Hưu!
Tại từng đạo tử lôi to lớn như giống như mạng nhện vây kín khắp nơi, cả bầu trời tựa như sắp vỡ vụn thành từng mảnh, lôi quang chói mắt đột nhiên lóe qua, rơi xuống trước mặt Cổ Tam Thông.
Trác Phàm nhìn thấy hài tử vẫn ở chỗ cũ đang không ngừng phát run trước tiếng lôi quang ầm ầm, không khỏi cả kinh nói: “Cổ Tam Thông, ngươi còn ngây ngốc ở chỗ này làm gì, còn không tranh thủ thời gian chạy, không muốn sống nữa sao?”
“Cứu... Cứu...” Cổ Tam Thông run rẩy lắc đầu, nhưng lại không nói ra được một câu.
“ Cái gì”,Trác Phàm lớn tiếng hỏi.
“Cứu... Ta!” Cổ Tam Thông cứng đờ nâng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ngày bình thường vẫn luôn lạnh nhạt lúc này đã đầy tràn nước mắt.
Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng kinh hãi. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Cổ Tam Thông luôn luôn không ai bì nổi, dưới tử lôi kia chẳng những bị dọa đến mất đi chiến lực trước kia, thậm chí còn biến thành một hài đồng bình thường, loại ánh mắt bất lực kia, để người nhìn thấy cũng không khỏi quan tâm lo lắng.
Khẽ nhíu mày, khóe miệng Trác Phàm lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tiếp đó, không nói hai lời, ôm lấy đứa bé này hướng về nơi xa bay đi!
Yêu cầu như vậy, đương nhiên là hắn sẽ đáp ứng a!
Vốn là Trác Phàm muốn thu phục đứa bé này vào dưới trướng mình, thế nhưng hắn ngày thường quá cường hãn,một giọt nước cũng không lọt, không có chút nào sơ hở, làm sao có thể thu phục?
Cũng ngay tại lúc này, tại thời điểm hắn suy yếu nhất, chính là thời cơ tốt để ra tay. Đây cũng chính là lý do vì sao Trác Phàm bất chấp nguy hiểm, gấp gáp quay trở về cứu hắn.
Nếu không, lấy cá tính của hắn, sao lại có thể vì cứu người mà trở về chịu chết, hắn cùng tiểu tử kia lại chẳng có quan hệ gì a?
Đây chính là một cơ hội trời cho để lôi kéo Cổ Tam Thông mạnh nhất Thiên Vũ a.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, ngay cả loại mạo hiểm này cũng không dám mạo hiểm, sao có thể mời chào thủ hạ mạnh mẽ?
Trong lòng Trác Phàm cười lạnh, Cổ Tam Thông trước một ván cược liền 300 năm đều tin thủ đến bây giờ, lão tử cứu hắn một mạng, hắn há có thể không mang ơn, dúng thân báo... Ách không, dốc sức báo đáp?
Hắc hắc hắc... Đến thời điểm có Cổ Tam Thông làm chỗ dựa sau lưng, lão tử liền xem đám nhãi con Đế Vương Môn còn dám đắc chí trước mặt lão tử!
Trong lòng Trác Phàm dường như đã thấy hình ảnh trang bức vô hạn của bản thân trước mặt ngự hạ thất gia trong tương lai!
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, lần này hắn mạo hiểm thu được phú quý, nhưng lại thật sự rơi vào hiểm cảnh!
Một tiếng ầm vang, bầu trời lúc trước chỉ là vỡ vụn thành từng mảnh, lúc này đã trong nháy mắt phá nát hầu như không còn, toàn bộ bầu trời đã hoàn toàn biến thành một lỗ thủng to lớn đen nhánh.
Từng đạo tử lôi điên cuồng từ bên trong phóng ra, vạn lôi rơi xuống, đem hết thảy nơi nó đi qua hóa thành hư vô. Từng đạo từng đạo tử sắc phong bạo cuộn lên, nương theo tử lôi đem tất cả mọi thứ cuốn vào cái bên trong lỗ thủng đen như mực kia.
Trác Phàm đang cực lực phi hành đột nhiên thân thể trì trệ, hắn cảm giác được một cỗ hấp lực cường đại đang kéo thân thể mình vào bên trong hắc động kia. Phảng phất như có một bàn tay vô hình từ bên trong duỗi ra, muốn đem hắn triệt để kéo vào vực sâu vô tận kia.
Trong lòng không khỏi hoảng hốt, Trác Phàm vội vàng vỗ Lôi Sí, gia tốc phi hành.
Thế nhưng thân thể hắn lại một chút cũng không có ý tứ muốn tiến lên, ngược lại dưới từng đạo tử sắc phong bạo kia, từng chút một thối lui vào hướng hắc động.
Tròng mắt đột nhiên rụt lại, Trác Phàm trong lòng khẩn trương, trên trán đã tràn đầy mồ hôi lạnh. Gặp loại tình huống này, hắn nhưng lại không có biện pháp nào, sau đó vội vàng nhìn về Cổ Tam Thông nằm trong ngực đã sợ đến nhắm mắt lại, la lên: “Cổ Tam Thông, chúng ta sắp bị hút đi vào, ngươi có biện pháp nào thoát thân hay không?”
Cổ Tam Thông lại một mực co rúm, im lặng, dường như đã bị dọa sợ đến mất đi năng lực nói chuyện.
Thế nhưng coi như là hắn khôi phục bình thường, giờ này khắc này phản ứng đầu tiên nhất định cũng sẽ trợn trắng mắt nhìn Trác Phàm, khinh thường bĩu môi. Cho xin đi, là ngươi tới cứu ta, hiện tại lại muốn tiểu gia nghĩ biện pháp, có lầm hay không? Nếu là tiểu gia có biện pháp mà nói, còn cần ngươi tới cứu sao?
Bất đắc dĩ thở dài, Trác Phàm biết hiện tại tiểu tử này dưới sự đe dọa của tử lôi đã triệt để phế, hỏi hắn cũng vô dụng, dưt khoát tự mình nghĩ biện pháp thì hơn.
Thế nhưng nhìn về bốn phía, hết thảy mọi thứ bị tử sắc phong bạo mênh mông kia bao trùm, ngoại trừ tử lôi đầy trời, liền cái gì cũng không có. Chỉ có thân thể hai người bọn họ, đang không ngừng bị hắc động thôn phệ, tử lôi vờn quanh bên người, chỉ cần hơi chút đụng vào liền sẽ toàn thân run rẩy, ngay cả trái tim đều phảng phất trong nháy mắt ngừng đập.
Chẳng lẽ lão tử thật sự cứ như vậy đánh bạc thua, phải chết trong Lạc Lôi Hạp sao?
Trác Phàm hung hăng cắn môi, trong lòng tràn ngập không cam lòng, khi hắn còn đang ngó nhìn xung quanh, hy vọng có thể có thể tìm được đường ra.
Oanh!
Đột nhiên, một đạo tử sắc lôi mang chỉnh chỉnh bổ vào sau lưng Trác Phàm, khiến thân thể hắn bất giác run lên một cái, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu. Mất đi thăng bằng, hắn càng như lá rụng trôi trong dòng nước bị hút vào trong hắc động kia.
Quẹt tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Trác Phàm âm thầm tắc lưỡi, trên mặt lộ vẻ may mắn: “May mắn là tử lôi tam trọng thiên, cùng Cửu ca không sai biệt lắm, nếu không, lão tử đã thịt nát xương tan!”
Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì lại Oanh, một tiếng vang thật lớn phát ra, đạo tử lôi thứ hai một lần nữa vô tư đánh trúng hắn. Lần này, hắn cảm giác toàn thân run rẩy một trận kich liệt, thân thể có cứng rắn như kim cương, cũng vỡ vụn thành từng mảnh, dưới ánh sáng lập lòe của tử lôi, máu tươi đột nhiên phun trào!
“Cái gì, tử lôi tứ trọng thiên!”
Bất giác hít sâu một hơi, Trác Phàm trong lòng lo sợ, vội vàng nhấc mắt nhìn qua, lại chỉ thấy thân thể hắn càng gần hắc động kia. Mà càng đến gần hắc động kia, tử lôi lại càng dày đặc, uy lực cũng phát ra lại càng hung mãnh.
Đây vẫn chỉ là tử lôi tam tứ trọng thiên, nếu hắn gặp phải tử lôi lục trọng thiên trở lên, nhất định phải thịt nát xương tan, ngay cả toàn thây cũng đừng mơ!
Lần này, Trác Phàm triệt để rơi vào trong hiểm cảnh, trong lòng càng thêm lo lắng, đây chính chuyện chỉ mất vài phút hắn liền toi mạng a, nếu không có thể tiêu trừ, hắn liền phải chết lại một lần!
Thực lực mà hắn mất nhiều năm để tích lũy, lại phải bỏ đi, một lần nữa gây dựng lại!
Bất quá, mấu chốt nhất vẫn là, bí pháp bên trong Cửu U Bí Lục, lấy bí thuật tàn niệm lại sinh, cũng không thể sử dụng nhiều lần. Mỗi một lần dùng, độ phù hợp giữa ý niệm cùng linh hồn liền sẽ giảm xuống, dù sao cái này vẫn là linh hồn của người khác.
Có lẽ sau một khắc, ngươi liền không còn cách nào có thể trọng sinh, thẳng đến khi một sợi ý niệm không cam lòng này tan biến trong thiên địa.
Cho nên Trác Phàm mặc dù đã trọng sinh một lần, nhưng đối với sinh mệnh lần này, lại cực kỳ coi trọng, có lẽ đây chính là cái mạng cuối cùng của hắn!
Hít thật sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, con ngươi Trác Phàm loạn chuyển tìm kiếm đối sách, cuối cùng cắn răng một cái, lấy ra quả trứng Lôi Vân Tước khổng lồ kia.
Vốn dĩ hắn muốn sau khi ấp ra Lôi Vân Tước ,dùng khả năng khống chế lôi điện của nó để hấp thu tử lôi. Coi như chỉ có thể hấp thu đến tử lôi lục trọng thiên cũng có thể tranh thủ cho hắn đại lượng thời gian, tìm ra đường sống trong cấm chế này.
Nhưng bây giờ, chỉ có một quả trứng chim, cũng không biết có thể hấp thu được bao nhiêu, có khi bị lôi điện bổ trúng một phát liền vỡ nát.
Bất quá, vào thời khắc nguy cơ này hắn cũng chẳng quản được nhiều, lấy ngựa chết làm ngựa sống đi!
Sau đó không nói hai lời, Trác Phàm một tay cầm trứng chim, một tay ôm lấy Cổ Tam Thông, không lùi mà tiến tới, hướng về phía hác động Lạc Lôi bay đi, một đường nhìn ngó hướng đi của năng lượng trong cấm chế, hi vọng có thể tìm ra một đầu thông đạo tiến vào bên trong.
Oanh!
Một tiếng sét nổ vang, một đạo tử lôi đột ngột phóng về phía Trác Phàm . Hai tỏng mắt của Trác Phàm co rụt lại, hét lớn một tiếng: “Tử lôi tứ trọng thiên!”
Tiếp theo, hắn vội vàng đem trứng chim giơ lên, trên vỏ trứng không ngừng hiện lên từng đạo lôi quang.
Có lẽ là do có một ngọn nguồn, tử lôi đang bổ về phía Trác Phàm, gặp phải quả trứng khổng lồ của Lôi Vân Tước, trong nháy mắt liền cải biến phương hướng, hướng về phía quả trứng mà bổ tới, tựa như đã bị nó hấp dẫn.
Thế nhưng lúc nó bổ vào vỏ trứng, bởi vì uy lực thực sự quá to lớn, quả trứng khổng lồ kia liền run run, phảng phất như sắp vỡ nát. Đúng lúc này, Trác Phàm vội vàng vận khởi Thiên Ma đại hóa quyết, đem uy lực dư thừa của tử lôi dẫn vào thân thể chính mình, cấp tốc luyện hóa!
Có lẽ là bởi vì đã đi qua một quả trứng chim nên được giảm xóc đi một lượng lớn, năng lượng trùng kích của đạo tử lôi kia đã trở nên yếu bớt. Tuy toàn thân Trác Phàm run rẩy, nhưng cũng không có bị tổn thương gì.
Điều này không khỏi làm hắn mừng rỡ, phương pháp này quả là dùng được. Bất quá, vẫn khiến hắn lo lắng như cũ là, năng lượng của tử lôi này lại khác biệt. Cho dù hắn vận khởi Thiên Ma đại hóa quyết, những vẫn không thể hoàn toàn luyện hóa. Có một ít năng lượng tử lôi tuy đã bị phân tán, không tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng vẫn còn nằm tại các vị trí khác nhau trên cơ thể hắn, nếu cứ tiếp tục tích lũy lại, cũng sẽ có phiền phức!
Không được, nhất định phải nhanh tìm được đường ra, nếu không l, coi như không bị nó một hơi đánh chết, cũng sẽ bị nó mài chết!
