Đinh linh linh. . .
Giữa rừng núi rậm rạp, Trác Phàm đứng trước bụi cỏ lớn, im lặng không nói, trong bụi cỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng réo rắt của lục lạc.
Trác Phàm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, thở dài. Nữ nhân đúng là phiền phức, thay y phục kỳ chậm chạp không gì sánh được, nào giống hắn, khoác cái áo là xong.
Lát sau, biết nữ tử kia đã mặc quần áo tử tế, Trác Phàm khoan thai xoay người. Lú không nhìn thì không sao cả, lúc nhìn kĩ thì giật cả mình.
Lúc trước hắn xuất thủ cứu người, không có tỉ mỉ đi xem, bây giờ nhìn kĩ, phát hiện nữ tử này lại tịnh lệ như thế. Mà lại không như những cô gái tầm thường, sống mũi nàng rất cao, khuôn mặt rất rõ ràng, mắt to, cảm giác phong tình.
Lại nhìn cách ăn mặc, không có Lăng La cẩm y, dịu dàng nho nhã như nữ tử Thiên Vũ, mà là trang phục hoạt bát rất rõ ràng, tư thế hiên ngang, trên hai tay còn mang theo vòng tay tinh xảo, xem ra càng tràn ngập dã tính!
Nữ nhân này, là nhân sĩ ngoại tộc!
Trác Phàm không khỏi ngơ ngác. Sao chỗ này lại có người bên ngoài Thiên Vũ!
Phát giác được ánh mắt dị dạng từ Trác Phàm, gương mặt nữ tử kia đỏ bừng dị thường, nhăn nhó bóp góc áo, ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn hung hăng trừng hắn, phẫn nộ quát: "Nhìn gì vậy, cẩn thận bản cô nương đào mắt chó của ngươi!"
"Thôi đi, cũng không phải chưa từng nhìn, có gì to tát?" Trác Phàm khinh thường bĩu môi, xùy cười ra tiếng.
Nữ tử kia nghe thế liền đỏ bừng mặt, đồng thời trong lòng vạn phần ủy khuất. Nàng hoàng hoa đại khuê nữ, còn chưa lấy chồng, đã bị một người đàn ông xa lạ nhìn sạch sẽ cho mấy lần, này khiến nàng sau này gặp người như thế nào?
Nghĩ đến đây, nàng hận không thể tìm cái quần đội vào, không dám đối mặt ai.
Trác Phàm thì đã quay người rời đi, vừa đi còn vừa hùng hùng hổ hổ: "Bà mẹ nó, cứu lầm người, lãng phí thời gian của lão tử. . ."
Nữ tử kia không khỏi trừng mắt, tức giận quát: "Đứng lại, ngươi nói gì, rất hối hận vì cứu ta phải không?" Ngay sau đó ba chân bốn cẳng đuổi tới trước mặt Trác Phàm, chặn hắn lại, hai mắt nàng như muốn phun lửa, hung hăng nhìn thẳng hắn.
Nàng vốn còn thẹn thùng, nhưng nghe xong lời ấy, liền giận không chỗ phát tiết!
Bản cô nương thiên sinh lệ chất, nghiêng nước nghiêng thành, bị ngươi cứu một lần, còn bị ngươi nhìn hết toàn thân, đó là phúc phận ngươi đã tu luyện mấy đời, diễm ngộ trăm ngàn năm khó được. Sao nghe ngươi như kiểu ngươi còn chịu thiệt? Sự trong sạch của bản cô nương đều hủy trong tay ngươi, chẳng lẽ tổn thất lớn nhất, không phải bản cô nương sao?
Hừ, sướng mắt còn ra vẻ!
Sắc mặt Trác Phàm vẫn lạnh nhạt nói: "Tránh ra, lão tử tốn quá nhiều thời gian với ngươi rồi, đừng có cản đường lão tử!" Nói xong liền đẩy nàng ra, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Nữ từ sững sờ, thật sâu nhìn bóng lưng cao ngạo trước mặt, không hiểu nháy mắt mấy cái.
Tên này còn là nam nhân sao!
Nàng chưa từng thấy người nam nhân nào trước mặt nàng có thể lạnh lùng như vậy. Vừa rồi lúc bay trên trời, ánh mắt Trác Phàm nhìn nàng còn tràn ngập dục vọng, nàng rất rõ ràng, đây tuyệt đối là nam nhân chính cống, nhưng vì sao. . .
Đột nhiên, nàng không khỏi sững sờ, làm sao bây giờ nàng chẳng những không truy cứu chuyện Trác Phàm làm tổn hại danh tiết của nàng, ngược lại còn hi vọng đây. . . Aida, thực sự quá xấu hổ. . .
Nàng hai tay bụm mặt, mâu thuẫn vô cùng, khuôn mặt nhỏ, đỏ bừng càng nóng hổi!
Rống!
Bỗng nhiên, trong rừng, cuồng phong gào thét. Chỉ chốc lát sau, một con Liệp Báo toàn thân lóng lánh kim quang bước đến, ánh mắt nhìn Trác Phàm tràn ngập vẻ tàn nhẫn huyết tinh, nó nhe răng liếm môi, trông càng thêm băng lãnh đáng sợ!
"Linh thú cấp bốn, Xuyên Sơn Kim Cức Báo!" Nữ tử kia quát to, đầy mặt kinh dị.
Trác Phàm không hoảng hốt, chỉ nhíu mày, cảm thấy hơi lo lắng!
Thú Vương Sơn này, nhiều linh thú cấp bốn như thế, thật không biết đám người Vân Hải đang ra sao!
Nhưng nữ từ thấy Trác Phàm đứng đực ra đó, không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn bị dọa, không khỏi khẩn trương, vội vàng xông về phía trước.
Con linh thú kia, nhìn thấy Trác Phàm như thế cũng hoàn toàn hiểu lầm, nhếch miệng cười ha hả.
Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử này nhất định bị hùng phong của bản Vương làm cho triệt để hoảng sợ, ngay cả chạy cũng không dám, tốt lắm, hai ngày không có bữa nào ngon, lấy tiểu tử ngươi khai đao!
Rống! Nó bất chợt xông về phía Trác Phàm, mở ra cái miệng to như chậu máu.
Trác Phàm cười lạnh, nhưng thanh sắc quang mang trong mắt mới chuẩn bị hiện lên, thì một bóng người yểu điệu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Đinh linh linh. . .
Vòng tay của nữ tử kia phát ra âm thanh êm tai, mắt nàng nhìn chằm chằm vào song đồng súc sinh kia, phát ra ánh sáng mị hoặc, đồng thời tiếng chuông vang âm theo vận luật, nàng bắt đầu vặn vẹo vòng eo, giống như đang múa.
Chỉ một thoáng, con linh thú này chầm chậm trở nên bất động, mắt không dời mà nhìn nữ tử kia, giống như đã rơi vào trong si mê.
Trác Phàm không khỏi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy thủ đoạn đối phó linh thú như thế. Đây đại khái là thông qua vũ đạo, sóng âm cùng lực lượng nguyên thần biểu diễn ra thủ đoạn Mị Thuật, hiệu quả đối với nhân loại thì rất nhỏ, nhưng đối linh thú, những sinh linh có linh trí không bằng nhân loại thì rất hữu hiệu.
Nữ tử kia càng không ngừng múa, con linh thú càng lắc đầu, vẻ mặt mê say, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng.
Đến sau cùng, ba một tiếng, nữ tử kia vỗ vỗ tay. Linh thú cấp bốn vừa mới rồi còn hung mãnh dị thường, bây giờ chợt nghiêng đầu, triệt để ngất đi, vẻ mặt còn đầy sự thỏa mãn cùng vui mừng.
Nữ tử thở hổn hển, chà chà mồ hôi nơi gò má, hiển nhiên rất mệt nhọc.
Trác Phàm cười nói: "Ha ha ha. . . Không ngờ ngươi còn có loại bản lãnh này, xem ra thế giới này thật rất lớn, thủ đoạn gì cũng có a!"
"Uy, ngươi đừng có kiểu cao cao tại thương phê bình ngự thú chi pháp của bản cô nương, như thể ngươi lợi hại lắm vậy!" Quay đầu hung hăng lườm hắn, "Thấy ngươi cũng chỉ là Đoán Cốt cửu tầng, khó trách nhìn thấy linh thú cấp bốn đã bị dọa sợ, ngay cả chạy trốn cũng không dám!"
"Ngươi không phải cũng vậy sao? không biết là ai, khỏa thân trong nước gọi cứu mạng?" Trác Phàm cười nói.
Nữ tử kia đỏ bừng mặt, nhưng không như trước, mà hiên ngang đầu, không phục nói: "Sao có thể so như thế, vật trong nước kia, là linh thú cấp sáu. . . A, đúng rồi, ngươi chỉ là Đoán Cốt cảnh, làm sao lăng không bay lượn được, còn có thể cứu ta từ tay linh thú cấp sáu? Bản cô nương xem như Thiên Huyền nhị trọng, lúc đó cũng cảm thấy hoàn toàn không có sinh cơ!" Lúc này nàng mới nhớ, Trác Phàm tu vi thấp như vậy, sao có thể đoạt thức ăn ngay trước miệng linh thú cấp 6?
Trác Phàm đương nhiên sẽ không nói thẳng cho người không quen biết, chỉ là triển khai Lôi Vân Dực, cười nói: "Thứ này tốc độ rất nhanh, Giao Mãng đuổi không kịp!"
Nữ tử kia gật đầu: "Thì ra là thế, lục phẩm linh binh phi hành?"
Rồi nàng nhíu mày suy tư, sau đó nghiêm túc nói: "Uy, tiểu tử, vừa mới ngươi cứu ta một mệnh, ta cũng vừa cứu ngươi một mệnh, chúng ta coi như thanh toán xong!"
Trác Phàm gật đầu, cũng không so đo!
"Có điều. . ." Thế mà, nữ tử kia không biết nghĩ đến cái gì, hai gò má lần nữa đỏ lên, do dự rất lâu mới thì thào, chỉ là thanh âm kia, thực sự không khác tiếng ruồi muỗi. Cũng nhờ có Trác Phàm tu vi đủ cao, mới nghe rõ nàng nói gì.
"Có điều. . . Ngươi vừa mới nhìn hết thân thể ta, còn phi lễ bản cô nương, chẳng khác gì ngươi còn thiếu nợ ta. . ."
"Há, a!" Trác Phàm gật đầu, thoải mái cười nói: "Ta hiểu ý ngươi, yên tâm, lão tử tuyệt không nợ ai bất kì thứ gì, ngươi chờ chút!" Nói rồi, Trác Phàm bắt đầu tháo đai lưng, thoát y phục.
Nữ tử kia lập tức trừng mắt, xấu hổ vội vàng quay lưng đi, đỏ bừng mặt la lên: "Lưu manh, ngươi làm gì đó?"
"Là ngươi nói ta nợ ngươi, cho nên ta cũng để ngươi nhìn hết thân thể ta, chúng ta sẽ thanh toán xong! Hắc hắc hắc. . . Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nợ ai bất kỳ vật gì, kể cả mặt mũi!" Trác Phàm tà dị cười nói.
Nữ tử thì sắp bị tức chết, toàn thân run rẩy: "Tên biến thái, ta không phải ý này!"
"Vậy ngươi có ý gì, còn muốn càng nhiều hơn sao?" Trác Phàm nhếch miệng cười, cố ý nói: "Vậy thì được, con người ta cực kỳ hào phóng, không nhỏ mọn như mấy tiểu nữ tử. Ta chẳng những để ngươi nhìn, còn để ngươi chạm vào đó? Ha ha ha. . . Ngươi muốn làm gì thì làm, ta không ngại đâu!"
"A. . . Tên biến thái chết tiệt! Ngươi. . . tức chết ta!" Nữ tử tức giận đến dậm chân, mắng to: "Ta. . . Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta lấy Hóa Hình Nhũ, ta sẽ coi như chúng ta không ai nợ ai, ta không phải muốn nhìn ngươi. . ."
"Hóa Hình Nhũ?" Trác Phàm trợn mắt, lập tức trở lại vẻ nghiêm túc mà gật đầu.
Mua bán này . . . phải làm.