Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tĩnh, chết tĩnh!

Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, chỉ có Lạc Vân Hải cùng Tiết Ngưng Hương đầy vẻ vui mừng kích động. Bọn họ biết, Trác Phàm đến!

"Lâm công tử. . ." Bên Lâm Toàn Phong, có người muốn hỏi thăm hắn, xem nên làm gì đây, nhưng quay đầu nhìn lại, lại chẳng thấy hắn đâu, tìm Đông tìm Tây cũng không thấy, lập tức hiểu chuyện, muốn mắng to lên!

Bà nội ngươi Lâm Toàn Phong, gáy thì gáy to nhất, còn mắng bọn họ là phế vật. Lúc trốn thì trốn nhanh không ai bằng.

Tên vô tình vô nghĩa, không biết xấu hổ, nhát gan như chuột nhắt, thế mà cũng có thể xếp vào lục long nhất phượng, ta nhổ vào!

Người kia nhìn chung quanh, thấy mọi người phe mình bị thương quá nhiều, lại đã không còn đấu chí tiếp tục đánh, hơn nữa thoạt nhìn, giống như Lạc gia xuất hiện nhân vật khó lường, còn dọa cho Lâm Toàn Phong bỏ chạy mất dạng. Vậy bọn họ còn đứng chỗ này làm gì, chờ chết sao?

Nghĩ đến đây, người kia vẫy tay quát to: "Rút lui!"

Lúc này, mọi người mới quay đầu chú ý tới, Lâm Toàn Phong đã chạy. Cho nên không nói hai lời, cũng lập tức thối lui.

Thấy thế, Lạc Vân Hải lắc đầu cảm thán: "Trác đại ca đúng là Trác đại ca, đi đến chỗ nào đều ngưu bức ầm ầm, rống một tiếng làm hơn một ngàn người hoảng sợ chạy! Thật đáng sợ mà!"

Tiết Ngưng Hương nghe thế thì kiêu ngạo gật đầu, đôi mắt nhỏ đầy sao! Còn không chưa thấy Trác Phàm, đã bị cỗ uy thế cường hãn làm cho tin phục!

Tiết Cương cùng Tiết Lâm lắc đầu cười khổ, Trác Phàm có thể kịp thời xuất hiện, cứu bọn họ, đương nhiên là chuyện tốt! Muội tử của bọn họ, dưới mị lực của Trác Phàm, dường như bị hãm càng sắc, đây quá là nguy hiểm!

Giờ khắc này, Trác Phàm trong lòng Tiết Ngưng Hương đã tồn tại như một vị thần, vì mỗi lần nàng gặp phải nguy hiểm, hắn đều có thể kịp thời xuất hiện!

Xung quanh, mọi người vượt qua quỷ môn quan thì cực kỳ vui sướng, bắt đầu chăm sóc người bị thương, thu thập chiến trường. Đại khái một phút sau, mọi người nghe thấy một tiếng sấm sét nổ vang, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện.

Ngắm nhìn bốn phía, Trác Phàm hùng hùng hổ hổ: "Lại để cho tiểu tử kia trốn thoát! Chờ lần sau lão tử bắt găọ hắn, nhất định xé nốt cái chân kia của hắn!"

Mọi người đổ mồ hôi, ánh mắt nhìn Trác Phàm càng sinh kính sợ!

Trong thế hệ trẻ tuổi Thiên Vũ, sợ cũng chỉ có Trùng Thiên Ma Long Trác Phàm dám lớn lối như vậy, mà hắn còn có năng lực làm vậy!

Ánh mắt mọi người nhìn Trác Phàm đầy sự hâm mộ và sùng bái. Đây mới là không sợ trời không sợ đất, chánh thức nam tử hán đỉnh thiên lập địa a!

Không để ý ánh mắt người khác, Trác Phàm đến bên Lạc Vân Hải cùng Tiết Ngưng Hương phương, quan tâm nói: "Vân Hải, Ngưng Nhi, các ngươi không sao chứ!"

Tiết Ngưng Hương vội vàng lắc đầu, nở nụ cười ngời ngời: "Yên tâm đi, Trác đại ca, ta không sao! Ta biết, nguy nan trước mắt, huynh nhất định sẽ xuất hiện bên Ngưng Nhi > <!"

Nói rồi, còn dương dương trong tay Lôi Linh Giới.

Trác Phàm cũng cười cười, phất phất tay, đầu ngón tay hiện ra Lôi Linh Giới lóe.

"Trác đại ca, ta đã dùng Liệu Thương Đan Lưu đại sư cho, đã tốt hơn nhiều!" Lúc này, Lạc Vân Hải cũng cười nói.

Trác Phàm quay đầu nhìn về phía thân ảnh già nua đứng bên cạnh hắn, nhíu mày nói: "Lưu đại sư?"

"Ha ha ha. . . Trác đại sư, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ!" Lưu Nhất Chân nhìn Trác Phàm, cung kính chào hỏi.

Trác Phàm sững sờ nghi hoặc: "Sao ngươi lại ở đây, lần này bách gia tranh minh không phải đệ tử dưới 30 tuổi mới tham dự sao? Lưu đại sư, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Trác đại sư không nên hiểu lầm, lão phu không phải là đệ tử tham gia bách gia tranh minh, cũng không biết Thú Vương Sơn sẽ là nơi cử hành, lần này lão phu chẳng qua là vào núi hái thuốc, trùng hợp mà htooi!" Lưu Nhất Chân giải thích.

Trác Phàm vẫn hồ nghi: "Thật trùng hợp như vậy?"

"Đúng là trùng hợp như vậy, đại khái đây là duyên phận giữa ta và Trác đại sư đi!" Lưu Nhất Chân trấn định gật đầu trả lời.

Trác Phàm lại khinh thường bĩu môi, khoát tay nói: "Thôi đi, đừng có lôi kéo làm quen?"

Lưu Nhất Chân trì trệ, tinh thần sa sút cúi thấp đầu.

Lạc Vân Hải thấy vậy, vội vàng nói giúp vào: "Trác đại ca, thực lần này chúng ta có thể đại nạn chuyển an, công lao rất lớn là có Lưu đại sư theo bên cạnh hiệp trợ, hắn thật sự là đại ân nhân của Lạc gia chúng ta! Nghe nói hắn mười phần sùng bái huynh, có ý nguyện bái sư, không bằng. . ."

"Lưu Nhất Chân, qua nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa hết hi vọng?" Nhưng không đợi Lạc Vân Hải nói hết lời, Trác Phàm đã nghiêm giọng chất vấn.

Lưu Nhất Chân vội vã nghiêm mặt, gật đầu đáp: "Đương nhiên, Trác đại sư chính là người lão phu tôn sùng nhất. Lão phu có thể bái vào môn hạ của Trác đại sư, thật sự là mong muốn bình sinh!"

"Như thế. . .Cũng tốt, bây giờ chúng ta đang thiếu nhân thủ, nếu ngươi có thể hộ Lạc gia chu toàn qua bách gia tranh minh, lập công cho gia tộc, thì chuyện bái sư, ta cũng có thể suy tính!"

"Lão phu nhất định làm hết khả năng, không phụ sư kỳ vọng của Trác đại!" Lưu Nhất Chân nghe thấy liền cung kính đáp.

Trác Phàm nhíu mày, rồi hơi gật đầu.

Lạc Vân Hải đại hỉ, ôm quyền với Lưu Nhất Chân, chúc mừng hắn rốt cục làm Trác Phàm động lòng. Lưu Nhất Chân cũng cung kính khom mình hành lễ với Lạc Vân Hải, cảm tạ hắn dìu dắt.

Cứ như vậy, Lưu Nhất Chân lâm thời biến thành người của Lạc gia, chăm sóc, liệu thương cho mọi người, còn Trác Phàm thì không có rảnh đi trị thương cho người khác, chỉ ngồi tại miệng cốc, thủ vệ cho bọn họ mà thôi. Cũng bởi vì có hắn ngồi đấy, mọi người mới có thể an tâm liệu thương, không sợ có địch nhân bất chợt đến quấy rối.

Trùng Thiên Ma Long a, coi như lục long nhất phượng cũng không dám tùy tiện trêu chọc, thiên hạ thực sự không có ai đáng giá tín nhiệm hơn hưans!

Mười ngày sau, Trác Phàm đang tĩnh toạ, bọn người đã khôi phục nguyên khí, thương thế khá hơn rất nhiều,. . .

. . . . .

Nơi này mới vừa lắng lại đại chiến không lâu, một nơi khác, đại chiến nổi lên!

Giữa rừng núi tươi tốt xanh um, bên cạnh một khối ngọc thạch cao bằng hai người, chính là mộc hình trận môn trong Ngũ Hành Trấn Quốc Thạch!

Hai bên nó là hai nhóm nhân mã. Một phe là Sở Khuynh Thành, Tạ Thiên Thương cùng Long Hành Vân, phương còn lại thì là bọn người Hoàng Phủ Thanh Thiên, U Vũ Sơn, Nghiêm Bán Quỷ!

Song phương giương cung bạt kiếm, xa xa đối mặt.

Phía sau trận hình, các đại thế gia tại Vân Long Thành đang thông qua trận môn này, quan sát song phương.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười tự tin nói: "Nếu không có bất ngờ gì, tràn Thần đan sẽ là của chúng ta, ha ha ha!"

U Vạn Sơn cùng Nghiêm Bá Công gật đầu, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Theo Đế Vương Môn lăn lộn, đã bị lây nhiễm tính khí lớn lối tự tin mười phần!

Sở Bích Quân, Long Dật Phi cùng Tạ Khiếu Phong lại sắc mặt cực kỳ khó coi! Tuy bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng cũng hiểu, trận chiến đấu này đã nghiêng về một bên. Chỉ là một mình Hoàng Phủ Thanh Thiên thôi, bọn họ đã không có phần thắng!

Tràn Thần đan rơi vào mộc hình trận môn, là đám người Sở Khuynh Thành phát hiện ra trước. Nhưng không ngờ, đám người Hoàng Phủ Thanh Thiên lại theo đuôi tới.

"Tên quái vật này!" Mỗ mỗ nhỏ giọng mắng.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên thấy thế thì càng sung sướng tự tin.

Gia Cát Trường Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, một phương có quái vật mạnh đến biến thái, nhưng một phương khác cũng có quái vật còn chưa tới. Tình cảnh như thế, thật là thế đại yếu, ngoan ngoãn đầu hàng mới là tốt nhất!"

Đúng a, bọn họ có Hoàng Phủ Thanh Thiên, nhưng chúng ta cũng có Trác Phàm! Nghe nói hai người này lần thứ nhất giao thủ, không ai nhường ai, Trác Phàm hoàn toàn có thể khắc kềm chế được Chấn Thiên Đế Vương Long a!

Nhưng, thời khắc mấu chốt như này, tiểu tử kia lại chạy đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK