Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lệ lão, lần này đi đế đô, an nguy của nhóm người đại tiểu thư đều do ngươi phụ trách. Ta cùng các trưởng lão sẽ tới sau!” Dưới chân Hắc Phong Sơn, Trác Phàm vỗ vỗ bả vai Lệ Kinh Thiên, trịnh trọng nói.

Lệ Kinh Thiên khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị.

Thở sâu một hơi, Trác Phàm yên lòng cười cười, sau đó lại cùng mọi người hàn huyên dặn dò vài câu, sau đó để bọn họ rời đi.

Lần này tiến đến đế đô, Trác Phàm cũng chỉ để một mình Lệ Kinh Thiên là cao thủ Thần Chiếu đi theo, chủ yếu là sợ khi hắn không có mặt ở đó, kẻ dưới trướng không phục quản giáo, làm xảy ra chuyện lại dẫn tới phiền phức.

Hơn nữa, Lệ Kinh Thiên cũng xem như la người rất trầm ổn, có thể đảm nhiệm chức trách quan trọng!

Chờ đến khi bóng đang mọi người dần dần biến mất, Trác Phàm mới mang theo Tuyết Thanh Kiến, Nghiêm Tùng cùng Ma Sách Tứ Quỷ, trở về Hắc Phong Sơn. Chỉ chốc lát sau, liền đi đến trước khu rừng sương mù.

Quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người, Trác Phàm nghiêm túc nói: “Ta lập tức phải ở bên trong bế quan một đoạn thời gian, các ngươi hộ pháp cho ta, không được để bất kỳ người nào xâm nhập vào bên trong phạm vi Hắc Phong Sơn, biết không?”

“Vâng!” Mọi người liền ôm quyền, cùng nhau lĩnh mệnh.

Từ đó, Trác Phàm mới yên lòng đi vào trong khu rừng sương mù dày đặc. Đám người còn lại cũng bắt đầu tổ chức thủ hộ tại bốn phương tám hướng quanh Hắc Phong Sơn!

Đi đến một khu vực trống trải, Trác Phàm đánh giá chung quanh một trận rồi mới khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu chậm rãi dịch chuyển, quen thuộc mà khắc hoạ lên trên mặt đất đại trận luyện thể, chỉ bất quá lần này, đại trận này vô cùng lớn, khoảng chừng trăm thước.

Sau khi khắc họa xong đại trận, Trác Phàm mới xuất ra tinh thạch đang lấp lóe trong tay, tiếp theo tiện tay vung lên, mấy ngàn linh thạch liền bay vào trong mắt trận.

Oanh, dưới một tiếng vang thật lớn, một cây trụ lớn cao chọc trời liền xuất hiện trước mắt hắn.

Vật này, chính là Trùng Thiên Kỳ Lân cước hắn tìm được tại Lạc Lôi Hạp, cũng là vật hắn dự định dùng để thay thế cho cánh tay phải của mình!

Bất quá, chỉ là một nhân loại nhỏ bé, muốn biến chân của Thượng Cổ thánh thú thành cánh tay của mình, lại là quá mức miễn cưỡng. Vẻn vẹn ở việc chênh lệch lớn nhỏ cũng đã kém xa.

Nhưng may mắn là hắn đã sớm chuẩn bị, những Hóa Hình Nhũ hắn tìm được tại Thú Vương Sơn, lại vừa vặn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này. Lấy khả năng thần kỳ của Hóa Hình Nhũ, đem Kỳ Lân Cước hóa thành kích cỡ của cánh tay nhân loại, thì vừa vặn có thể gắn ở trên cánh tay phải của hắn.

Thực ra, từ lúc phát hiện được Hóa Hình Nhũ, hắn liền đã có loại suy nghĩ này. Nhưng bởi vì quá hung hiểm nên hắn vẫn luôn một mực do dự không thôi.

Nhưng sau khi trải qua trận đánh cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên một trận, hắn cũng không còn nhiều do dự như vậy. Dù sao cánh tay phải cũng đã mất, chẳng lẽ hắn lại tiếp tục sống mà thiếu một tay hay sao?

Bất giác thản nhiên cười, Trác Phàm cảm thán liên tục, con người quả nhiên là phải bị bức đến tuyệt cảnh mới có thể được ăn cả ngã về không a!

Nghĩ tới đây, Trác Phàm vui vẻ xuất ra Hóa Hình Nhũ, bay đến gần Kỳ Lân Cước rồi chậm rãi đổ lên phía trên. Tiếp theo liền bay xuống, nhảy vào trận thức, liên tục dùng tay ấn quyết.

Chỉ một thoáng, liền nghe một tiếng oang vang chấn thiên động địa, toàn bộ đại trận luyện thể phát ra ánh sáng loá mắt, xông thẳng lên trời, ngay cả từng lớp sương mù dày đặc kia cũng khó mà che lấp.

Các vị trưởng lão thủ hộ bên ngoài địa trận đều bất giác kinh hãi, không rõ Trác Phàm ở bên trong đang làm cái quỷ gì mà có thể làm ra động tĩnh lớn như thế.

Ngay sau đó, liền thấy Kỳ Lân Cước phát ra ánh sáng hồng mang như máu, cùng ánh sáng của đại trận hô ứng lẫn nhau, không ngừng rung động, phát ra âm thanh Lôi Bạo đùng đùng (*không dứt), mà từng dòng chất lỏng màu trắng sữa cũng đang không ngừng rót vào bên trong Kỳ Lân Cước.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ đều chảy vào trong.

Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm thấy thời cơ đã đến, vội vàng thay đổi thủ quyết, quát nói: “Thiên địa thần uy ngược lại càn khôn, Kỳ Lân gót sắt hóa thủ đủ, vạn vật dung hợp quy nhất chỗ, Thần Tí vô địch phá thương khung, quát!”

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe ông một tiếng, một trận ba động vô hình từ trung tâm đại trận phát ra, toàn bộ Kỳ Lân Cước cũng bắt đầu kịch liệt rung động.

Thậm chí, cỗ chấn động kia còn khiến toàn bộ sơn mạch ở chung quanh cũng đồng loạt rung động, cho dù là Hắc Phong Sơn, được bốn cái đại trận thủ hộ cấp năm thủ hộ ở chung quanh, cũng nhịn không được mà không ngừng rung động động, núi đá sập rơi!

Cừu Viêm Hải, Tuyết Thanh Kiến cùng các vị trưởng lão thấy thế, cũng không nhịn được mà cùng kinh hãi, trong lòng thầm nhủ, Trác quản gia đây là muốn làm gì, muốn tạo ra khu vực của riêng mình sao?

Ma Sách Tứ Quỷ càng là bị dọa đến hô to gọi nhỏ, chạy trốn tứ phía: “Trời sập a, trời sập á...”

Chỉ có Trác Phàm, nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân Cước đang chấn động, từng vòng từng vòng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã thu nhỏ lại hơn hai lần, trong lòng kích động không thôi.

Đại trận luyện thể bên trong Cửu U Bí Lục quả nhiên thần kỳ, ngay cả thân thể của thánh thú cũng có thể luyện hóa!

Như vậy tiếp theo chính giai đoạn quan trọng nhất, Thần Tí quy vị. Chỉ khi có thể đem Kỳ Lân Cước chân chính gắn lên vị trí cánh tay phải của hắn, lúc đó mới xem như thành công.

Nếu không, hết thảy đều là uổng phí.

Hi vọng là sẽ không bị bài xích a, dù sao chủ nhân trước của cái chân này chính là một đầu Kỳ Lân a…

Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm hít thật sâu, chăm chú nhìn cái trụ đỏ thẫm to lớn kia từ từ nhỏ dần, chờ đến khi nó thu nhỏ bằng cánh tay của một người trưởng thành, mới hét lớn một tiếng, xông vào trong đại trận luyện thể.

A!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu gào thảm thiết đột nhiên vang lên, cùng giống như lần  luyện thể tại Vạn Thú sơn mạch lúc trước, Trác Phàm vừa bước vào đại trận luyện thể, liền cảm thấy toàn bộ thân thể dưới từng đạo từng đạo lôi quang như sắp vỡ vụn ra vậy.

Mà lần này, so với một lần trước còn mãnh liệt hơn không chỉ gấp trăm lần!

Dù sao, đại trận luyện thể lần này, so với lần trước, quy mô lớn hơn rất nhiều. Mà lần trước nhiều lắm cũng chỉ là luyện Kim Cương Lưu Sa cùng hai cánh của linh thú cấp sáu, lần này thế nhưng là đường đường Trùng Thiên Kỳ Lân cước, Thượng Cổ thánh thú a.

Muốn đem dạng Thần vật này án trí trên người mình, cái giá phải trả giá, há có thể cùng lần trước so sánh?

Kết quả là, một màn tra tấn khiến Trác Phàm có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới bắt đầu. Thân thể hắn từng mảnh từng mảnh vỡ vụn, huyết nhục văng vẩy tung toé trong đại trận luyện thể, hai mắt Trác Phàm mở to, khóe mắt, thậm chí hai con mắt đều đau đến muốn nứt ra.

Đau đớn lần này, căn bản không phải thư mà lần luyện thể trước có thể so sánh. Nếu như muốn so sánh thì có thể nói lần luyện thể trước quả thực cùng bị muỗi cắn không sai biệt lắm.

Bất quá dù vậy, Trác Phàm vẫn cắn chặt hàm răng, có gắng kiên trì.

Lần trước hắn luyện thể là vì Ngưng Nhi, nhưng lần hắn luyện thể, lại là vì không để cho người ở bên cạnh phải tao ngộ loại thảm cảnh như Ngưng Nhi!

A!

Lại là một tiếng kêu gào vang vọng đất trời xông thẳng lên trời, khiến các vị trưởng lão đang thủ hộ ngoài trận, cũng ngăn không được giật mình, mặt mũi tràn đầy lo âu nhìn về phía khu rừng sương mù.

Vị Trác quản gia này, đến tột cùng là đang tu luyện loại công pháp biến thái như thế nào, mà ngay cả dạng ma đầu ẩn nhẫn như hắn cũng nhịn không được gào lên như thế…

Bên trong đại trận, huyết nhục của Trác Phàm văng tung tóe, bay lơ lửng trên không trung, thậm chí ngay cả cơ quan nội tạng cũng không thấy, chỉ còn lại một bộ xương khô cùng hai con ngươi đang không ngừng run run.

Nếu là bình thường, Trác Phàm trở thành bộ dáng như thế liền có thể coi là đã chết. Thế nhưng khi ở trong đại trận này, sức sống của hắn sẽ không bị xói mòn.

Ông!

Xung quanh Kỳ Lân Cước tản mát ra ánh sáng lúc đỏ lúc trắng, những mảnh vụn huyết nhục của Trác Phàm đang cùng nhau bay đến nơi đó, xoay quanh Kỳ Lân Cước một vòng, sau khi dính vào một chút hào quang màu đỏ, liền lại bay về phía Trác Phàm, bắt đầu gây dựng lại thân thể của hắn.

Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, Trác Phàm cuối cùng cũng có thể lòng an lòng, bắt đầu gây dựng lại. Cứ như vậy, lần luyện thể này cũng bước vào khâu cuối cùng, hắn sắp thành công.

Không sai, hắn suy nghĩ rất đúng, trận luyện thể chính là phá rồi lại lập, một khi gây dựng lại được thân thể, cũng chính là đã đến bước sau cùng, sắp thành công.

Bất quá, lần này khác lúc trước, thứ hắn muốn luyện hóa, thế nhưng là thân thể của thánh thú.

Hưu hưu hưu…

Từng mảnh từng mảnh huyết nhục nhanh chóng hội tụ, một lần nữa tạo thành thân thể Trác Phàm, phát ra hồng quang nhàn nhạt. Chỉ có nơi vị trí cánh tay phải vẫn còn trống rỗng.

Lúc này, Kỳ Lân Cước chậm rãi lướt về phía hắn, dần dần đi vào vị trí cánh tay cụt của hắn, bắt đầu dung hợp.

Thế mà, còn không đợi khóe miệng của hắn hiện lên đường cong hài lòng, lượng đột nhiên có dị biến xảy ra, một tiếng rống to ngút trời bỗng nhiên vang lên, Kỳ Lân Cước kia đang run lên lẩy bẩy.

Đồng thời, một đạo hồng mang bỗng nhiên từ trong Kỳ Lân Cước phóng ra, bắn thẳng vào sâu trong não Trác Phàm.

Trác Phàm bất giác giật mình, nhất thời đầu hắn liền đau đến muốn nứt ra, dường như muốn nổ tung lên vậy. Tiếng hung thú thê lương nộ hống từ sâu trong óc khiến chỉ trong tích tắc, hai mắt của hắn đã tối sầm lại, triệt để ngất đi.

Xong, thất bại…

Trong lòng ai thán một tiếng, đây cũng là một tia suy nghĩ cuối cùng trong lòng hắn.

Mà cùng lúc đó, một đầu Kỳ Lân phát ra hồng quang huyết sắc đang càn quấy gào thét tại nơi sâu trong Nguyên Thần của hắn, phảng phất như muốn đem nơi này triệt để đánh nát.

Chỉ là một cái nhân loại, thế mà dám hợp thể cùng thân thể Kỳ Lân ta, ngươi còn chưa xứng!

Rống!

Thế mà, ngay khi hắn đang không ngừng tàn phá bừa bãi, một tiếng long ngâm đột nhiên vang lên, đầu địa mạch long hồn bên trong thể nội của Trác Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía nó!

Dù sao hiện tại Trác Phàm chính là chủ nhân của nó, nó có nhiệm vụ bảo hộ chủ nhân, tuy biết rõ bản thân không phải là đối thủ của đầu Kỳ Lân này nhưng nó vẫn muốn liều chết bảo hộ an toàn cho sinh mệnh của Trác Phàm.

Thế nhưng khi đầu Kỳ Lân kia nhìn thấy đầu long hồn này, lại lộ ra vẻ khinh miệt, khinh thường nói: “Hừ, nếu ngươi là một con Thiên Long, lão tử còn có thể cùng ngươi đấu một trận. Chỉ là một đầu Địa Long mà cũng dám ngăn trở lão tử, không có cửa đâu!”

Vừa dứt lời, Kỳ Lân nhẹ nhàng nâng lên một chân đạp về phía long hồn kia một đạp!

Đùng!

Đầu long hồn kia nhất thời bị đạp một phát bay ra khỏi Nguyên Thần của Trác Phàm, đành mặt mày xám xịt quay trở lại trong đan điền của hắn, đầy bụng ủy khuất.

“Chủ nhân a, ta nhưng là đã cố hết sức, ta thực sự không phải là đối thủ của nó a!”

“Ha ha ha... chỉ là một đầu cá chạch lại dám cùng bản đại gia đọ sức, muốn chết!” 

Kỳ Lân không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, tiếp theo lại nhìn qua bốn phía một mảnh tối như mực, cả giận nói: 

“Hừ, tên tiểu tử nhân loại to gan, nhìn xem gia đem Nguyên Thần của ngươi phá nát, để ngươi hồn phi phách tán!”

Thế nhưng còn không đợi hắn có động tác gì, một tiếng hót bén nhọn đã vang lên, phần lưng của nó đột nhiên đau xót, đã bị một cự điểu thanh viêm đè ở trên người, nanh vuốt sắc bén kia tóm chặt khiến phần lưng kỳ lân vốn kiên cố cũng bắt đầu vặn vẹo.

Quay đầu lại xem xét, Kỳ Lân bất giác cả kinh thất sắc: “Là ngươi?”

“Không sai, ông bạn già, tiểu tử này là người lão phu chọn trúng, một ngày nào đó sẽ có trợ giúp đối với chúng ta. Ngươi dù gì cũng đã bỏ mình, phần oán khí này, vẫn là nên tiêu tán đi thì thỏa đáng hơn!”

Tiếng nói vừa dứt, thanh viêm trên thân cự điểu bỗng nhiên đại thịnh, trong nháy mắt đã thôn phệ đầu Kỳ Lân kia, tiếp theo liền xiết chặt móng vuốt, Kỳ Lân hồng mang liền tiêu tán bên trong mênh mông Thanh Viêm.

Sau cùng, cự điểu thanh viêm cũng biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có Kỳ Lân Cước vẫn không ngừng run run tại vị trí cánh tay phải của Trác Phàm, rốt cục cũng dừng run rẩy, bắt đầu chậm rãi dung hợp thành một bộ phận mới trên thân thể…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK