Khí thế cường đại làm cho tất cả mọi người không thể không lui lại từng bước. Hoàng Phủ Thanh Thiên cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước, giống như đế vương chinh phạt, không thể ngăn cản!
Không khí ngưng trọng đáng sợ, dường như liền hô hấp đều trì trệ. Sắc mặt tất cả mọi người đều cực kỳ khó coi, đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Thiên, trong mắt ngoại trừ thật sâu kiêng kị, chính là vô hạn hoảng sợ!
Quái vật!
Mỗi người đều thầm mắng trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Ba người Lâm Toàn Phong, Nghiêm Bán Quỷ cùng U Vũ Sơn lại cười lạnh nhìn hết thảy. Sự cường đại của Hoàng Phủ Thanh Thiên, khiến ba người càng thêm tin phục hắn!
"Hoàng Phủ Thanh Thiên, ngươi phải nghĩ kĩ hậu quả khi ngươi làm vậy!" Độc Cô Phong thở sâu, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.
Chỉ sợ, trong toàn bộ Thiên Vũ, trong người đồng lứa, cũng chỉ có Chấn Thiên Đế Vương Long làm cho Ngũ Hổ hắn bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn không ngừng bước, sắc mặt lạnh nhạt, bắt đầu phân tích: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng các ngươi. Dù sao, ta còn phải nể mặt Độc Cô lão nguyên soái! Nhưng chỉ cần các ngươi không có việc gì, tin tưởng hắn sẽ không dám liều mạng với Đế Vương Môn chúng ta! Còn cái đầu của đại tiểu thư Lạc gia, lão già kia hẳn là sẽ không vì thế mà phát cuồng!"
Sắc mặt mấy người liền trầm xuống, tứ hổ liếc nhìn nhau, lại càng lo lắng!
Hoàng Phủ Thanh Thiên tuy cuồng vọng, nhưng lại không phải kẻ hữu dũng vô mưu, thậm chí, luận tâm kế, hắn còn hơn đầy người.
Hắn rõ ràng là muốn thăm dò phòng tuyến cuối cùng của Độc Cô Chiến Thiên!
Không sai, Độc Cô Chiến Thiên quan tâm năm đưa con nuôi nhất. Chớ thấy hắn bình thường yêu cầu nghiêm ngặt đối với bọn họ, nhưng luận tình yêu thương, tuyệt đối là coi như con đẻ. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, lão già này tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm đại cục cái méo gì nữa, nhất định sẽ phát binh, xuất động toàn quân. Ai cũng có nghịch lân, huống chi là một vị đại nguyên soái tam quân!
Đối với Lạc Vân Thường, cho dù nàng là thân tỷ tỷ của nghĩa tử, lão nhân này cũng sẽ không tùy tiện vì nàng mà phát binh, vì nàng chỉ có quan hệ gián tiếp!
Hoàng Phủ Thanh Thiên chính là bắt chuẩn điểm này, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ đến gây chuyện!
"Lạc tiểu thư, ngài mau chạy đi, đi tìm lão nguyên soái. Chỉ cần đến được chỗ của nguyên soái, ngươi sẽ an toàn, chúng ta sẽ liều mạng giữ chân hắn!" Độc Cô Lâm quay đầu nói.
Lạc Vân Thường lo âu nhìn về phía Lạc Vân Hải.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, Độc Cô Lâm nói tiếp: "Yên tâm đi, Vân Hải cũng là nghĩa tử của nguyên soái, Hoàng Phủ Thanh Thiên không dám động vào hắn. Ngươi đi nhanh lên, chúng ta không thể ngăn cản tên quái vật này lâu đâu!"
Nghe được lời này, Lạc Vân Thường lại nhìn Lạc Vân Hải, chỉ thấy hắn gật đầu, nhưng nàng vẫn còn do dự.
Đúng lúc này, Lạc Vân Thường bị kéo đi, nàng sững sờ nhìn về phía trước, thấy người kia chính là Tiết Ngưng Hương mới chỉ lần đầu gặp gỡ.
"Lạc tỷ tỷ, trước kia Trác đại ca cứ luôn nói ta là vướng víu! Bây giờ ta cứu đại tiểu thư hắn nhà, xem hắn còn dám nói ta vướng víu hay không, hừ!" Tiết Ngưng Hương chu môi nói.
Lạc Vân Thường giật mình, nhìn tiểu cô nương đáng yêu, sắc mặt căng cứng cũng phải chậm rãi giãn ra.
Nàng không biết Trác Phàm quen biết nữ tử này như nào, nhưng cô nương này lại có khí chất như một thiên sứ, để cho nàng thư thái, có cảm giác êm đềm. . .
Lâm Toàn Phong từ xa nhìn bóng lưng hai người, cười tà ra tiếng: "Muốn chạy sap? Để ta đi bắt bọn chúng về!"
Nhưng U Vũ Sơn lại đưa tay cản, cười nhạo lắc đầu: "Từ đã, đừng có làm đại công tử mất hứng!"
Đến lúc này, Lâm Toàn Phong mới phản ứng được, không được Hoàng Phủ Thanh Thiên cho phép, dám một mình hành động, dám đi bắt con mồi hắn nhìn trúng, là chuyện ngu bực nào, sau đó chà chà mồ hôi lạnh trên trán, hơi gật đầu! Ngỏ ý cảm ơn U Vũ Sơn.
Anh em, cảm ơn a, nếu không phải ngươi nhắc nhở kịp thời, ta lại phải đúc thành sai lầm lớn!
Hơ, lão tử tại sao phải suy nghĩ cho ngươi? Tính khí của Hoàng Phủ Thanh Thiên, người nào không biết, lão tử chỉ sợ bị ngươi liên lụy, bị giận chó đánh mèo mà thôi!
U Vũ Sơn trong lòng thì khinh thường, ngoài mặt chỉ yên lặng cười cười, từ chối cho ý kiến!
Một phương diện khác, Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng thấy hai nữ chạy trốn, lại không thèm để ý, chỉ là bật cười lắc đầu: "Thỏ trắng nhỏ luôn cho là có thể trốn được sói, ha, cuối cùng vẫn bị làm thịt :3!"
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên đạp chân xuống, phóng thẳng tới hai nữ!
Tứ hổ kinh hãi vội vàng vội vã xông lên trước, tứ chưởng đột xuất: "Phong Lâm Hỏa Sơn, thiên quân vạn mã!"
Oanh!
Mạnh như lũ quét, như thiên quân vạn mã, quét ngang chiến trường!
Mặc dù chỉ là bốn người xuất chưởng, lại tựa như hơn mười người cùng nhau xuất chưởng, uy lực đột nhiên tăng mạnh hơn mười lần! Cho dù là Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng phải cảm thấy một cỗ uy áp đang gào thét, bay thẳng tới mặt.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là chút uy áp, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhếch miệng cười: "Hợp trận thuật, đáng tiếc, thực lực đều quá thấp!"
Nói rồi, liền tung ra một quyền.
Không có chút hoa mỹ nào, chỉ là nhất quyền phổ thông, lại giống như Lưu Tinh Trụy địa. Ầm vang nổ tung, bốn người ào ào bị đánh bay ra ngoài. Còn trên không trung, đã phun đầy miệng máu! Đồng thời trong lòng hoảng hốt, hiện tại bọn họ mới biết, vì sao Tạ Thiên Thương bị một chiêu trọng thương. Bởi vì Hoàng Phủ Thanh Thiên quả thực không phải người, cùng tuổi, cùng tu vi, làm sao có thể mạnh đến cấp độ không thể tưởng tượng như thế?
Mấu chốt là, bọn họ ngăn trở, lại không có bất cứ tác dụng nào, Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn không giảm tốc độ đuổi theo hai người Lạc Vân Thường, dường như hắn vừa mới rồi chỉ là giẫm qua một đám kiến vậy!
Hưu!
Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, chỉ nghe một tiếng trường ngâm, một long trảo xuất hiện, trực kích vị trí dưới bụng Hoàng Phủ Thanh Thiên, thời điểm xuất thủ xảo trá, lực chi tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người nhìn mà than thở!
"Tiềm Long Vật Dụng!" Long Hành Vân trong nháy mắt đến trước người hắn. Hoàng Phủ Thanh Thiên liếc nhìn hắn, cười lạnh nói: "Tiềm Long Các thật sự là một đời không bằng một đời, đến đời ngươi, thế mà chỉ luyện được chút chiêu số đo!"
"Hắc hắc hắc. . . Ngươi quản ta làm gì, lão tử dùng chiêu này quen tay nhất!" Long Hành Vân nhếch miệng cười, không chút phật lòng.
Nhưng trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn đầy sự khinh miệt, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, một chân nhẹ giơ lên, chuẩn bị đá bay hắn.
Nhưng đúng lúc này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hai chân hắn đã không thể động. Một tầng băng sương óng ánh chẳng biết lúc nào dính vào hai chân hắn. Cùng lúc đó, một ngọc chưởng đầy ý lạnh đánh xuống đỉnh đầu hắn.
Lần này, hắn không thể nhích người, dưới lại có Long Hành Vân nhất trảo, bên trên có ngọc chưởng từ Sở Khuynh Thành, dưới tình huống coi thường tất cả, liền thành cá trong chậu!
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, vẫn không thấy vẻ bối rối sợ hãi nào, chỉ là thì thào lên tiếng: "Thì ra là thế, các ngươi thừa dịp tứ hổ ngăn cản ta, đã bố trí hàn băng lĩnh vực chỗ này! Không tệ không tệ, coi như bổn công tử thua một bậc, đáng tiếc. . ."
Đùng! Đùng!
Hai tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên, Sở Khuynh Thành vỗ trúng chưởng lên đỉnh đầu hắn, Long Hành Vân cũng đúng lúc móc trảo vào bụng hắn. Tuy hạ lưu, nhưng thật sự đã trực kích yếu hại!
Một chuyện làm cho người không thể tin được phát sinh.
Lục long nhất phượng, một kích của hai cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, lại hoàn toàn không thể rung chuyển tên quái vật này mảy may!
Cả hai đều co rụt mắt lại, Sở Khuynh Thành cùng Long Hành Vân liếc nhìn nhau, đều kinh hãi không nói nên lời! Tên quái vật này, đến cùng là cường hãn tới cỡ nào vậy, quả thực không phải người!
Hoàng Phủ Thanh Thiêncười nhẹ lắc đầu: "Đáng tiếc. . . Thực lực các ngươi quá yếu, châu chấu đá xe, tự rước lấy nhục!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy tinh quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau một khắc, oanh một tiếng vang thật lớn, toàn thân sáng chói lên kim quang, có tiếng Long ngâm nổ lớn. Một đầu kim sắc Long ảnh đột nhiên chui ra từ cơ thể hắn, nhất thời đánh bay hai người ra ngoài, cả hai đều phun máu thụ thương.
Ngay sau đó, đầu Kim Long kia lại trở về trong cơ thể hắn.
"Đó . . Đó là thứ gì vậy?" Long Hành Vân không thể tin nhìn Hoàng Phủ Thanh Thiên, thì thào lên tiếng, người người cũng hoảng sợ nhìn hắn.
Trong cơ thể hắn, phảng phất có thứ gì đó cực kì lớn mạnh đang bảo vệ hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thiên xùy cười ra tiếng: "Đó là minh chứng đế vương, ngươi không xứng biết được!"
Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Thiên liền không nhìn hắn nữa, chỉ để lại hắn đầy mặt kinh hãi ngồi liệt trên đất.
Bạch!
Lắc mình một cái, Hoàng Phủ Thanh Thiên đến trước mặt hai người Lạc Vân Thường. Hai người giật mình, quay đầu lại, thấy Sở Khuynh Thành, Tạ Thiên Thương cùng Long Hành Vân cùng Thiên Vũ Tứ Hổ đều đã trọng thương ngã xuống đất, không đứng dậy được, hoảng sợ từ đáy lòng liền dâng lên tận đầu!
Tuy vừa mới rồi như qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng lại chẳng qua là chuyện giữa một hơi thở thôi. Về phần những hành động của bọn họ, căn bản không ngăn nổi Hoàng Phủ Thanh Thiên một phân một hào!
"Ngưng Nhi, cẩn thận!" Tạ Thiên Dương hét lớn, cùng bọn người Long Quỳ Long Kiệt đồng loạt xông lên. Nhưng ngay cả tam long nhất phượng đều không thể ngăn cản hắn, bọn họ được không?
Đáp án, hiển nhiên là phủ định!
Chỉ một cái vung ta, mọi người liền bị Hoàng Phủ Thanh Thiên đánh bay ra ngoài, trọng thương ngã xuống đất không dậy nổi.
Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn cứ nhìn chằm chằm Lạc Vân Thường, cười lạnh thành tiếng: "Lạc tiểu thư, ta xuất chưởng này, hai người các ngươi nhất định thịt nát xương tan, chết không toàn thây! Nếu đến lúc đó Trác Phàm còn không xuất hiện, hoặc hắn là chết thật, hoặc chính là rùa đen rút đầu, bổn công tử có gặp hay không, cũng không còn quan trọng!"
"Có cl, ngươi mới rùa đen rút đầu, Trác đại ca là đại anh hùng!" Ngưng Nhi bất khuất nhìn về phía hắn, mắng to.
Lạc Vân Thường chết ôm lấy Ngưng Nhi, cũng bình tĩnh gật gật đầu, nhìn hằm hằm hắn!
Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt cười: "Ta cũng hi vọng hắn là anh hùng!"
Dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi đè chưởng xuống. Tốc độ kia chậm, càng khiến mọi người cảm thấy sự sợ hãi trước cái chết!
Lạc Vân Thường cùng Ngưng Nhi co rúm ốm nhau, hoảng sợ nhìn một chưởng kia, lại cố cường ngạnh ngồi thẳng lên, không bị hù ngã!
Những người khác muốn đi cứu, lại lực bất tòng tâm!
"Tỷ!" Lạc Vân Hải hét lớn, kéo lấy thân thể tàn tạ cố gắng xông lên, lại căn bản không thể đuổi kịp.
"Ngưng Nhi!" Tạ Thiên Dương cũng cắn răng nộ hống!
Một bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Thiên đã áp đến trước mặt các nàng: "Ha ha ha. . . Xem ra, Trác Phàm thật sự sẽ không xuất hiện. Thật đáng tiếc, các ngươi phải vì hắn mà nộp mạng uổng rồi. Nếu không phải tiểu tử kia đắc tội Đế Vương Môn chúng ta, bổn công tử cũng sẽ không có thời gian rỗi với Lạc gia các ngươi. Cho nên, các ngươi có hận, thì phải hận Trác Phàm a, là hắn hại các ngươi!"
Lạc Vân Thường cùng Ngưng Nhi cắn thật chặt răng, không rên một tiếng!
Tạ Thiên Dương chỉ có thể đau đớn tự đấm ngực, dường như lại trở lại cảm giác bất lực lúc trước ở Thanh Minh Thành, nổi giận mắng: "Trác Phàm, tbd ngươi, vì sao mỗi lần ngươi gây chuyện, đều không lau sạch liền phủi mông chạy, hại Ngưng Nhi phải vì ngươi mà chết vô nghĩa! Tên hỗn đản ngươi, có lương tâm thì mau xuất hiện đi!"
Đám người Lâm Toàn Phong nghe thế thì đùa cười ra tiếng: "Xem ra Trác Phàm thật sự đã chết, chứ đến lúc này còn không xuất hiện thì hai đứa con gái kia chắc chắn phải chết!"
"Không, Trác Phàm sẽ không chết!" Lạc Vân Thường cắn môi, kiên định rống to.
Hoàng Phủ Thanh Thiên nghe thế thì nhíu mày, bàn tay to chợt dừng lại, cười nhạo nói: "Nếu như hắn thật không chết, thì ra đây chứng minh một phen a! cho dù hắn thật xuất hiện, cũng đã muộn, hắn không thể nào cản bổn công tử!"
Lạc Vân Thường lúng túng, trong mắt lệ quang chớp động, rống to lên: "Trác Phàm, nếu như ngươi còn sống, thì mau chạy ra đây! Chí ít, để cho ta gặp lại ngươi một lần cuối cùng được không????????????????????"
Tĩnh, chết tĩnh, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, không có một lời đáp lại, bọn người Lâm Toàn Phong thấy thế càng cười to lên, khinh miệt nhìn Lạc Vân Thường như nhìn một con ngốc!
"Vô dụng, an tâm đi chết đi!"
Bạch!
Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên tăng tốc, hai nữ nhất thời cảm thấy ngay cả hô hấp đều dừng lại, dường như sau một khắc sẽ thịt nát xương tan. Lạc Vân Thường đau đớn tuyệt vọng nhắm hai mắt, lòng tràn đầy không cam.
Vì sao đến cuối cùng, đều không thể gặp Trác Phàm một lần?
Ngưng Nhi lại thầm cầu nguyện, kỳ tích như khi ở Thanh Minh Thành, có thể một lần nữa xuất hiện!
Người nào, có thể đến cứu lấy chúng ta!
Đột nhiên, Lôi Linh Giới trong tay Tạ Thiên Dương cùng Ngưng Nhi đồng thời dần hiện ra lôi quang loá mắt. Hai người cùng giật mình, đồng thời hét lớn lên.
"Trác Phàm!"
"Trác đại ca!"
Oanh!
Nhưng đã muộn, chưởng phong đã không chút do dự đánh xuống, cả khu vực dưới đất trong nháy mắt bị san thành bình địa!
Tạ Thiên Dương kinh ngạc nhìn vùng phế tích, lực khí toàn thân đều mất sạch, ngã nhào xuống đất, ngăn không được nước mắt!
Đúng vào lúc này, một thanh âm khoan thai vang vọng bên tai tất cả mọi người: "Các ngươi, đang tìm ta sao?"