Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sưu!

Tiếng xé gió vang lên, lão tam và lão tứ của U Minh Cốc vẫn còn đang hết đỗi kinh ngạc về hai vị trưởng lão Đế Vương Môn trên không trung kia vì sao lại trúng độc, Lôi Vân Dực của Trác Phàm đã đột ngột đâm tới lồng ngực lão tứ.

Chỉ trong thời gian một chớp mắt, đã bị trực tiếp đâm xuyên qua.

Lão tứ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác ở ngực đau đớn, thân thể không hề có lý do mà hiện lên một cỗ suy yếu, lực sinh mệnh đang không ngừng bị xói mòn.

Bịch một tiếng, ngã xuống!

“Lão tứ!”

Lão tam giật mình, thét to một tiếng, thế nhưng Lôi Vân Dực của Trác Phàm lại đã thẳng tắp đâm về phía lão.

Nhưng xem ra bình thường lão tam lão tứ này cũng thường xuyên phối hợp, đến mức cho dù tùy ý đứng đó, cũng tạo thành một góc thế. Tiến có thể công, lui có thể thủ, phụ trợ lẫn nhau. Khoảng cách ở giữa cũng vừa đủ.

Đặc biệt sau khi Trác Phàm đánh lén lão tứ, nếu lại muốn đánh lén lão tam thì chắc chắn sẽ không kịp, chỉ có thể lựa chọn một trong hai người.

Lão tam đột ngột nhảy về sau một cái, tránh thoát khỏi Lôi Vân Dực đâm thẳng đến.

Nhìn lão tứ ngã trong vũng máu, trong mắt lão tam bất giác chớp lên ánh nước, nhưng lúc nhìn về phía Trác Phàm thì tròng mắt đã đỏ bừng, tràn ngập cừu hận và phẫn nộ.

Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, hắn liếc nhìn thi thể dưới đất, lại nhìn cường giả Thiên Huyền ở đối diện, tựa hồ nhìn ra điều gì, không khỏi nhếch khóe miệng lên.

“Ngươi chính là Ma Vương Trác Phàm?” Lão tam siết chặt quả đấm, khí thế toàn thân đột nhiên đại phóng, vậy mà là cường giả tuyệt thế Thiên Huyền bát trọng cảnh.

Dù Trác Phàm dùng thuốc, nếu giao đấu cũng chưa chắc có thể đánh thắng.

Nhưng Trác Phàm vẫn không hề hoảng sợ, chỉ hơi gật đầu xác nhận, sau đó nhìn về phía thi thể lão tứ trên mặt đất nói: “Hắn là huynh đệ của ngươi? Các ngươi ngày thường quan hệ rất tốt nhỉ?”

“Thì sao? Ngươi giết lão thất, giết lão tứ, còn phế lão ngũ, hôm nay ta tuyệt sẽ không để ngươi còn sống mà rời đi.” Lão tam hung hăng khẽ cắn môi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cặp mắt phẫn nộ vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía thi thể dưới đất.

Trác Phàm thu hết tất cả hành động của lão vào trong mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh. Lôi Vân Dực cuốn một cái, đem thi thể kia cuốn lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Lão tam giật mình, hét lớn.

“Nếu những người khác làm địch nhân ta, ta chẳng những khiến hắn chết, mà còn phải lấy roi hung hăng quất nát thi thể hắn, khiến hắn chết không nhắm mắt!” Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc.

Lão tam quýnh lên, vừa muốn xông đến, nhưng lại bị lời nói xoay chuyển Trác Phàm ngăn lại, lão nghe thấy hắn ai thán nói: “Nhưng mà...”

Lão tam chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

“Thấy các ngươi huynh đệ tình thâm, ta sẽ bỏ qua cho hắn đi. Thực ra ta cũng có huynh đệ đồng sinh cộng tử, cuối cùng lại phải chết dưới tay của U Quỷ Thất. Nếu không phải như thế, đại khái ta cũng sẽ không có bất kỳ gút mắc gì với U Minh Cốc các ngươi.”

Trác Phàm thở dài, lắc đầu bật cười.

Lão tam sững sờ, dường như mới biết được lý do vì sao một tên tiểu tử của dòng thứ ba gia tộc, lại có gan làm kẻ địch chống lại thất gia U Minh Cốc bọn hắn, thì ra là thế. Nghĩ lại hành vi lúc nãy của chính mình, phẫn nộ sau khi mất đi huynh đệ, chính xác có khả năng sẽ không màng an nguy của bản thân, xông lên báo thù vì huynh đệ.

“Dù vậy, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Lão tam lạnh hừ một tiếng, nộ khí không hề thuyên giảm.

Trác Phàm cười xùy ra tiếng, đầu ngẩng cao hiên ngang, trên mặt lộ ra bá khí chưa từng có: “Ta vì báo thù cho huynh đệ, gây nên tai họa ngày hôm nay, không oán không hối, sao có thể cầu xin kẻ thù tha mạng? Chỉ là hôm nay thấy ngươi và ta có cảnh ngộ giống nhau, nên mới không quất roi thi thể hắn ta, đem thi thể nguyên vẹn trả cho ngươi, ta cùng ngươi đường đường chính chính phân thắng bại. Ngươi vì huynh đệ ngươi, ta vì huynh đệ ta, báo thù rửa hận!”

Nói xong, Trác Phàm liền hất Lôi Vân Dực lên, ném thi thể lão tứ qua cho lão tam.

Lão tam vội vàng bước lên đón lấy, nhìn qua ánh mắt Trác Phàm, ánh mắt lão tam hiện lên tia kính trọng, khí phách vượt mây quát to: “Được, hôm nay ta cùng ngươi đường đường chính chính, Quyết Nhất Thư Hùng, hự...”

Đột nhiên, lão tam nói chưa dứt lời nhưng khí tức đã bị ngưng trệ, chợt cảm thấy ngực mình dâng lên một trận ý lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, chẳng biết lúc nào, vị trí lồng ngực của lão đã đột ngột xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén.

Máu tười Ồ ồ chảy ra không ngừng!

Lão tam không thể tin nổi nhìn về phía Trác Phàm ở đối diện, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Kết quả này là sao, lão tử vẫn chưa làm một vố lớn với tên tiểu tử này, sao lại không giải thích được mà trúng chiêu thế này?

Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, Trác Phàm vẫy tay.

Phốc!

Tiếng vang giòn phát ra, một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên xuyên qua từ sau lưng lão tam mà ra, bay trở về bên người Trác Phàm, không ngờ nó đã mở cho lão một lỗ máu to.

Kinh ngạc nhìn qua nơi đó, lúc này lão tam mới phát hiện đó là một anh nhân (trẻ sơ sinh) lóe ánh kim quang.

“Đây là ma vật của ta, lúc trước ta giấu nó ở bên trong thi thể, ném qua cho ngươi, nhân cơ hội thừa cơ đánh lén ngươi. Vì làm giảm lòng phòng bị của ngươi nên câu chuyện huynh đệ bị giết kia, cũng là ta tự dựng lên. Ta giết U Quỷ Thất, cũng chỉ nhìn hắn không thuận mắt mà thôi.”

Trác Phàm khoát khoát tay với lão tam, lộ ra nụ cười như một ác ma: “Vĩnh biệt, tam trưởng lão của U Minh Cốc trọng tình trọng nghĩa. Hi vọng kiếp sau, ngài đừng dễ dàng tin tưởng lời nói của người xa lạ nữa, đặc biệt là... kẻ địch của ngài, ha ha ha...”

Lão tam chầm chậm ngã về phía sau, thân thể dần dần phát lạnh, chẳng qua thứ sau cùng in vào ánh mắt của lão trước khi chết càng khiến lòng lão càng thêm phát lạnh đó chính là nụ cười của Trác Phàm.

Ma Vương Trác Phàm giảo quyệt, khó lòng phòng bị, khó trách ngay cả lão thất cũng không phải đối thủ của hắn...

Đụng!

Lão tam đổ vào bên cạnh thi thể lão tứ, suy nghĩ trong đầu đã đình chỉ, nhưng đôi đồng tử vẫn một mực mở to, bốn mắt nhìn nhau với lão tứ, hai người đều chết không nhắm mắt!

Bọn họ vốn phụng mệnh đến tiêu diệt Trác Phàm, lại song song đần độn u mê chết đi, không cam tâm cũng là chuyện khó trách...

“Úi, lãng phí thời gian ở chỗ này quá lâu rồi, đi giúp Nghiêm lão đã!”

Thở dài, Trác Phàm không xem hai thi thể kia tiếp tục trừng nhau nữa, hắn thu hồi Huyết Anh, sau đó phóng lên không trung. Chỉ sau mấy hơi thở, đã bay đến trên không trung ở phía Bắc cánh rừng.

Giờ khắc này, hai vị trưởng lão của Đế Vương Môn đều đã biến thành một mảnh xanh biếc, đều là cao thủ Thiên Huyền cửu trọng. Nhưng bởi vì thân trúng kịch độc, thực lực Thiên Huyền cửu trọng cứ thế bị suy giảm đến thực lực Thiên Huyền tứ trọng cảnh.

Có điều họ đều là luyện thể tu giả, dù bị như vậy, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ y nguyên, trông không hề giống cao thủ Thiên Huyền lục trọng trở xuống. Nghĩ lại ngày đó Hoàng Phủ Thanh Vân thực lực Thiên Huyền nhị trọng, nhưng vẫn khiến rất nhiều cao thủ thế gia khác phải chấn kinh, thì có thể thấy rõ sự lợi hại của luyện thể tu giả Đế Vương Môn.

“Hiểu lầm, hiểu lầm, lão phu đánh lầm rồi, lão phu tưởng rằng ác ma Trác Phàm núp ở chỗ đó a!”

“Đánh rắm, hai người chúng ta mặc trang phục kim sắc của Đế Vương Môn, thiên hạ có ai không biết? Ngươi thân là người trong Dược Vương Điện, sao có thể không biết đạo lý này, rõ ràng chính là cố ý! Ngươi đứng lại đó cho lão phu, chờ hai người lão phu đem ngươi lóc da rút xương, lại đi Dược Vương Điện tìm điện chủ các ngươi tính sổ!”

Vân giữa không trung, Độc Thủ Dược Vương bị dọa chạy trối chết, hai trưởng lão Đế Vương Môn thì đang đuổi theo sau lưng.

Bởi vì Độc Thủ Dược Vương bị đồn rằng đã chết, với lại lão đã triệt để giải trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể, trong nháy mắt trẻ ra mười mấy tuổi, hai trưởng lão này không hề nhận ra lão ta.

Có điều lão cũng không dám tự thừa nhận, đã làm phản đồ, nếu như bị nhận ra, còn không bị toàn bộ Dược Vương Điện Đế Quốc phát lệnh truy nã sao?

Tuy lão là Độc Thủ Dược Vương, nhưng không có bản sự của Trác Phàm, càng không có cái can đảm đến ứng phó với truy sát của toàn bộ Đế Quốc.

Trác Phàm trên không trung nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi thổn thức một trận.

Đây là cái vị uy phong tám phương, ở trước mặt Hoa Vũ Lâu thì không ai bì nổi- Độc Thủ Dược Vương a, làm sao ở trước mặt trưởng lão của Đế Vương Môn, lại bị dọa đến như bộ dạng của cháu trai thế này.

Ai da, đây là do Đế Vương Môn quá mạnh, hay là do Độc Thủ Dược Vương yếu đi đây?

Trong lòng Trác Phàm đã biết đáp án, nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Bởi vì nếu thật như thế mà nói, phiền phức mà hắn phải đối mặt cũng quá lớn rồi.

“Đế Vương Môn... Trong vòng mười năm, ta tất sẽ ở trên các ngươi!” Trác Phàm trong mắt lóe lên hàn mang, miệng lẩm bẩm phát lời thề.

Mà Độc Thủ Dược Vương nhìn thấy Trác Phàm tới đây, không khỏi vui mừng hớn hở, lão như nhìn thấy cứu tinh đến, hét lớn: “Trác quản gia, ngươi rốt cục xũng đến rồi, nhanh tới cứu lão!”

Nói xong, Độc Thủ Dược Vương liền trốn sau lưng Trác Phàm.

Mà lúc này đây, hai tên trưởng lão Đế Vương Môn cũng đuổi theo đến. Nhìn thấy Lôi Vân Dực sau lưng Trác Phàm, không khỏi kinh hãi: “Tu vi Đoán Cốt cảnh, sau lưng mọc lên lôi dực, ngươi chính là kẻ đại náo Hoa Vũ Thành-Ma Vương Trác Phàm sao?”

“Không sai, hai người các ngươi là người của Đế Vương Môn?” Tròng mắt Trác Phàm hơi híp lại, lạnh lùng nói.

Hai người kia gật gật đầu, lại kỳ dị nhìn qua Độc Thủ Dược Vương sau lưng hắn, không khỏi kinh hoảng ngạc nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế, lại có người của Dược Vương Điện, đầu nhập vào Ma Vương Trác Phàm, khó trách hắn đột nhiên xuất thủ đánh lén hai người chúng ta, ngươi bây giờ còn dám nói ngươi không phải cố ý?”

Độc Thủ Dược Vương không khỏi bĩu môi, không lên tiếng.

Thấy hắn ngầm thừa nhận, hai người kia không khỏi lại cười lạnh: “Hừ, ngươi nghĩ rằng Hoàng Cực Bá Thể Quyết Đế Vương Môn chúng ta vì sao có thể trở thành đệ nhất trong bảy nhà? Thất Thải Vân La Chưởng của ngươi, lại có thể làm gì được chúng ta? Xem chúng ta đem hai người các ngươi lóc da rút xương, mang về giao nộp!”

“Hừ, khoác lác mà không cần nháp, rõ ràng thực lực đang giảm xuống, còn thế nào đánh với chúng ta?” Trác Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, giọng nói khinh thường.

Liếc nhìn nhau, hai người kia đều cười to: “Thì ra tính toán chúng ta bây giờ thực lực giảm xuống, chỉ có thực lực Thiên Huyền tứ trọng, chúng ta vẫn có thể nhẹ nhàng lấy mệnh của các ngươi như trước!”

“Ta không tin, không bằng các ngươi giết hắn trước ta xem thử xem?” Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nắm lấy Độc Thủ Dược Vương, liền ném đi qua.

Độc Thủ Dược Vương giật mình, trong lòng hoảng hốt, Trác Phàm đây là muốn bán lão sao?

Hai người kia cũng tạm thời ngây ngôc mơ hồ không rõ, sau khi nhận lấy Độc Thủ Dược Vương, một tay chế trụ lão, thấy toàn thân lão run rẩy, không dám phản kháng, liếc nhìn nhau, càng thêm kỳ quái.

Trác Phàm hơi nhếch khóe môi lên làm cái đường cong tà dị, thản nhiên nói tiếp: “Các ngươi chớ nhìn hắn thấy các ngươi thì nhát như chuột, nhưng thực chât bản sự cũng không nhỏ đâu.”

Vừa dứt lời, một đạo hồng quang thình lình theo thân thể của Độc Thủ Dược Vương thoát ra, chỉ nháy mắt đã tiến vào trong cơ thể của một vị trưởng lão Đế Vương Môn.

Sau một khắc, vị trưởng lão kia bỗng nhiên dừng thân, không thể động đậy, ngay sau đó, lấy mắt trần có thể nhìn thấy tốc độ khô quắt của cơ thể, lực sinh mệnh đã nhanh chóng bị xói mòn.

Trông thấy cảnh tựợng này, không chỉ có tên trưởng lão còn lại của Đế Vương Môn hoảng sợ kinh hãi, vội vã lui lại năm mươi sáu mươi trượng, ngay cả Độc Thủ Dược Vương cũng hoàn toàn bị hoảng sợ.

Trước đây lão vẫn chưa từng thấy qua Trác Phàm dùng Huyết Anh và Thiên Ma đại hóa quyết để giết người. Lần này gặp thấy, trong lòng càng khó có thể tin, thế gian sao lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?

Trác Phàm chậm rãi đi đến trước người Độc Thủ Dược Vương, ngăn lão ở phía sau mình, còn bản thân thì vụng trộm triệu hồi Huyết Anh về thể nội, lại nhìn qua trưởng lão Đế Vương Môn ở phía xa, cười nói: “Ngươi đã thấy bản lĩnh của lão rồi chữ, bây giờ ngươi còn nghĩ có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mệnh chúng ta ư?”

Vị trưởng lão kia hiện tim đập loạn nhịp, hoảng sợ không nói nổi thành lời, lại nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, càng thêm kiêng kị.

Bỏ đi, lão đầu kia không biết là thần thánh phương nào, dù sao cũng chỉ bắt được Trác Phàm kia lại, thì lão phu đại công cáo thành, không cần phải giao thủ với lão đầu quỷ dị kia!

Con ngươi láo liên, trưởng lão Đế Vương Môn hít một hơi thật sâu, há to miệng, cười phá lên: “Ha ha ha... Hảo tiểu tử, vậy mà ngươi cũng tìm được chỗ dựa lợi hại đấy, hôm nay lão phu bỏ qua cho ngươi, có điều... Là ai?”

Đột nhiên, trưởng lão kia nhất chỉ về sau lưng của hai người Trác Phàm, rống to một tiếng nghi ngờ.

Hai người Trác Phàm giật mình, quay đầu nhìn qua. Cũng ngay trong nháy mắt này, trưởng lão kia của Đế Vương Môn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra khuôn mặt đạt được âm mưu, chân đạp xuống lấy lực, trong nháy mắt lấn đến gần trước người của Trác Phàm định bắt Trác Phàm đi.

Đụng!

Thế nhưng lão ta chưa kịp đụng được một sợi tóc của Trác Phàm, một vệt kim quang đột nhiên từ thể nội Trác Phàm xông ra, nhất thời mở ra một lỗ máu trên lồng ngực của lão ta.

Trác Phàm khoan thai xoay đầu lại, nhìn về phía trưởng lão Đế Vương Môn đang cực kỳ kinh hãi, cười nhạo nói: “Loại trò xiếc lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi này, các ngươi vẫn còn đang dùng sao? Hiện tại ta đã biết cái gọi là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản rồi!”

Trác Phàm bật cười khẽ, nhẹ nhàng đưa tay ra đẩy, người kia lập tức rơi xuống như một kiện đồ bỏ đi, rơi vào vực sâu không đáy!

Nhìn hai cao thủ Đế Vương Môn vậy mà bị giải quyết xong dễ dàng thế này, Độc Thủ Dược Vương nhìn qua Trác Phàm ánh mắt đã kinh ngạc đến ngây người. Hiện tại lão cũng mới biết được cái gì gọi là trong lúc nói cười, cột buồm mái chèo tan thành mây khói...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK