“Hừ, mặc kệ. Các ngươi không cứu, ta đi!”
Sở Khuynh Thành rốt cuộc không nhẫn được nữa, vẫy ống tay áo liền muốn bay đi cứu người. Nhóm người Long Cửu bất đắc dĩ, liếc nhìn nhau, đành phải cùng nhau đi theo.
Nhưng không đợi bọn họ động thủ, một tiếng vang lớn đột nhiên phát ra.
Hoàng Phủ Thanh Vân vừa mới vừa đi tới bên cạnh đống đổ nát, đống đá vụn ngói vỡ lộn xộn kia lại bỗng nhiên nổ tung lên. Ngay sau đó, một hắc ảnh bỗng nhiên từ trong đó bay ra, một chân của hắc ảnh đá trúng gò má của Hoàng Phủ Thanh Vân.
Hoàng Phủ Thanh Vân không đề phòng bất ngờ bị trúng chiêu, ngay lập tức hắn ta bị đá bay ra xa mấy chục thước, hai mắt nổ đầy sao vàng. Nhưng hắc ảnh kia vẫn chưa chịu dừng, ngay sau đó đã đuổi theo hắn ta, hai lưỡi hái sấm sét sau lưng không hề do dự chém xuống đầu hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vân sợ hãi cả kinh, thậm chí chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra thì mạng nhỏ đã kề cận quỷ môn quan.
“Nhị công tử cẩn thận!”
Đúng lúc này, ngũ trưởng lão U Minh Cốc kịp thời đuổi đến, hai tay vung chùy lớn lên, một tiếng vang thật lớn phát ra, hắc ảnh kia nhất thời liền lui về phía sau mấy chục mét.
Chờ bóng đen kia đứng vững, mọi người nhìn kỹ lại, chính là Trác Phàm không thể nghi ngờ.
Giờ khắc này, khóe môi Trác Phàm có một vết máu, sắc mặt giận dữ, trong mắt tản mát ra trần trụi sát ý.
“Đáng chết, chỉ kém một chút là đã lấy mệnh tiểu tử này!” Trác Phàm tùy tiện nôn ra một búng máu, trừng mắt về phía Hoàng Phủ Thanh Vân, oán hận nói.
Hoàng Phủ Thanh Vân thì sớm đã là trong lòng rung mạnh, toàn thân cao thấp trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Tiểu tử này mẹ hắn thật sự quá xảo trá, giả chết mai phục trong đống đổ nát chờ đến lúc bổn công tử tiếp cận, mới bất ngờ giết bổn công tử không kịp trở tay.
Nếu không phải ngũ trưởng lão đuổi tới kịp thời, mạng của lão tử chết tiệt đã bị ném đi một cách u mê đần độn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn Trác Phàm càng căm hận, nhưng trong đó phần nhiều là kiêng kị sâu đậm. Mấy người Sở Khuynh Thành lại cực kỳ vui mừng, Trác Phàm chẳng những không bị nguy hiểm đến tính mạng, mà thương thế tựa hồ cũng không nặng.
“Mụ nội hắn, người đời đồn đãi tiểu tử này là một quái vật, lão phu chỉ coi như đùa giỡn. Nhưng thật không ngờ a, mới gần hai năm không gặp mà tiểu tử này đã thành mình đồng da sắt lại lợi hại như thế. Nên biết rằng ngũ trưởng lão của U Minh Cốc toàn cơ thể hắn xác thịt mạnh mẽ, ngay cả tam trưởng lão của Tiềm Long Các chúng ta, cũng cực kỳ kiêng kị lão ta, hai người tranh đấu mấy năm đều ở thế hoà, kết quả không phân thắng bại. Không nghĩ tới tiểu tử này cứng rắn chịu một thiết chùy của lão gia hỏa kia mà vẫn có thể bình yên vô sự? Thật sự quá biến thái.”
Long Cửu nhìn thấy rất lấy làm kỳ lạ mà tấm tắc, lại nói với Tạ Thiên Dương: “Tiểu tử, hình như gần đây ngươi mới tiếp xúc với người của hắn đúng không, rốt cuộc thì hắn biến thành bộ dáng quái vật này từ lúc nào vậy?”
Tạ Thiên Dương nhún vai bất đắc dĩ, trong lòng cười khổ: “Ta làm sao biết được, đó cũng là chuyện chỉ xảy ra trong vòng một đêm. Hắn ngay cả Đoán Cốt cảnh đều chưa tụ khí lục trọng, mà trong nháy mắt đã biến thành cao thủ Đoán Cốt biến thái, bằng thực lực của bản thân đánh U Quỷ Thất thành mẩu vụn!”
Cái gì, trong vòng một đêm?
Mọi người nghe xong, không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Không biết tiểu tử này lại làm cái Kỳ Môn dị thuật gì, trong một đêm trở thành cao thủ đáng sợ như thế.
Nghĩ đến năm đó lúc Lạc gia gặp tai ương, hắn cũng trong một đêm thoát thai hoán cốt. Mà lần này, không ngờ cũng trong vòng một đêm hóa thành thân thể kim cương bất hoại.
“Huynh đệ à, trên người ngươi đến tột cùng đã cất giấu bao nhiêu bí mật không nói cho lão huynh ta chứ!” Long Cửu lắc đầu cảm thán, mọi người đều nhìn về phía Trác Phàm, âm thầm ngạc nhiên.
Kẻ này, thật sự là kỳ nhân. Luyện đan thuật hơn người, bàng môn tà đạo cũng dường như không gì không giỏi!
Hắn hoàn toàn không biết nhóm lão ca Long Cửu này, đã bị thực lực của hắn cả kinh khiếp sợ, Trác Phàm chỉ nhìn hai người ở đối diện, ngũ trưởng lão và Hoàng Phủ Thanh Vân cũng đang kinh dị giống vậy, lại không nhịn được phun ra một búng máu.
“Chết tiệt, lão gia hỏa ngươi thật đáng chết. Một búa của ngươi suýt chút nữa đã gõ nát một cái xương sườn của lão tử rồi. Bất quá ngươi cũng không phải không có chiến tích, chí ít ngũ tạng lục phủ của lão tử cũng bị thương thế nhẹ. Hừ hừ, được lắm, lão ngũ U Minh Cốc, khoản nợ này, lão tử ghi lại rồi.”
Gương mặt bất giác co rút dữ dội, tuy bộ dáng của Trác Phàm khổ đại thâm cừu tố cáo cừu oán hắn, nhưng lão nghe kiểu gì cũng giống như đang nói móc chế giễu lão thế.
Lão đường đường là tu giả luyện thể Thiên Huyền ngũ trọng cảnh, ngay cả cao thủ Thiên Huyền bình thường bị một chùy của lão nện xuống, cũng bị nện thành thịt nát. Cho dù tam trưởng lão của Tiềm Long Các cũng luyện thể, những nếu đối địch với lão cũng không dám tùy tiện hứng chịu một chùy nỳ nên xuống đâu.
Bằng không, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
Mà tiểu tử này, bị lão dùng toàn lực nện xuống, chẳng những một ngay đến một cái xương sườn cũng không gãy mà phủ tạng toàn thân cũng chỉ bị chấn thương nhẹ.
Mụ nội nó, tiểu tử này còn là người ư?
Mặc dù ngay từ đầu, ngũ trưởng lão đã đánh giá Trác Phàm rất cao. Dù sao cũng là kẻ đã giết chết U Quỷ Thất mà, thậm chí lão cũng đã đối phó với Trác Phàm như đang đối phó với một cao thủ luyện thể có thực lực ngang với lão.
Nhưng bây giờ, lão ta mới hiểu được, mình vẫn quá coi thường tiểu tử này.
Hắn thật sự là quái vật, một thân khí lực và cơ thể này đến tột cùng là lấy cái gì luyện vậy, quả thực mẹ hắn quá nghịch thiên!
May mắn tiểu tử này vẫn chưa phải Thiên Huyền cảnh, không phát huy được ưu thế thể pháchcứng rắn kia, nếu không thì hắn đã thảm...
Ừng ực, ngũ trưởng lão nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt ngưng trọng!
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão ta, Trác Phàm cười thầm một tiếng, lúc này mà không chạy thì còn đợi đến khi nào? Vì vậy soạt một tiếng, cái gì cũng không nói nhảm, trực tiếp phóng mạnh lên.
Ngũ trưởng lão vẫn đang mạt mũi ngưng trọng thấy vậy thì sững sờ, tiếp đó trong lòng giận dữ, lần nữa mạnh mã xông lên chặn đường.
Nhà ngươi dám coi lão tử là kẻ ngu mà đùa bỡn ư, trước đó còn căm hận chửi rủa, nháy mắt lại chạy trốn cho lão tử xem. Bất quá muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu! Nếu hôm nay để ngươi chạy, ngày sau cắc chắn là mầm họa lớn.
Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng, dù sao cũng là cường giả Thiên Huyền chân chính, trong nháy mắt đã đuổi kịp Trác Phàm, một lần nữa nện búa xuống.
Chỉ là lần này Trác Phàm dường như đã có biện pháp, hắn nhếch miệng cười một tiếng, hai cái Lôi Vân Dực ngăn cản búa lớn, theo hướng của chiếc búa lớn, chúng ngay nháy mắt lao thẳng về phía ngũ trưởng lão.
Tròng mắt bất giác run một cái, ngũ trưởng lão thầm mừng rỡ.
Trác Phàm làm như thế, tuy tránh được búa lớn nện xuống, nhưng lại tiến gần trước mặt lão, chính là một cái bia ngắm không thể tốt hơn, quả thực chính là tìm chết.
Sau đó một cái tay của ngũ trưởng lão buông búa lớn ra, biến chưởng thành quyền, đột ngột đấm tới mặt của Trác Phàm.
Một đấm này nếu thật sự đấm xuống đập, coi như hắn là Kim Cương Thân của phái Kim luyện thể, cũng phải gãy lìa xương cốt.
Nhưng Trác Phàm lại không hề bối rối, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị, dưới chân hơi di chuyển một bước: “Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!”
Vù một tiếng, trong không khí thoáng chấn động, bóng dáng của Trác Phàm trong nháy mắt biến mất, đến lúc xuất hiện lại, đã đến sau lưng của ngũ trường lão.
Tròng mắt ngũ trưởng lão bỗng co rụt lại, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, Trác Phàm đã thuận lợi đi vòng qua vòng vây của lão, bay lên trên chạy mất.
“Tiểu tử, muốn chạy không có cửa đâu!”
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vân lại hét lớn một tiếng, chẳng biết đã cản ở trước mặt hắn từ lúc nào.
Trác Phàm nhướng mày, lòng thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đã sớm muốn dạy dỗ tiểu tử này, chỉ là bây giờ không phải thời cơ tốt. Bây giờ hắn ta ngăn ở trước mặt, đều là luyện thể tu giả giống nhau, hắn ta là Thiên Huyền cảnh, Trác Phàm chỉ mới Đoán Cốt cảnh, không nên cùng hắn ta đánh tay không.
Huống hồ, đánh tay không và dùng Lôi Vân Dực đối phó hắn ta, đều sẽ giảm bớt tốc độ. Đến khi ngũ trưởng lão đuổi theo kịp, song phương giáp công, ngược lại càng khó có thể ứng phó.
Rơi vào đường cùng, Trác Phàm đành phải dùng Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ lần nữa, đột phá khỏi Hoàng Phủ Thanh Vân chặn đường.
Hoàng Phủ Thanh Vân sững sờ, giật mình trên không trung. Đây là thân pháp gì, sao cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa thấy qua, cũng quỷ dị quá đi.
Thế mà, lúc Trác Phàm muốn mạnh mẽ bay ra, mọi người trên lâu chủ đài phía trên cũng rốt cục lộ ra nụ cười, thì một đạo Thanh Ảnh lại đột nhiên thoáng hiện mà qua.
Chỉ nghe một tiếng đụng lớn vang lên, Trác Phàm chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã bị cái quái quỷ gì đá bay trở về.
Rầm một tiếng nện trên mặt đất, nổ lên từng đám bụi đất.
Trác Phàm mặt mày xám xịt từ dưới đất bò dậy, nhẹ nhàng sờ lên gò má bị đá, đôi mắt âm lãnh quét nhìn chung quanh một vòng.
Ngũ trưởng lão và Hoàng Phủ Thanh Vân cũng hạ thân thể xuống mặt đất, bao vây hắn lại. Đồng thời, một bóng người màu xanh xuất hiện ở một bên khác, Trác Phàm nhìn qua phía đó, không khỏi cười xùy ra tiếng: “Ta đương nghĩ một cước này mặc dù nhanh, nhưng vì sao không có lực, nguyên lai là đến từ Khoái Hoạt Lâm, Lâm trưởng lão à.”
Đúng vậy, một cước kia chính là Lâm Tử Thiên đá.
Mắt thấy Độc Thủ Dược Vương vì luyện đan mà đại thương nguyên khí, rất khó để tham gia chiến đấu. Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão U Minh Cốc tuy mạnh, nhưng lại không thể làm gì thân pháp quỷ dị của tên Trác Phàm.
Dõi mắt nhìn cả sân, cũng chỉ có tốc độ của Khoái Hoạt Lâm mới có thể chế trụ tiểu tử này.
Sau đó Lâm Tử Thiên thầm nghĩ, cơ hội kiến công lập nghiệp đến rồi, vậy nên rất vui vẻ chạy ra đá tên Ma Hoàng này một cước, đá hắn về lại không cho chạy trốn.
Nhưng ông ta làm sao biết được, cũng vì một cước này của ông ta mà đã đá luôn bản thân mình văng tới quỷ môn quan.
“Lâm trưởng lão, làm tốt lắm, bổn công tử nhớ cho ngươi một công!” Hoàng Phủ Thanh Vân kiêng kị Trác Phàm thân pháp quỷ dị, hiện tại chỉ có Lâm Tử Thiên có khả năng đuổi theo, nên mới cho ông ta một quả táo ngọt trước.
Hoàn toàn rõ ràng ý tứ của nhị công tử, ngũ trưởng lão không khỏi cười lớn một tiếng, phô trương nói: “Tiểu tử này thật sự rất khó giải quyết, không ngờ trừ một thân cơ thể mạnh mẽ ra, hắn còn có thân pháp quỷ dị như vậy. Hôm nay nếu không phải có Lâm trưởng lão ở đây, sợ rằng chúng ta ai cũng không cản được hắn.”
Lâm Tử Thiên nghe được lời này, trong lòng như được rót mật, trên mặt đầy vẻ đắc ý là nhưng đầu lại dối trá lắc tới lắc lui, giả bộ thành bộ dáng ta là người khiêm tốn.
Lâu chủ Mẫu Đơn nhìn thấy mà không nhịn được nghĩ muốn xông lên hung hăng đạp một phát vào mông hắn.
Lão gia hỏa ngươi không giúp Hoa Vũ Lâu chúng ta thì cũng bỏ đi đằng này ngươi còn dám giúp đám khốn kiếp Đế Vương Môn kia hại con rể của Hoa Vũ Lâu chúng ta? Đồ không có lương tâm, uổng công trước kia đã đối tôt với ngươi.
Trác Phàm khinh thường bĩu môi, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, căn bản hắn không để ông ta vào trong mắt.
Lúc trước hắn đã từng dụng phải công pháp của Khoái Hoạt Lâm, cũng chỉ là gối thêu hoa, trông thì ngon mà không dùng được! Mặc dù tên đồ kia luyện chưa đến nơi đến chốn, nhưng ngay cả ông ta là sư phụ đã lão luyện thành thạo rồi thì sao chứ?
Chỉ có tốc độ là cực nhanh, còn uy lực cực kỳ yếu, gặp phải cường địch thì có tác dụng quái gì?
Trác Phàm lại xùy cười một tiếng, khuôn mặt vẫn nghiêm túc quét ánh nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão U Minh Cốc, căn bản không đem vị Lâm trưởng lão này để vào mắt.
Kỳ thị trần trụi như này làm vị Lâm trưởng lão co giật khóe miệng, lòng tự trọng thật sự bị đả kích lớn.
“Nhị công tử, ngũ trưởng lão, các ngươi trước tạm dừng tay, để lão phu đến đối phó tên tiểu tử cuồng vọng kia!”
Đột nhiên, không biết Lâm Tử Thiên có cái gân nào không đúng, thét lớn một câu. Trác Phàm hơi sững sờ, liếc hắn kỳ quái nhìn lão một cái, cọng cỏ đầu tường này vẫn rất lớn gan đấy.
Ngươi biết rõ lão tử có thể giết nhân vật như U Quỷ Thất, ngươi nha, một kẻ da giòn dễ vở hơn cả U Quỷ Thất mà cũng dám tới khiêu chiến với ta?
Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão, cũng nhìn về phía ông ta với vẻ mặt đầy hiếm lạ.
Lão gia hỏa này không bị ám đầu chớ, ác ma Trác Phàm này, ngay cả lão phu đối phó với hắn cũng phải chú ý cẩn thận, ngươi lại dám nói một mình ngươi có thể đối phó lại hắn?
Khốn kiếp, đến cùng là ai cuồng vọng chớ! Khen ngươi hai câu, ngươi còn thật tự cho mình ngon lắm đấy...