương như linh thú cấp sáu, cũng có thể bị nó một chiêu miểu sát!

Cái này... cũng quá biến thái a, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường a. Chuyện quỷ dị như vậy, đừng nói là người, coi như giới linh thú chúng nó cũng vô pháp tiếp nhận!

Riêng Hoàng Phủ Thanh Thiên, mắt thấy linh sủng mạnh nhất của mình cứ như vậy không minh bạch chết, thì đã hoàn toàn ngây người. Thứ này, đến tột cùng là cái quái gì a!

Tất cả mọi người, đều kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé trên không trung kia, thật lâu chưa tỉnh hồn lại, thẳng đến…

Tức!

Tước nhi ngửa mặt lên trời kêu lên một trận vui sướng tê minh, kích động vỗ cánh một cái, phảng phất như đang chúc mừng chính mình thắng lợi. Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nó, còn có một loại cảm giác kinh dị không hiểu!

Vật nhỏ này, cũng là Trác Phàm bên trong giới linh thú, đều là loại tồn tại như quái vật!

Ai, thật sự là chủ nhân loại nào, thì linh sủng loại đó a!

Mọi người một trận lắc đầu cảm thán, ánh mắt nhìn vào thân ảnh tử sắc trên không trung, vừa ao ước lại ghen ghét!

Hai con ngươi Trác Phàm đảo quanh, rồi đột nhiên sáng lên, hắn rống to: “Tước nhi, mở đường sống cho bọn họ, để bọn họ lao ra!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi!

Bất quá bọn U Vũ Sơn họ lại lộ vẻ mặt kinh hãi, vật nhỏ này ngay cả linh thú cấp sáu đều có thể miểu sát, rất hiển nhiên thực lực còn trên linh thú cấp sáu. Nếu nó muốn mở đường, bọn họ làm sao có thể ngăn cản được a.

Bọn người Sở Khuynh Thành thì lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, trong lòng càng thêm khâm phục Trác Phàm.

Không hổ là Trác Phàm, thời khắc mấu chốt luôn có thể sáng tạo kỳ tích a!

Tức!

Lại là một tiếng hót vang vang lên, Tước nhi dường như đã tiếp nhận được mệnh lệnh của Trác Phàm, vỗ cánh một cái, đột nhiên lao xuống phía dưới, dẫn đầu phóng về phía ba đầu linh thú cấp năm của đối phương, toàn thân nở rộ tử lôi!

Rầm rầm rầm!

Từng trận tử sắc lôi mang nện xuống, phía dưới giống như gặp phải mưa đá vậy, ba đầu linh thú cấp năm bị nện đến chạy trối chết, tứ tán bốn phía, sắp khóc đến nơi!

Cuối cùng thì tiểu quái vật này là từ chỗ nào xuất hiện, làm sao lại hung hãn đến như vậy, biến thái đến mức ngay cả linh thú bọn chúng đều giận sôi a!

Ba người U Vũ Sơn thấy vậy thì không khỏi khẩn trương, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba đầu linh thú cấp năm của bọn họ liền hoàn toàn bị oanh sát đến không còn cặn bã! Đến lúc đó, đoán chừng bọn họ muốn khóc cũng không kịp nữa rồi!

Trong lòng một mảnh lo nghĩ, ba người U Vũ Sơn không có cách nào, vội vàng vung lên giới chỉ, đem ba đầu linh thú thu hồi lại, không dám phóng xuất ra nữa. Chí ít là khi Tước nhi còn đang bay lượn trên không trung, bọn họ thề tuyệt đối không dám để cho linh sủng của mình thò đầu ra.

Sau khi Tước nhi mất đi mục tiêu, liền quay ngược lại đánh về phía đám người ở bốn phương tám hướng, phe phẩy cánh, từng đạo tử sắc lôi điện gào thét mà tới, rơi xuống đất liền đem tất cả mọi thứ oanh sát thành hư vô.

Chỉ một thoáng, tiếng kêu gào, tiếng la khóc không dứt bên tai, bọn người U Vũ Sơn vội vàng tránh né, đào vong tứ tán, nơi nào còn có thời gian ránh rỗi mà đi vây quét nhóm người Sở Khuynh Thành.

Kết quả là, trước mặt đám người Lạc Vân Hải nhất thời hiện ra một đầu thông đạo rộng rãi, mặc cho bọn họ nghênh ngang rời đi, cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bởi vì những người kia hiện tại ngay cả mạng của mình đều không lo được, nào còn có tâm tư đi cản bọn họ?

Quay đầu nhìn Tước nhi trên không trung đang càng đánh càng hăng, uy phong lẫm liệt, đến mức ai nhìn thấy nó đều nhanh chóng bỏ chạy, kinh hoàng lánh nạn, mọi người bất giác cảm thán liên tục!

Nghĩ không ra, chỉ một đầu linh sủng của Trác Phàm, trong nháy mắt đã có thể đem chiến cục thay đổi càn khôn, vậy sao từ đâu hắn không thả ra luôn đi?

Thế nhưng là bọn họ làm sao biết, Trác Phàm cũng là đến giờ mới biết Tước nhi của hắn lại hung mãnh đến như vậy. Nếu sớm biết mà nói, còn không sớm lấy ra trang bức sao?

Tạ Thiên Dương ngơ ngác nhìn bầu trời, sắc mặt đã cứng ngắc, thì thào lên tiếng: “Ngưng Nhi, bây giờ ngươi còn cảm thấy con chim nhỏ kia đáng thương sao?”

Từng trận tiếng kêu thảm truyền đến bên tai, gương mặt Tiết Ngưng Hương bất giác hồng hồng, ngại ngùng nói: “Ây... Con chim nhỏ kia bây giờ có vẻ không còn đáng thương nữa, ngược lại là những người gặp phải con chim nhỏ mới thật đáng thương!”

“Ai, đồ vật tên tiểu tử Trác Phàm kia xuất ra sao đều nghịch thiên như thế a, liền chỉ linh sủng cũng không tầm thường, thật sự là phục!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Thiên Dương cười khổ nói.

Hắn thực không hiểu, Trác Phàm đến tột cùng là làm sao có thể dưỡng ra linh thú biến thái giống như hắn vậy a!

“Được rồi, chớ nói nhảm nhiều như vậy, tranh thủ thời gian lao ra đi!” Lúc này, Sở Khuynh Thành liếc nhìn bọn họ một chút rồi hét lớn, Lạc Vân Hải cũng khẽ gật đầu, khoát tay, hô to: “Đi!”

Dưới hộ vệ của Tước nhi, mọi người như ong vỡ tổ xông ra khỏi ghềnh huyết sát, bọn người U Vũ Sơn căn bản không dám truy đuổi. Trừ phi, bọn họ muốn được tử lôi kia oanh sát đến không còn cặn bã!

Tròng mắt bỗng nhiên ngưng tụ, Hoàng Phủ Thanh Thiên hung hăng cắn răng, đạp chân hướng về phía mọi người đang đào tẩu đuổi theo, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng: “Một con súc sinh mà cũng dám phá hỏng đại sự của bổn công tử, nằm mơ!”

“Ha ha ha... nếu lại thêm ta thì sao?”

Hưu!

Một tiếng xé gió vang lên, Trác Phàm đột nhiên đi đến trước mặt hắn, đá một cước vào mặt hắn. Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: “Hừ, ngươi cho rằng mình có thể đỡ nổi bổn công tử? Đàng hoàng nói cho ngươi biết nhé, lúc trước sở dĩ bổn công tử bị ngươi cản, không phải bởi vì ngươi mạnh, mà hoàn toàn là bổn công tử không buồn xuất lực, chơi đùa với ngươi một chút mà thôi! Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng, thực lực của bổn công tử chỉ có như thế sao?”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên bỗng nhiên đánh ra một quyền, khí thế mãnh liệt tựa như một tòa núi cao mấy chục trượng bay qua, làm cho lòng người bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác khó có thể ngăn cản!

Phanh!

Thế nhưng, trong tích tắc khi quyền và cước tương giao, trên chân Trác Phàm thế mà bỗng nhiên lóe lên một đạo tử sắc lôi mang. Sau một khắc, liền nghe một tiếng oanh minh nổ vang, Hoàng Phủ Thanh Thiên chợt cảm thấy toàn thân bị một cỗ lực lượng cường hãn phản chấn lại.Đồng thời, bên tai hắn vang lên tiếng cười nhạo báng của Trác Phàm: “Ha ha ha …nếu không phải thì sao!”

Oanh!

Hoàng Phủ Thanh Thiên bị đánh liên tục lui về sau năm sáu bước, nhưng còn không đợi hắn đứng vững gót chân, bóng người Trác Phàm lại xuất hiện phía trên hắn, đánh xuống một quyền. Trên nắm tay, tử sắc lôi mang nổ vang!

“Hoàng Phủ công tử, ngươi và ta đều là giống nhau. Không đến cuối cùng, đều sẽ không dễ dàng lộ ra át chủ bài cho người ta nhìn!”

Ánh mắt khẽ híp một cái, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một đường cong tà dị, thẳng hướng đầu Hoàng Phủ Thanh Thiên nện xuống.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Hoàng Phủ Thanh Thiên vội vàng đưa tay chặn lại!

Oanh!

Lại là một tràng tiếng bạo liệt vang lên, từng đạo tử sắc lôi xà toán loạn trên mặt đất, trong chốc lát liền đem trọn mảnh đất lún xuống, phương viên ngàn mét xung quanh hoàn toàn sụp đổ, uy lực không hề thấp hơn một quyền lúc trước của Hoàng Phủ Thanh Thiên chút nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK