“Sư phụ, thương thế của người không sao chứ.”
Trên đường chuyển đổi vị trí, Nghiêm Phục vội vàng đến trước người Độc Thủ Dược Vương. Xem xét trên dưới, vẻ mặt quan tâm nhưng mà Độc Thủ Dược Vương mặt không hề có biểu tình gì, không liếc nhìn hắn một lần.
Ba!
Độc Thủ Dược Vương đột nhiên dùng tay tát vào trên mặt hắn, đem hắn đánh ra xa ba mét, mới cả giận nói: “Hừ, vi sư còn chưa thành đan mà sao ngươi dám thành? Ngươi cũng biết, chỉ kém một chút nữa là vi sư không có cách nào lọt vào chung kết Đan Vương.”
“Thật xin lỗi sư phụ là đồ nhi sai. Đồ nhi làm sao có thể ngờ rằng ngài sẽ bị tên tiểu tử kia…” Vẻ mặt Nghiêm Phục cầu xin, đeo lên chân Độc Thủ Dược Vương nhưng mà nói được một nửa lại không dám nói nữa.
Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương khẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nói là sư phụ bị tiểu tử kia thế nào? Bị tiểu tử kia chơi rất thảm đúng không?”
“Đồ nhi không dám!” Nghiêm Phục vội vàng gập lưng cúi đầu, trên đầu đầy mồ hôi.
Độc Thủ Dược Vương cười nhẹ lắc đầu rồi lại bật cười một tiếng: “Ngươi còn có gì mà không dám? Thật sự là lão phu bị tên tiểu tử kia chơi lòng vòng, vô luyện là luyện đan hay là tâm kế đều thất bại lớn! Cái này có gì mà khó nói? Ngay cả tiểu tử kia cũng có thể thừa nhận , không thể đem lão phu đá ra ngoài là hắn đã thua một chiêu. Vậy lão phu từ đầu đến cuối, thua ào ào có cái gì không thể thừa nhận?”
Nghiêm Phục sững sờ, nghi ngờ ngẩng đầu liếc nhìn Độc Thủ Dược Vương lẩm bẩm nói: “Sư phụ ngài…Ngài có vẻ như có chút thay đổi?”
“Không phải ta thay đổi mà chỉ là ta trở lại như lúc đầu…”
Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng giật mình. Dường như nói với mình lại như nói cho đồ đệ: “Luyện đan đại sư vốn là một lòng luyện đan, đan thành đan bại đều là bình thường, không có gì phải giấm giếm!”
Vừa nói Độc Thủ Dược Vương vừa nhìn về phía Nghiêm Phục: “Đồ nhi, ngươi có biết vì sao lúc nãy vi sư đánh ngươi không?”
“Biết, bởi vì đồ nhi dám thành đan trước sư phụ. Thật sự là sai lầm to lớn không thể nói…”
Nghiêm Phục không ngừng cúi đầu nhưng còn chưa dứt lời đã bị Độc Thủ Dược Vương khooát tay, cười to nói: “Ha ha ha… Loại chuyện nhỏ này có tính là gì? Lão phu chỉ đố kỵ ngươi đã đoạt được cái ghế. Hại lão phu suýt nữa mất đi cơ hội được đọ ức cùng kình địch một lần mà thôi! Loại cơ hội này chỉ sợ từ lúc sinh ra đến giờ lão phu cũng không gặp được.”
Độc Thủ Dược Vương cười lớn tiếng rồi không tiếp tục nhìn về phía đồ đệ nữa mà vòng qua hắn trực tiếp đứng lên vị trí thứ 10.
Nghiêm Phục hơi sững sờ, quay đầu liếc nhìn sư phụ, nghi ngờ gãi đầu một cái.
Hắn cảm thấy hình như sư phụ không còn giống như trước kia. Trước kia sư phụ hắn đều lấy kết quả làm trọng. Đan thành có phần thưởng, đan hủy phải phạt.
Nhưng mà bây giờ sư phụ hắn có lẽ đã không còn coi trọng kết quả , lại muốn đường đường chính chính so tài với tiểu tử kia một lần.
Như lúc trước đã nói, tiểu tử kia dám uy hiếp đại vị luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ của Độc Thủ Dược Vương hắn thì nhất định phải diệt trừ cho thống khoái.
Một người chết dù có luyện đan thuật cao hơn hắn cũng không thể đoạt được vị trí của hắn đi.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ tiểu tử kia chỉ đơn giản muốn nói giúp sư phụ một câu?” Nghiêm Phục nhìn về phía Trác Phàm, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Tranh đấu giữa kiêu hùng tuy tràn ngập âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt nhưng thắng sẽ được được lỗi lạc, vinh quang. Cho nên Trác Phàm không thể đá Độc Thủ Dược Vương ra ngooài vậy thì mau thừa nhân thua một lần.
Nếu không ván tiếp theo lại lật về cũng thế!
Thế nhưng mà thông qua lời đàm tiếu của người khác về Độc Thủ Dược Vương hắn nhất định sẽ không làm. Hắn có thể sử dụng những người này nhưng sẽ không dựa vào họ.
Độc Thủ Dược Vương có cảm giác tại đây cũng là kích thích vạn trượng hùng tâm. Thế nên muốn lấy chân tài thực học thắng Trác Phàm một lần, hơn nữa còn muốn thắng quang minh lỗi lạc để hắn tâm phục khẩu phục.
Đây là chiến tranh giữa hai đại kiêu hùng, tranh đoạt giữa hai luyện đan sư chân chính, càng là tranh đấu giữa hai nam nhân!
Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn Đông chăm chú nhìn bóng người Trác Phàm, sau đó nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương nói: “Các ngươi nghĩ lần này Nghiêm lão có nắm chắc phần thắng hay không?”
“Đương nhiên, nhị công tử!”
Nghe được lời này, Lâm Tử Thiên vội vàng đi đến bên người Hoàng Phủ Thanh Vân cười nói: “Ba lần trước tuy rằằng Nghiêm trởng lão bị thua nhưng từ vòng thứ ba nhìn lại thì cho dù tiểu tử kia dùng bí thuật Thượng Cổ thì luyện đan cũng phải cố hết sức. Có thể thấy hắn nhiều nhất là luyện được đến ngũ phẩm đan. Nhưng mà Nghiêm lão là luyện đan sư thất phẩm chân chính. Sao lại có lý không thắng được?”
“Ừm có đạo lý!”
Hoàng Phủ Thanh Vân hơi gật đầu, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, cười nói: “Nhưng mà Lâm trưởng lão, nếu ngươi không nói thì bổn công tử suýt chút nữa quên. Lúc bắt đầu vòng thứ ba hình như ngươi cũng nói như vậy, còn lấy đầu cam đoan rằng Nghiêm lão tất thắng, kết quả thế nào?”
Trong lòng Lâm Tử Thiên oán thầm, khóe miệng nhịn không được co rút mạnh.
Lúc nào lão tử dùng đầu cam đoan lão gia hỏa kia tất thắng. Đây không phải là mong muốn đơn phương của ngươi sao.
Thế nhưng mà hắn không dám nói ra, đành phải cười rạng rỡ lắc đầu.
Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dù sao đối với lão đầu Nghiêm Tùng này, bổn công tử không có hi vọng gì vào hắn. Ngươi nhìn vòng thứ nhất hắn thua cứ coi như là do tiểu tử kia trục lợi. Nhưng vòng thứ hai vẫn thua đi.”
Hoàng Phủ Thanh Vân quệt miệng, nhẹ nhàng lắc đầu nhưng nghĩ đến bộ dáng buồn nôn của Nghiêm Tùng giống như đang ăn phải một con ruồi chết vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng: “Ha ha ha tốt nha, cái kia cũng coi như tiểu tử đó có tuyệt kỹ. Thế nhưng là vòng thứ ba, chỉ một cái nhảy mũi, một cái rắm đã khiến hắn từ vị trí thứ 2 thành người thứ 10. Đây cũng là tuyệt kỹ dị thuật của tiểu tử kia sao?”
“Nhị công tử nói phải, Nghiêm Tùng bình thường giả vờ là lão sói vẫy đuôi, vào thời khắc mấu chốt thì như xe bị tuột xích, thật sự không đáng để giao phó trách nhiệm.” Ngũ trưởng lão U Minh Cốc tiến lên phía trước, lập tức bỏ đá xuống giếng nói.
Lông mày Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu lại, nhìn về phía Lâm Tử Thiên nói: “Lâm trưởng lão, ngươi nói xem?”
Trong lòng Lâm Tử Thiên do dự, đây rõ ràng là Nhị công tử đã bất mãn đối với Nghiêm Tùng. Nhưng mà trước đó hắn đã ra sức bảo vệ Nghiêm Tùng thì cũng đã cùng lão đầu kia chung một thuyền. Lúc này lại phản bội, thì có thể khiến cho Nhị công tử này có ấn tượng không thể tín nhiệm hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Thiên khẽ cắn môi.
Ngay từ đầu đã sai thì lão phu cứ sai đến cùng đi. Hi vọng đối với lão đầu kia và lão phu đều xem như một đường sống.
Sau đó hắn chặn lại nói: “Nhị công tử bớt giận, đây cũng không thể là trách nhiệm của mình Nghiêm lão, chỉ vì đối thủ quá mức gảio hoạt. Thế nhưng đây là trận chung kết Đan Vương sau cùng, tất nhiên sẽ yêu cầu luyện chế vượt qua ngũ phẩm đan dược. Lần này tiểu tử kia coi như giảo hoạt cũng không làm nên chuyện gì, Nghiêm lão tất thắng!”
Hoàng Phủ Thanh Vân bất giác nhướng mi, liếc hắn một cái thật sau.
Cũng không phải bởi vì cảm thấy hắn nói đúng mà chính là cảm thấy tên này cũng có một mặt trung thành, không khỏi âm thầm gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng.
Nhìn ra chỗ tán thưởng ở sâu trong mắt hắn, Lâm Tư Thiên thở dài một hơi, trong lòng thầm đắc ý.
Lần này rốt cuộc để lão tử thành công một lần. Aiz, gần vua như gần cọp, thực sự là khó khăn…
Tiểu Nhã ở trên đài luyện đan, nhìn mười người luyện đan đại sư mạnh nhất đã ngồi vào vị trí không khỏi mỉm cười, tuyên bố đề mục cạnh tranh của vòng cuối cùng: “Sau cùng đã đến trận chung kết Đan Vương, tự do phát huy, chỗ luyện đan dược không giới hạn. Coi trọng phẩm chất không coi trọng tốc độ. Đan dược có phẩm giai tối cao sẽ thu được vinh quang Đan Vương của bách đan thịnh hội lần này!”
Thanh âm của Tiểu Nhã vang lên bên tai mọi người.
Chỉ một thoáng có người vui kẻ buồn!
Bọn người Hoàng Phủ Thanh Vân thì cười to lên. Quả nhiên như Lâm Tử Thiên nói, lần thi đấu sau cùng đúng là bản lĩnh của luyện đan sư chân chính.
Đầu mi Đào Đan Nương hơi nhăn, nhìn về phía Trác Phàm. Dù sao Trác Phàm cũng chỉ là tu vi Đoán Cốt cảnh, vừa rồi luyện chế ngũ phẩm linh đan đã cố hết sức, làm sao có thể địch nổi với Độc Thủ Dược Vương luyện đan sư thất phẩm đây?
Thế nhưng Trác Phàm chẳng hề để ý, Độc Thủ Dược Vương xa xa nhìn hắn cũng một mặt đấu chí.
Ba lần đấu với Trác Phàm đều bị thất bại, hắn có thể nhìn ra tiểu tử này tuyệt đối không thể tính toán theo lẽ thường. Tuy nhiên tu vi Đoán Cốt cảnh mà luyện chế thất phẩm linh đan giống như nói mơ giữa ban ngày không thể có khả năng xảy ra.
Nhưng đặt trên người tiểu tử này thì ai mà biết được!
Dường như cũng chú ý đến ánh mắt của lão đầu, lông mày của Trác Phàm nhíu lại, hướng phía khác phất tay. Lại hoàn toàn không nghĩ đến, giờ khắc này người tin tưởng vào năng lực của hắn nhất lại là đối thủ lớn nhất này.
“Như vậy, vì đảm bảo lý do công bằng, Hoa Vũ Lâu chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ dược liệu cho nhóm luyện đan đại sư không có cao phẩm dược liệu.”
Lúc này Tiểu Nhã vỗ tay, mấy trăm đệ tử Hoa Vũ Lâu trang điểm lộng lẫy liền đẩy từng dãy thuốc đi lên đài cao.
Mở mắt mà nhìn thỳ các dãy thuốc kia bày đầy các loại dược tài trân quý từ nhất phẩm cho đến thất phẩm. Thậm chí còn có một ít dược tài bát phẩm ở bên trong.
Không khỏi nuối nước bọt một tiếng. Ánh mắt của tất cả mọi người và kể cả nhóm luyện đan sư kia cũng đều tỏa sáng.
Giống như một đám sói đói gặp một mẻ cừu non ngon miệng. Lại giống như một đám sắc lăng nhìn thấy kiều nương đang khỏa thân tắm rửa!
Aiz, không hổ là Hoa Vũ Lâu, thế mà có thể chuẩn bị phong phú dược tài như thế. Số lượng cùng phẩm chất quả thực không phải là những người như nhị, tam lưu gia tộc bọn họ có thể so sánh. Cho dù là nhất lưu gia tộc cũng xa xa không thể theo kịp.
“Hiện tại, mời mười vị luyện đan đại sư tiến lên chọn lựa các dược tài thiếu hụt khi luyện đan. Thế nhưng mà cũng phải nói trước, mọi người cũng không thể có lòng tham, chọn nhiều dược tài, muốn luyện chế toàn bộ. Nếu không…” Tiểu Nhã mỉm cười giống như nhìn rõ tâm tư của tất cả mọi người.
Mọi người bất giác ho một tiếng, xấu hổ cười rồi tiến lên đài cùng nhau chọn lựa.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã chọn xong, trở lại chỗ ngồi của mình chuẩn bị luyện đan. Nhưng Tiểu Nhã nhìn một vòng xung quanh, lại đột nhiên phát hiện vì sao mười luyện đan đại sư lại thiếu một người?
Quay người nhìn qua thì thấy Trác Phàm vẫn đang chọn lựa…Ách không, là trắng trợn cướp dược tài.
Bởi vì hắn cũng không phỉa chọn lựa từng kiện một mà chính là lấy một tủ bỏ vào trong nhẫn giới chỉ. Từ dược tài nhất phẩm đến bát phẩm đều không ngoại lệ. Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!
Đại ca, dưới ban ngày ban mặt, công khai ăn cướp của Hoa Vũ Lâu a…