Trác Phàm cảm giác thân thể hắn một mực run lên, nhìn dấu vết tử sắc lôi quang xẹt qua lại bên ngoài thân thể, sắc mặt càng thêm ngưng trọng
.
Rầm rầm rầm!
Càng là đến gần vị trí hắc động kia, tử lôi đánh xuống liền càng nhiều thêm. Trác Phàm một mực gắng gượng chống đỡ, không bị một hơi giết chết, nhưng tử lôi không bị luyện hóa lại càng tụ càng nhiều, tàn phá bừa bãi trong thân thể của hắn, khiến nội tạng của hắn bị hao tổn, máu tươi cuồn cuộn nhịn không được mà theo khóe miệng chảy ra!
Oanh!
Lại là một đạo lôi quang lóe qua, thẳng tắp hướng phía bọn hắn bổ tới, tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, không khỏi hoảng hốt lên tiếng: “Tử lôi ngũ trọng thiên!”
Không sai, đây chính là uy lực mà ngay cả cường giả Thần Chiếu cảnh gặp phải, cũng phải biến thành tro bụi.
Trác Phàm không dám thất lễ, vội vàng vận dụng Thiên Ma đại hóa quyết. Chỉ một thoáng, từng đạo hắc khí phủ đầy quả trứng chim kia, chờ đợi tử lôi đánh đến, trong nháy mắt đem nó luyện hóa.
Thế nhưng đùng một tiếng, khi tử lôi kia đánh tới quả trứng, lại nhất thời đem hắc khí kia đánh tan. Mãnh liệt lôi mang không hề trì trệ thông qua trứng chim, đánh nhập vào trong cơ thể hắn.
Phốc!
Một miệng máu tươi xen lẫn nội tạng phun ra, Trác Phàm đã trọng thương tại thân. Những tia lôi lực hắn căn bản không kịp luyện hóa, cũng đã bắt đầu tổn hại thân thể hắn.
Hiện tại hắn đã vô cùng suy yếu, không còn càng nhiều lực lượng để ứng đối thêm một tia chớp.
Thế nhưng là, đã nghèo còn gặp cái eo.
Sau đạo tử lôi kia, lại một đường tử lôi thẳng tắp bổ tới chỗ hắn. Trác Phàm sắc mặt tái nhợt, nhìn tử sắc lôi mang kia bất giác cười khổ lắc đầu, trong mắt đã là không có nửa phần hi vọng: “Mẹ nó, không ngờ là một đạo tử lôi ngũ trọng thiên. Lần này, mạng ta xong rồi!”
Cúi đầu nhìn Cổ Tam Thông đang run lẩy bẩy trong ngực hắn, Trác Phàm nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu hắn, bật cười nói: “Chỉ là không nghĩ tới, trước khi chết lão tử lại ôm lấy một đứa tiểu hài nhi? Ai, nói như thế nào đây, chính mình tìm đường chết a, nếu không phải vì cứu ngươi, ta cũng sẽ không rơi xuống kết cục này. Là bởi vì ta quá tham lam, hay là vận mệnh phải như vậy?”
Trác Phàm lắc đầu, thở dài ra một hơi: “Bất quá lão tử không hối hận, nhân sinh khó được mấy lần đọ sức! Chỉ bất quá, lần này lão tử đọ sức thua, lần sau, nếu lão tử gặp phải loại sự tình này, cũng sẽ lại liều một phát. Chỉ là... Hy vọng có thể có lần sau đi!”
Hai mắt nhắm lại, Trác Phàm ôm lấy Cổ Tam Thông, bất giác xiết chặt lại, sắc mặt lạnh nhạt!
Nhất đại kiêu hùng, khi hắn phải đối mặt tử vong, cũng là không hề sợ hãi!
Phốc!
Đột nhiên, một ngọn lửa màu xanh theo từ trên trán phát ra, tiếp theo, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân, đem hai người bọn họ bao khỏa ở bên trong. Đúng vào lúc này, đạo tử lôi kia cũng đánh xuống.
Thế nhưng lại phát sinh chuyện quỷ dị, lúc tử lôi gặp phải Thanh Viêm, lại chỉ trong nháy mắt liền tan rã, tựa như bị hòa tan, dùng một tốc độ mắt trần có thể thấy được biến mất bên trong ngọn lửa xanh loá mắt kia...