Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư phụ…”

Tiếng gọi của Nghiêm Phục rõ ràng vang vọng bên tai tất cả mọi người. Nhưng mà Độc Thủ Dược Vương dường như hoàn toàn không nghe thấy, hai mắt lạnh lùng chỉ nhìn chăm chú vào một phía.

Đến khi Nghiêm Phục gọi lần thứ hai, hắn vẫn bất động như cũ.

Nhìn theo ánh mắt hắn đã thấy cuối phương hướng kia, đúng là Trác Phàm ở vị trí đệ nhất trên luyện đan đài, hai tay khoanh lại tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Giờ khắc này, trong mắt Độc Thủ Dược Vương chỉ còn có đối thủ đấu chí duy nhất trong cuộc đời này.

Hít một hơi thật sâu, Độc Thủ Dược Vương trầm giọng hét lớn: “Tiểu tử, bây giờ đã là trận chung kết Đan Vương sau cùng, ngươi còn có hậu chiêu gì hay không?”

Trác Phàm chậm rãi mở ra hai mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ lên tiếng: “Quát gì, lão tử có chuẩn bị hay không liên quan gì đến ngươi?”

“Cái này đương nhiên có liên quan đến lão phu. Lão phu muốn cùng ngươi nhất quyết thư hùng tất nhiên muốn cạnh tranh công bằng. Nếu ngươi có thủ đoạn gì chưa xuất ra thì lão phu sẽ xuất ra hoả diễm trân quý lưu giữ nhiều năm, toàn lực ứng phó. Thế nhưng nếu ngươi đã hết biện pháp vậy thì lão phu cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Tuy nhiên vẫn không lưu thủ như cữ chỉ lấy nguyên lực chi hoả phổ thông đối phó ngươi.”

Khẩu khí thật là lớn!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bất giác run lên, sắc mặt âm trầm nhìn về phía hắn.

Nếu lúc trước Độc Thủ Dược Vương nói những lời này thì mọi người tuyệt đối không có gì để nói. Luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ có phần cuồng ngạo này ai có thể địch?

Nhưng mà bây giờ hắn đã thua Trác Phàm 3 lần liền. Lại nói ra những lời này chính là quá khinh thường.

Xin nhờ, ngài còn nhớ rõ bị Tống đại sư người ta đi tiểu, nhảy mũi, đánh rắm đến nỗi mà ngày cả ghế thứ hai cũng không giữ nổi. Sau cùng liều mạng già mới miễn cưỡng tiến vào trận chung kết sao?

Đây chính là chuyện vừa phát sinh vài phút trước, lão gia hảo ngươi lúc này sao có thể nói ra lời hùng biện như thế?

Lúc này chẳng riêng gì bọn Sở Khuynh Thành mà ngay cả người xem bên dưới cũng đều tràn ngập xem thường.

Không để ý đến ánh mắt của hắn lúc này trong mắt Độc Thủ Dược Vương chỉ còn Trác Phàm ở đối diện. Đối với hắn cái nhìn của tất cả mọi người đã không còn quan trọng.

Ánh mắt Trác Phàm không khỏi mị mị, cười lạnh thành tiếng: “Hừ vậy lão tử sẽ nói cho ngươi, đúng thật là lão tử còn có thủ đoạn chưa lộ ra. Ngươi cứ yên tâm thoải mái xuất ra toàn lực đi. Dù sao đoạt giải Đan Vương sau cùng vẫn là lão tử như cũ.”

“Ha ha ha… Tốt, ngươi có thể nói những lời này lão phu cũng yên tâm. Mấy chục năm qua, ngươi vẫn là đối thủ đầu tiên có thể ở trên luyện đan thuật để lão phu muốn xuất hết toàn lực chiến. Như vậy xin mời ngươi xuất thủ trước đi.”

Đầu mi Trác Phàm hơi nhíu, kỳ quái nói: “Tại sao muốn ta xuất thủ trước, không phải tất cả mọi người đều cùng làm sao?”

Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười thần bí, khóe miệng lộ ra vẻ tự đắc: “Người trẻ tuổi, không phải lão phu khoe khoang mà cho dù luyện đan thuật của ngươi đến đâu nhưng chỉ cần lão phu xuất viêm thủ này thì ngay cả đan ngươi cũng không luyện được. Vì để ngươi có thể sử dụng bản lĩnh thật sự, chính thức phân cao thấp với ngươi, lão phu sẽ ngay tại lúc ngươi thành đan sau đó mới xuất thủ cũng không muộn. Dù sao lần này không so tốc độ, chỉ so phẩm chất đan.”

Trong lòng Trác Phàm nhất động, khóe miệng không khỏi giật nhẹ, kém chút thì cười ra tiếng.

Lão nhân này đối với hỏa diễm của mình còn rất tự tin. Có điều hắn đối với Thanh Viêm kia cũng là vũ khí bí mật, cực kỳ tôn sùng. Cũng không biết hỏa diễm của lão đầu kia cùng Thanh Viêm của hắn mạnh hay yếu hơn?

Nhưng mà nghĩ lại chắc là yếu hơn. Đồ vật khiến cho Ma Hoàng hắn vừa mắt, tại Phàm giai này không có nhiều.

Sau đó hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Nếu Nghiêm lão đã tự tin như vậy thì không bằng ngài đem cái hỏa diễm trân tàng đó lấy ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt. Cũng tốt để tại hạ nhìn xem có nên tước vũ khí đầu hàng như vậy hay không.”

“Đúng vậy, sư phụ để bọn hắn mở mang kiến thức ngài lợi hại một chút!” Lúc này Nghiêm Phục cũng ở một bên phụ họa nói.

Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười lớn một tiếng nhìn về phía Trác Phàm, đúng là có hưng phấn trước nay chưa từng có: “Nếu ngươi đã thật muốn mở mang kiến thức như vậy thì lão phu liền để ngươi mở mang tầm mắt.”

Vừa dứt lời lại nghe thấy bọn tiéng vang vọng bén nhọn khắp toàn trường, một vệt hỏa diễm trắng xám đột nhiên dấy lên trong lòng bàn tay khô gầy của Độc Thủ Dược Vương. Một khuôn mặt người tà dị xuất hiện bên trong ngọn lửa.

Mà từng tiếng cười tà đều phát ra từ bên trong ngọn lửa kia.

Cũng chỉ trong chớp mắt này, nguyên lực chi hỏa trong tay mấy tên luyện đan đại sư phút chốc bị chôn vùi đi xuống. Thú Hỏa trong tay Lưu Nhất Chân, Nghiêm Phục cùng Đào Đan Nương cũng giống như gặp phải đồ vật đáng sợ gì đó, run rẩy hai lần, thoáng chốc hạ thấp đi một nửa. Như là hướng Vương giả triều bái vậy.

Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người không khỏi sợ hãi. Cho dù là Trác Phàm cũng không nhịn được run rẩy mí mắt.

Không ngờ rằng, lão gia hỏa này còn giấu món đồ tốt bậc này!

“Cái này…Đây là…” Đào Đan Nương đã sớm co rụt lại tròng mắt, cả kinh không nói lên lời. Nghiêm Phục kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, cười to lên: “Ha ha ha… Nhìn thấy chưa, đây chính là Thiên Địa Linh Hỏa mà mười năm trước sư phụ ta ngẫu nhiên có được, Cốt Linh Chân Viêm!”

Cái gì, lại là Thiên Địa Linh Hỏa?

Tê!

Tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía mặt quỷ trong tay Độc Thủ Dược Vương kia. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cho dù là người không am hiểu luyện đan thuật cũng rõ ràng, Thiên Địa Linh Hỏa này chính là tập hợp thiên địa linh khí, thai nghén vạn năm mới ra được Tinh Linh Hỏa chi. Bản thân trong ngọn lửa đã có sinh mệnh tồn tại có thể nói là Vương Giả Hỏa Trung.

Giống như những Thú Hỏa của Linh thú cấp năm hoặc cấp sáu kia, căn bảnlà không thể so sánh cùng.

Ngọn lửa này bản thân đã có sinh mệnh, dường như cái gương mặt trắng xám bên trong hỏa diễm kia cũng là Linh thể của Cốt Linh Chân Viêm. Lấy ngọn lửa này luyện đan chẳng những có thể luyện hóa dược tài khắp thiên hạ mà còn có thể gia tăng Linh lực đan dược, đề cao mạnh phẩm chất đan dược, xem như hỏa diễm Chí Tôn mà luyện đan sư thiết tha mơ ước.

Độc Thủ Dược Vương vốn là luyện đan đại sư đệ nhất Thiên Vũ lại có hỏa diễm Chí Tôn tương trợ, coi như là Trác Phàm có bí thuật phụ thân cũng không có sức phản kháng.

Chẳng lẽ ngươi không thấy được, đồng dạng nguyên lực chi hỏa tại trước mặt no cơ bản không thể đốt lửa lên được. Cho dù là Thú Hỏa Linh thú cao giai cũng không dám tranh phong.

Luyện đan sư quan trọng nhất là ba yếu tố: tu vi, kỹ pháp cùng hỏa diễm. Thiếu một thứ cũng không được. Một khi hảo diễm bị áp chế toàn diện thì sau khi cạnh tranh về sau ngươi làm sao có thể thắng hắn được?

Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, mọi người đều nhìn về vị trí thứ nhất là Trác Phàm trên đài luyện đan, đều một mặt tiếc rẻ lắc đầu.

Thật sự là đáng tiếc, rành rành là luyện đan sư ưu tú như thế, vốn dĩ có cơ hội đánh bại đệ nhất Thiên Vũ Độc Thủ Dược Vương nhưng bởi vì bị hỏa diễm áp chế mà không thể không bại. Sau cùng mất mạng. Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài.

Bọn họ cũng không cho rằng, bằng vào số tuổi của Trác Phàm và bối cảnh như thế có thể cầm ra được Thiên Địa Linh Hỏa giống như của Độc Thủ Dược Vương.

Dù sao bảy thế gia cũng không có khả năng truyền xuống dạng Thiên Địa Kỳ Vật như thế này. Có thể gặp được Cốt Linh và đem nó thu phục thật sự mà nói, vận khí của lão nhân này rất mạnh!

Dường như cũng cảm nhận được mọi người đang bị uy thế của nó chấn nhiếp, gương mặt trắng xám bên trong hỏa diễm không khỏi càng thêm hưng phấn mà cười ha hả. Tiếng cười vang vọng bên tai mỗi người, vừa trần ngập ngông cuồng cùng miệt thị lại giống như đế vương thắng lợi, cười nhạo tất cả mọi người.

Khặc khặc khặc…

Trong tai Đào Đan Nương nghe thấy tiếng cườii gian bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại thật sâu. Sớm biết lão gia hỏa này có Linh vật như thế thì phía trước nàng cần gì so sức lực với hắn? Dù sao sớm muộn cũng thất bại.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, có vẻ như trước đó nàng đều khôngg thắng nổi Độc Thủ Dược Vương. Thắng liền ba ván đều là tên kia…

Đào Đan Nương quay đầu nhìn Trác Phàm một chút nhưng lại cười khổ một tiếng lắc đầu.

Lần này cho dù là tiểu tử này cũng bất lực đi…

Đầu mi Sở Khuynh Thành nhăn lại thật sâu, một mặt hi vọng nhìn về Trác Phàm. Hi vọng hắn có đối sách gì đó. Nhưng mà khuôn mặt Trác Phàm quá bình tĩnh đến mức không ai có thể dựa vào nét mặt của hắn để nhìn ra dự định trong lòng của hắn.

Hai vị lâu chủ Mẫu Đơn và Thanh Hoa cũng nóng vội. Chỉ có bọn người Long Cửu vẫn bình tĩnh như cũ. Trong kế hoạch ban đầu của Trác Phàm, cái này so đan đoạt thuốc có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu không thì bỏ qua việc này là được.

Mà đám người Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn Đông đã sớm cười tươi như hoa!

“Không nghxi đến lão gia hỏa này còn cất giấu loại bảo bối này. Thật sự là muốn thua cũng khó, ha ha ha…” Hoàng Phủ Thanh Vân cười to, liên tục tán thường: “Độc Thủ Dược Vương đúng là Độc Thủ Dược Vương. Quả nhiên thâm tàng bất lộ!”

Mọi người ở bên cạnh liên tục gật đầu, người cao hứng nhất đương nhiên là Lâm Tử Thiên.

Không biết từ lúc nào hắn đã đần độn u mê buộc cùng Độc Thủ Dược Vương trên cùng một sợi dây thừng. Hiện tại Độc Thủ Dược Vương trọng chấn hùng phong, làm Nhị công tử cao hứng thì hắn cũng thơm lây.

“Lâm trưởng lão!” Hoàng Phủ Thanh Vân sau khi cười xong trong măt slóe tinh quang, thản nhiên nói.

Lâm Tử Thiên lập tức tiến lên phía trước một bước, ôm quyền nói: “Có!”

“Đợi tiểu tử kia nhận thua. Ngươi lập tức gỡ đầu hắn xuống, tính cho ngươi một công trạng!”

Lâm Tử Thiên không khỏi sửng sốt có chút không hiểu: “Vì sao lại muốn tại hạ xuất thủ. Đây không phải là việc mà Nghiêm lão làm sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ híp mắt một cái, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như hắn xuất thủ thì Khuynh Thành tất sẽ ngăn cản. Ta không hy vọng làmto chuyện cùng nằng. Khoái Hoạt Lâm ngươi thân pháp nhanh nhất, có thể trong khoảnh kahcứ gỡ đầu tiểu tử kia xuống. Dến lúc đó Khuynh Thành mặc dù có giận cũng sẽ không vì một người chết mà xuất thủ.”

Lâm TửThiên không khỏi kinh ngạc đại ngộ dựng thẳng ngón tay cái, tán thán nói: “Nhị công tử thật cao minh!”

Mọi người bên cạnh ngeh vậy đều không khỏi một trận buồn nôn, thầm mắng một tiếng tiểu nhân vô sỉ.

Hoàng Phủ Thanh Vân nhếch miệng lên, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng đúng vào lúc này, tất cả mọi người không thể ngờ lại xuất hiện một màn như vậy, Độc Thủ Dược Vương cầm hỏa diễm trong tay hướng phái Trác Phàm lắc lắc, cười to nói: “Ha ha ha… Tiểu tử, hiện tại đã biết vì sao lão phu để ngươi luyện đan trước chưa. Coi như có chuẩn bị Thú Hỏa thì trước mặt Cốt Linh Chân Viêm của lão phu cũng sẽ bị áp chế, căn bản không thể phát huy ra tưhcj lực của ngươi.”

Độc Thủ Dược Vương hút một hơi thật sâu, con ngươi khẽ nhúc nhích dường như đang suy nghĩ cái gì, sau cùng lại cười to, thản nhiên gật đầu: “Không sai, lão phu thật sự muốn cầm lấy Bồ Đề Tu Căn. Nhưng mà bây giờ lão phu càng muốn quang minh chính đại thắng ngươi một lần. Nhìn ai mới xứng với danh luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ. Nếu mà lấy hỏa diễm áp chế ngươi để thắng thì cả đời này lão phu cũng không cam lòng.”

Mí mắt Trác Phàm bất giác run run, liếc hắn một cái thật sâu, đáy lòng âm thầm tán thưởng.

Lão gia hỏa này tuy bỉ ổi vô sỉ, âm mưu xảo trá nhưng cuối cùng vẫn có cốt khí của luyện đan đại sư. Đặt ở Dược Vương Điện có phải đáng tiếc hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK