Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rống!

Xích Viêm Sư Vương nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động đến khiến màng nhĩ tất cả mọi người đau nhức, biểu hiện uy phong của  mình một chút. Sáu đầu linh thú cấp năm đang giao chiến cũng đã sớm dừng lại từ lâu.

Chăm chú mà nhìn đầu Sư Vương kia, ba đầu linh thú của ba người U Vũ Sơn biết cường viện này là bên phe bọn chúng, đều kính nể cúi thấp đầu xuống đất, phát ra tiếng than nhẹ lấy lòng. Ba đầu linh thú phe Sở Khuynh Thành cũng minh bạch có một cường địch vừa tới, tất cả đều co rúm lại, thân thể phát run, từng bước lui lại!

Thấy tình cảnh này, Xích Viêm Sư Vương bất giác ngạo mạn ngẩng đầu lên, im lặng tỏ vẻ giễu cợt. Thế nhưng nó cũng không chú ý tới, hoặc là nói hoàn toàn không có đem Tước nhi vừa mới tới sau lưng để vào mắt.

Không chỉ có nó, liền xem như sáu đầu linh thú kia tựa hồ cũng trong nháy mắt đem Tước nhi xem nhẹ!

Một con linh thú mới trưởng thành đến cấp bốn, so với linh thú cấp sáu, chạy tới có thể làm được cái gì?

Ba đầu linh thú phe Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu, mặt đầy vẻ buồn rầu. Nhóc con ngươi đến, còn không bằng đừng đến, dến đây bất quá chỉ là chịu chết mà thôi. Ba đầu linh thú phe U Vũ Sơn lại sớm đã lộ ra vẻ khinh miệt.

Thấy tình cảnh này, bọn người Sở Khuynh Thành triệt để tuyệt vọng thở dài. Cho dù lúc trước còn có người đối cái này tử sắc Lôi Vân Tước có nửa phần hi vọng giả tưởng mà nói, vậy bây giờ xem như triệt để vô vọng!

Cảm giác của linh thú là chuẩn nhất, ngay cả bọn chúng đều không coi trọng tiểu gia hỏa này như thế, vậy đã nói rõ, tiểu gia hỏa này thật sự là không có năng lực gì đặc thù …

Tức!

Thế mà, Tước nhi lại không để ý đến sự khinh thị của mọi người, chỉ là nhìn qua bóng lưng Xích Viêm Sư Vương kêu to, phảng phất như đang tuyên chiến, trong mắt chỉ có vô tận phẫn hận cùng chiến ý!

Mi đầu nhịn không được run run, Xích Viêm Sư Vương chậm rãi quay đầu lại, hung tợn nhìn chăm chú về phía Tước nhi, giống như muốn đem nó ăn sống, nổi giận gầm lên một tiếng trầm thấp.

Phảng phất như đang nói, nhóc con nhà ngươi thực có can đảm, dám khiêu chiến quyền uy của bản Vương?

Tước nhi không tiếp tục phát ra tiếng hót vang, chỉ là lông vũ toàn thân lóe sáng, trong mắt phát ra tử mang không dứt, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thậm chí, cỗ sát ý trần trụi kia, rõ ràng là muốn bắt lại Sư Vương!

Lần này, Sư Vương xem như triệt để bị chọc giận, không ngừng gầm nhẹ nhìn về phía Tước nhi, lộ ra khí thế hung mãnh của chính mình.

Nha nha, phi, nhóc con đui mù, đừng nói ngươi chỉ là cái vị thành niên Lôi Vân Tước, coi như ngươi đã trưởng thành thì lại như thế nào? Lại dám ở trước mặt bản Vương nói khoác mà không biết ngượng, thật sự là đáng chết!

Rống!

Lại là một tiếng rống giận rung trời phát ra, Xích Viêm Sư Vương hất đầu một cái, lộ ra hung mãnh dị thường. Thẳng dọa đến sáu đầu linh thú cấp năm câm như hến, không dám phát ra một tia âm thanh. 

Nhưng Tước nhi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử to như chuông đồng của Sư Vương, kỷ kỷ tra tra thét ra tiếng, phảng phất như đang không ngừng khiêu khích nó!

Rốt cục, trong mắt Xích Viêm Sư Vương tản mát ra sát ý chân chính, bỗng nhiên há miệng phun ra một hỏa cầu đường kính ba mét đập về phía Tước nhi, tựa như sao băng đang xẹt qua!

Nếu bị hỏa cẩu này đập trúng, liền xem như cao thủ Thiên Huyền cũng phải lập tức biến thành tro bụi, huống chi là một cái linh thú còn vị thành niên!

Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, tất cả mọi người chăm chú nhìn Lôi Vân Tước đang đơn độc khiêu chiến vương giả, trong lòng lo sợ không thôi. Tiết Ngưng Hương càng là đầy mặt khẩn trương, trong lòng bàn tay đều xuất hiện mồ hôi, nhìn về phía Tạ Thiên Dương nói: “Thiên Dương ca ca, con chim nhỏ của Trác đại ca kia thật đáng thương, ngươi nhanh đi cứu nó đi!”

Ách!

Trong nháy mắt chảy ra một trán mồ hôi lạnh, Tạ Thiên Dương không còn gì để nói, nhìn Tiết Ngưng Hương dở khóc dở cười: “Ngưng Nhi, con chim nhỏ kia đáng thương, ta đi lên lại càng đáng thương hơn a! Chẳng lẽ ngươi quên, chúng ta khi còn ở Vạn Thú sơn mạch không phải đã gặp qua trận Lôi Vân Tước đại chiến Xích Viêm Sư Vương sao? Ngay cả năm đầu linh thú cấp sáu Lôi Vân Tước hợp lại cũng không phải là đối thủ của Sư Vương này nha, ta hiện tại ngay cả Lôi Vân Tước cấp sáu còn đánh không lại, nào có thực lực đi cứu Lôi Vân Tước cấp bốn này?”

“Thế nhưng là... Con chim nhỏ này thật đáng thương!” Khóe miệng bất giác trễ xuống, trong mắt Tiết Ngưng Hương tràn đầy lo lắng.

Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Muốn trách thì trách Trác Phàm tiểu tử kia a, biết rõ đánh không lại, làm gì còn đem vật nhỏ này phóng xuất đi chịu chết?”

Lời vừa nói ra, mọi người nhìn lẫn nhau, đều là khẽ gật đầu, trong mắt đồng dạng một mảnh mờ mịt, không biết Trác Phàm nghĩ gì.

Cùng lúc đó, Trác Phàm xa xa nhìn hết thảy bên đây, song quyền đã nắm thật chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Tước nhi, ngươi là lôi điện sở sinh, tốc độ vượt xa Xích Viêm Sư Vương. Hỏa cầu của nó, ngươi nhất định phải né tránh a!”

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Hoàng Phủ Thanh Thiên tà cười một tiếng: “Có phải ngươi cảm thấy, lấy tốc độ của Lôi Vân Tước, Xích Viêm Sư Vương căn bản đuổi không kịp hay không? Ha ha ha... Vậy thì ngươi sai rồi, ngươi phải biết, Sư Vương này là linh sủng của ai!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên đánh mắt về phía Xích Viêm Sư Vương ở xa xa.

Hơi gật đầu, Xích Viêm Sư Vương lập tức hiểu ý chủ tử, hai cánh đột nhiên vẫy một cái!

Chỉ một thoáng, một cỗ liệt diễm toàn phong bỗng nhiên thành hình, đem thân thể xinh xắn Tước nhi hoàn toàn bao vây ở bên trong, để nó căn bản không có chỗ thể trốn! Mà viên hỏa cầu kia , cũng không chút do dự phóng về phía nó.

Nếu nói, lúc trước nó còn có thể dựa vào tốc độ mà còn một tia sinh cơ, vậy thì bây giờ đã triệt để rơi vào trong tuyệt cảnh.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm kinh hãi trong lòng: “Xích Viêm Sư Vương xưa nay luôn là loài ngang tàn, làm sao lại có thể xuất ra chiêu số tinh xảo như thế?”

“Ha ha ha... Ngươi cũng nuôi linh sủng, chẳng lẽ lại không biết sao? Linh sủng khác linh thú chính là ở chỗ, chủ tử có thể căn cứ đặc tính của linh sủngmà thiết kế ra vũ kỹ cùng chiêu số phù hợp, huấn luyện bọn chúng ! Ta biết rõ yếu điểm của Xích Viêm Sư Vương chính là ở phương diện tốc độ, cho nên chiêu này cũng là chuyên môn dùng để đối phó những kẻ có tốc độ vượt trội... còn có linh thú!” Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tà dị, Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt nói.

Trong lòng bất giác thầm giận, Trác Phàm nắm chặt hai tay.

Trước kia hắn luôn độc lai độc vãng, cũng chưa từng dưỡng qua linh sủng, đối với mấy cái này cũng không tinh thông. Bất quá giờ khắc này, hắn có hối hận cũng không kịp, hoặc là nói, hắn căn bản không hối hận.

Dù sao đây là Tước nhi tự mình muốn như vậy, hắn chỉ có buông tay để nó đánh cược một lần! Vô luận có hậu quả gì, cũng chỉ có thể để nó tự gánh chịu.

Cái này, cũng là ma đạo của hắn!

Tước nhi là do hắn tự mình ấp từ trứng ra, tương đương với hài tử của hắn, nên phải tuân theo đạo của hắn…

Oanh!

Một tiếng nổ rung trời, hỏa cầu hung hăng nện trên thân Tước nhi, cùng hỏa diễm phong bạo bốn phía, bộc phát ra một trận tiếng nổ rung trời!

Tiết Ngưng Hương bịt lỗ tai, sợ hãi trốn vào trong ngực Tạ Thiên Dương, nhìn lên đạo hỏa quang trên không trung kia mà một trận bi thương. Mọi người cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, ai thán lên tiếng.

Đây chính là không biết lượng sức hạ tràng a!

Trác Phàm hung hăng cắn răng, nhưng cũng không liếc nhìn lên không trung một chút, chỉ là cặp nắm đấm thép kia càng siết chặt hơn!

Lộ ra một nụ cười đắc ý, Hoàng Phủ Thanh Thiên làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để chèn ép chế giễu Trác Phàm như thế, cười nhạo nói: “Trác Phàm, ngươi quả nhiên rất vô tình a, linh sủng yếu đuối như vậy cũng để cho nó đi ra chịu chết...”

Oanh!

Thế nhưng hắn còn chưa nói hết, một tiếng sấm rền bỗng nhiên nổ vang từ trong biển lửa. Sau một khắc, dưới từng trận tử lôi toán loạn, hỏa diểm thiêu đốt gần nửa bầu trời bỗng nhiên bị đánh tan, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi. Thay vào đó là vô tận tử sắc lôi mang, còn có Tước nhi với đôi mắt nhỏ phẫn nộ, đang chăm chú nhìn Sư Vương trên không trung, trong mắt tràn đầy sát ý!

Cái gì, cái này sao có thể?

Tất cả mọi người bất giác kêu lên sợ hãi, bất khả tư nghị nhìn lên trên trời. Sáu đầu linh thú cấp năm kia càng là hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn chúng làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao Tước nhi chí có thực lực là linh thú cấp bốn, sau khi thiết thiết thực thực chịu một hỏa cầu của Sư Vương, lại còn có thể sống sót.

“Cái kia... Đó là cái chiêu số gì?” Hoàng Phủ Thanh Thiên ngơ ngác nhìn lên không trung, kinh dị nói: “Lôi Vân Tước, có dạng chiêu số này sao?”

Trác Phàm khẽ nhíu mày một cái rồi bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía không trung. Lại chỉ thấy tử sắc sấm sét vờn quanh thân Tước nhi, hình thành một vòng bảo hộ bằng tử lôi, tử lôi lại kia đem những hỏa diễm đang chạy trốn tán loạn, trong nháy mắt đánh tan không còn sót lại một chút cặn!

Trác Phàm không khỏi cảm thấy ngơ ngác, nhìn vòng bảo hộ kia thấy có chút quen mắt, sau đó mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải giống với  kết giới tại Lạc Lôi Hạp sao, chẳng lẽ nói…

Thế nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng hết thảy, Tước nhi dĩ nhiên đã động!

Tức!

Lại là một tiếng huýt dài kinh thiên, Tước nhi thét một tiếng về phía Xích Viêm Sư Vương. Thế nhưng lần này, nó không phải là muốn đấu võ mồm mà khí thế toàn thân cũng theo đó sôi trào mãnh liệt.

Tử sắc lôi mang giống như từng cái từng cái lôi xà, không ngừng thoát ra khỏi cơ thể nó, nơi chúng đi qua, ngay cả không gian cũng bắt đầu vặn vẹo. Một cỗ uy áp kinh khủng, đột nhiên khuếch tán mà ra, giống như ngày tận thế đến, muốn hủy thiên diệt địa.

Đừng nói là những linh thú cấp năm đã sớm bị dọa đến bối rối bất an kia, chúng cảm thấy như có một cỗ khí tức khủng bố đang nhào tới trước mặt vậy. Xem như là nhân loại, cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của Tước nhi.

Đây là linh thú cấp bốn kia ư, làm sao khí thế so với linh thú cấp sáu còn kinh khủng hơn?

Cho dù là Xích Viêm Sư Vương, lúc này tròng mắt cũng bỗng nhiên co rụt lại, thân thể nhích về phía sau, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Nó vạn vạn không nghĩ đến, Lôi Vân Tước vốn bị nó hoàn toàn không để vào mắt, lại có khí tức đáng sợ như thế!

Bọn người Long Hành Vân, thì càng phát ngốc, bởi vì khí tức trên thân thể  Tước nhi, bọn họ không thể quen thuộc hơn được.

“Tiểu Kiệt, Tiểu Quỳ, lôi điện trên thân Lôi Vân Tước là...” Long Hành Vân kinh ngạc nhìn trừng trừng, thì thào lên tiếng.

Long Quỳ hơi hơi gật gật đầu, một mặt kinh hãi: “Không sai, chính là tử lôi của Cửu thúc. Thế nhưng ... khí thế, uy lực này, so với Cửu thúc còn mạnh hơn nhiều a!”

Long Hành Vân thở sâu, trong lòng kinh hãi không hiểu.

Hắn không thể ngờ, thế mà có thể ở chỗ này nhìn thấy được phiên bản gia cường của thần thông thành danh, Tử Lôi Kim Nhãn của Thần Nhãn Long Cửu , lại còn là trên thân một đầu linh thú.

Mà Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn thấy hết thảy, lại càng là hoàn toàn choáng váng: “Trác... Trác Phàm, cái này... Đây là Lôi Vân Tước?”

“Đúng vậy, mà lại là do bản thân lão tử huấn luyện ra!” Khóe miệng nhếch lên một đường cong gian trá, Trác Phàm rất chẳng biết xấu hổ đem chỗ công lao đó ôm lên người mình, sau đó chỉ đầu Sư Vương kia, hét lớn: “Tước nhi, xử lý con súc sinh này!”

Đinh đinh!

Hai con mắt đậu xanh bất giác lóe qua một đạo sát ý trần trụi, Tước nhi gãi gãi nanh vuốt sắc nhọn, phát ra thanh âm kim loại giao kích rồi chấn động lôi dực, nương theo tử lôi khủng bố, tựa như một tia chớp phóng  về phía Xích Viêm Sư Vương!

Lúc này, tất cả ánh mắt mọi người đều tụ tập trên thânTước nhi.

Giờ khắc này, bên trong thiên địa chỉ còn tử sắc lôi mang loá mắt đang chớp động trong lòng tất cả mọi người …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK