Sỉ nhục, đại sỉ nhục!
Sắc mặt bốn người Thái Vinh nín đến đỏ bừng, giận không chỗ phát tiết, lại chỉ có thể ủy khúc cầu toàn quỳ như vậy, câu phản bác đều không dám nói!
Lạc Vân Thường trầm ngâm một trận, liếc Trác Phàm, muốn nói lại thôi!
Trác Phàm hét lớn: "Còn đứng đây làm gì, muốn ăn đánh sao, cút ngay cho ta!"
Bốn người Thái Vinh sắc mặt khó coi, trong lòng thầm than một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc đứng dậy rời đi, Trác Phàm lại quát: "Lão tử kêu các ngươi lăn, lăn như chó, các ngươi đứng lên làm gì, còn muốn làm người sao?"
Bốn người đều hung hăng cắn môi, cắn đến chảy ra máu. Trác Phàm cường thế cùng hùng hổ dọa người, để bọn họ mất sạch thể diện, nhưng lại không thể không nhịn nhục sống tạm bợ!
Tức đến đỏ bừng hai mắt, Thái Vinh đi đầu bò lổm ngổm, ba người còn lại cũng theo thật sát, dưới ánh chiều tà, thật giống như bốn con chó mất chủ, khiến người ta nhìn cũng phải sinh ra cảm giác bi thương buồn bã!
Trác Phàm thở phì phò, trong lòng đại sướng.
Mọi người thì càng thêm kiêng kị Trác Phàm. Cái gọi là đánh người không đánh mặt, làm nhục đối trần trụi người ta như vậy, phá sạch tôn nghiêm của người ta như vậy, trong lòng những gia chủ này, có khi còn khủng khiếp hơn cả diệt tộc!
Thật sự là bị chửi cho sống không bằng chết!
"Trác quản gia, ngài bớt giận, làm gì phải nổi giận vì bọn họ? Cẩn thận thương tổn thân thể, không đáng chút nào!" Bàng thống lĩnh đến cười khuyên.
Trác Phàm nhún nhún vai, lắc đầu, vẻ mặt kiệt ngạo: "Không có gì, lão tử nào có tức vì bọn chúng. Bọn chúng. . . Còn chưa đủ tư cách! Chỉ là, mắng bọn chúng một trận, lão tử thích!"
Bàng thống lĩnh không khỏi lảo đảo. Nguyên lai ngài mắng chửi người ta, còn có thể dùng lý do này a, thật sự là không thể tưởng tượng!
Chỉ có Lạc Vân Thường cắn thật chặt bờ môi, không cam lòng.
"Há, các vị, xin lỗi, Lạc gia còn có một số việc chờ ta xử lý, tại hạ cáo từ!" Trác Phàm ôm quyền, mang theo Lạc gia rời đi.
Mọi người cũng cùng ôm quyền, cung kính cười tiễn.
Chỉ có Đổng Hiểu Uyển u oán nhìn bóng lưng hắn, thì thào: "Hắn. . . Trong mắt vẫn không có ta. . ."
Nhìn ra tâm tư nữ nhi, chủ nhà họ Đổng vỗ vỗ vai nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Uyển Nhi, ngươi với hắn là người của hai thế giới, không được đâu!"
Đổng Hiểu Uyển xẹp miệng, nhắm mắt lại, hai mắt đã ẩm ướt. . .
Trên đường trở về Lạc gia, Lạc Vân Thường cứ mãi trầm mặc, rồi rốt cục mở miệng: "Trác Phàm, ngươi với Ngưng Nhi cô nương. . ."
"Làm sao?" Trác Phàm mê mang hỏi.
Lạc Vân Thường thấy hắn còn chưa ý thức được, liền lắc đầu, bật cười ra tiếng: "Không có gì, trở về thôi!"
Trác Phàm không khỏi nháy mắt mấy cái, cảm thấy rất là kỳ lạ!
Chỗ của Lạc gia tại Vân Long Thành là một gian tiểu viện, về tới đây, Trác Phàm liền thấy Lôi Vân Thiên cùng hơn hai mươi tên trưởng lão ngụy Thiên Huyền.
"Trác quản gia xuất mã, hôm nay nhất định là kỳ khai đắc thắng!" Lôi Vân Thiên ôm quyền, cười to lên.
Trác Phàm không trả lời, chỉ vào những ngụy Thiên Huyền, quát to: "Lôi trưởng lão, hai mươi tên, đập mỗi người 100 trượng cho ta, ngươi chấp hành!"
Lôi Vân Thiên sững sờ, Trác quản gia làm sao vậy, vừa về đã đầy hỏa khí như vậy, chẳng lẽ không thắng sao?
Nhưng làm sao có thể? Trác Phàm xuất mã, hắn cho tới bây giờ chưa thấy chuyện nào mà Trác Phàm không làm được, huống chi chỉ là việc nhỏ như thế. 20 tên ngụy Thiên Huyền, thì càng có vẻ mặt rất kỳ lạ, bọn họ phạm phải chuyện gì?
Gần đây bọn họ rất ngoan ngoan, không có trang bức trước mặt lão nhân gia ngài mà!
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng mọi người, Trác Phàm cười lạnh nói: "Hai ngày này lão tử không quan tâm các ngươi, các ngươi thật sự coi lão tử quên rồi phải không? Hôm qua Lạc gia bị tấn công, ngay cả minh hữu của chúng ta đều xuất thủ tương trợ, vì vậy mà bọn họ bị thương thật nặng. Các ngươi thì tốt, chỉ biết ôm đầu, không màng an nguy chủ tử, làm mất mặt chủ tử, còn không nên đánh sao, lẽ ra ta phải giết sạch các ngươi?"
"Nhưng. . . nhưng đó là lục long nhất phượng a, chúng ta xông lên căn bản không có mảy may tác dụng, chỉ là chịu chết mà thôi!" Có người không phục, sợ hãi nói.
Trác Phàm híp mắt, vung tay lên, ba một tiếng, đập bay người kia, giận dữ nói: "Đây mà cũng là lý do sao? Trước kia lúc các ngươi hộ vệ hoàng đế, luôn tránh sau lưng hoàng đế sao? Thân là hộ vệ Lạc gia, cho dù biết rõ không địch lại, cũng phải liều mạng cho ta. Chủ tử, tuyệt không thể chết trước các ngươi. Bàng thống lĩnh cùng Lôi trưởng lão không phải chính là như thế sao? Trong mắt các ngươi, căn bản không coi Lạc gia là chủ tử, đáng giết!"
Lôi Vân Thiên suy nghĩ một trận, khẽ gật đầu, Trác Phàm nói thật đúng là có ý, mấy người này phải trừng phạt.
"Lôi trưởng lão, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không thi hành?" Trác Phàm lại hét lớn, sau đó đi vào trong phòng.
Hai mươi người thì sợ hãi rụt rè, trong lòng lo sợ, lại không phản bác được.
Lôi Vân Thiên ôm quyền, lĩnh mệnh tiến lên, nhưng đang muốn động thủ, lại bỗng nhiên giật mình.
A, không đúng, hai mươi người, mỗi người 100 trượng, chính là 2000 trượng, còn để một mình lão phu thi hành? Trác quản gia, ngài là trừng phạt bọn họ hay là trừng phạt lão phu vậy?
Nhưng lại suy nghĩ thêm, hai mươi người này đều là ngụy Thiên Huyền, nơi đây, trừ hắn có năng lực tạo thành thương tổn đối với bọn họ, người khác thi hành, không coi là trừng phạt.
Nhưng 2000 trượng. . .
Lôi Vân Thiên nhìn về phía Lạc Vân Thường cười khổ nói: "Vân Thường, Trác quản gia hôm nay làm sao vậy? Hạ lệnh cũng giống như mười phần xúc động a!"
Lạc Vân Thường không khỏi lắc đầu cười khổ: "Quên đi, Lôi bá bá, một người 20 trượng, đánh nặng hơn là được!"
Nghe xong lời ấy, mọi người thở dài ra một hơi, như được đại xá.
Lôi Vân Thiên cũng buông lỏng một hơi. 2000 trượng biến thành 400 trượng, nhẹ nhõm nhiều rồi. . .
Trở lại trong phòng, Trác Phàm ngồi tại chủ vị, tay cầm bát trà, uống sạch một hơi, tâm tình nôn nóng mới bình tĩnh lại một chút.
Lúc này, Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh đi vào. Trác Phàm đạm mạc lên tiếng: "Mấy người Lệ lão đâu, bên ngoài thành phải không?"
Trác Phàm biết, vì bảo trì trật tự Vân Long Thành, lần này các nhà đều không cho phép mang Thần Chiếu cảnh, cho nên Trác Phàm đoán, mấy người Lệ Kinh Thiên chắc là chờ bên ngoài Vân Long Thành.
Bàng thống lĩnh lắc đầu nói: "Lôi cô nương cùng Nghiêm lão nói là ngươi có sắp xếp, không cùng đến!"
"Không sai, ta xác thực để bọn họ đi làm việc khác, vậy người khác thì sao?" Trác Phàm gật đầu nói.
Bàng thống lĩnh chần chờ một trận, cuối cùng thì thào: "Ừm. . . Người khác đều không đi theo!"
"Vì sao?" Trác Phàm không khỏi cả kinh nói.
"Là chủ ý của ta!" Lạc Vân Thường ra mặt, thản nhiên nói: "Vân Long Thành không cho Thần Chiếu cảnh vào, trước kia ngươi còn có nói, không nên tùy tiện lộ ra át chủ bài của mình, cho nên ta mới. . ."
"Ngươi là heo aao!" Trác Phàm lập tức mắng to, nhảy dựng lên: "Bảy thế gia không mang theo Thần Chiếu cảnh, là bởi vì người ta có thực lực, không cần đám thần chiếu cảnh. Ngươi không mang theo, nếu ngươi với Vân Hải bị người ta giết, Lạc gia còn cái gì nữa? Lão tử hao tổn tâm cơ, trăm cay nghìn đắng mới tạo dựng được các ngươi, các ngươi chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
Lạc Vân Thường xụ mặt cắn môi, trong mắt ngấn lệ chớp động, nhưng không còn trẻ con mà khóc như trước, ngược lại nhìn thẳng Trác Phàm, gầm thét lên: "Đúng vậy, ta suy nghĩ không chu toàn, không thể an bài thích đáng! Vậy còn ngươi, đi một cái mất năm năm, trở về xem ai đều không vừa mắt, thấy ai cũng lửa giận ngút trời. Nếu vậy, ngươi còn không bằng đừng có trở lại!"
Vừa dứt lời, Lạc Vân Thường quay đầu đóng sập cửa, lao ra ngoài ><.
Bàng thống lĩnh kẹp giữa hai người, tình thế khó xử, xấu hổ khuyên: "Trác quản gia, ngươi tuyệt đối đừng chấp nhặt với tiểu thư, nàng nói vậy thôi chứ . . . Thực mỗi ngày nàng đều rất nhớ ngài. . ."
"Được được rồi, ta biết rồi, nàng phát tính khí Đại tiểu thư, cũng không phải lần đầu tiên!" Trác Phàm khoát khoát tay, thở sâu, trấn tĩnh nói: "Lão Bàng, ngươi bây giờ lập tức phát ngọc giản truyền tin, để Lệ lão đến trợ giúp. Ta nghĩ lần này sẽ phải triệt để vạch mặt với Đế Vương Môn!"
Bàng thống lĩnh gật đầu, lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trác Phàm hơi khép hai mắt, lòng đầy nghi ngờ.
Hắn biết, hắn hôm nay rất không bình thường, lửa giận quả thật ngập trời, xem ai đều muốn mắng to hai câu, thậm chí còn có xúc động động thủ, đây, không phải là hiện tượng tốt!
Lửa giận xông lên đầu, chỉ là hành động của mãng phu, hắn nhất định phải khống chế tốt tâm tình. Nếu không, dưới hiểm cảnh, chỉ sợ thực sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục!
Nhưng hắn không hiểu là, vì sao tâm cảnh của hắn lại bất ổn như thế!
Trác Phàm nhắm hai mắt lại, để mình bình tĩnh trở lại, tĩnh tâm tu luyện!
Đột nhiên, Trác Phàm hét to, bưng bít lấy mình đồng tử bên phải, sắc mặt dữ tợn ngã trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong đồng tử, vầng sáng màu vàng óng lóe lên, rồi đạo hư ảnh thứ hai đang chậm rãi hiện hình!
Chẳng lẽ, Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, muốn đột phá a!
Trác Phàm vừa mừng vừa sợ. . .