Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A!

Độc Thủ Dược Vương rú thảm tận mây xanh, giống như là ác quỷ bên trong Cửu U đang bị nhận hết ngàn đao băm thây, đang kêu gào vô tận. Nhưng mà cũng may mắn nơi đây hoang vu không có người ở. Nếu không thì đêm hôm khuya khoắt đi qua đây chắc là sẽ bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bị chạy mất.

Trác Phàm cứ như vậy ngồi lẳng lặng trên một tảng đá lớn, lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không hề có biểu tình gì.

Đột nhiên Độc Thủ Dược Vương thực sự chịu không được nữa, mạnh mẽ cắn răng một cái, nguyên lực toàn thân lập tức đại phóng, đúng là muốn tự bạo thân thể.

Thế mà khí thế của hắn vừa mới gia tăng mãnh liệt, Trác Phàm lại lầm nữa biến đổi thủ hạ ấn quyết làm cho trên dưới tooàn thân hắn không thể cư động. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng không thể điều động, cái khí thế bàng bạc kia cũng nhất thười tiêu tán vào hư vô.

“Ha ha ha... suýt chút nữa ta quên mất không nói cho ngươi biết. Khi Huyết Tằm nhập thể, trên dưới toàn thân của ngươi đều do ta khống chế. Muốn tự sát sao? Không được ta cho phép thì khả năng này dường như là không thể!” Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.

Nghe được lời này, trong lòng Độc Thủ Dược Vương càng thêm hoảng hốt.

Ma Vương Trác Phàm này đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại có ma vật Tà Độc đến như thế? Nếu lúc trước lão phu mà có cái đồ chơi này thì cần gì phải dùng Thất Thải Vân La Chưởng nữa, chỉ cần trực tiếp đem Hoa Vũ Lâu kia bắt lại là xong!

Nhưng bây giờ thật bi ai, cái đồ chơi này đã nằm trong tay Trác Phàm, còn hắn đường đường là Độc Thủ Dược Vương.

A!

Giờ khắc này Độc Thủ Dược Vương chỉ có tehẻ ngửa mặt lên trời kêu gào, hai mắt trợn to, đầu sung huyết dường như tùy lúc đều sẽ nổ tung. Thế nhưng nếu được như vậy còn tốt, hắn cầu còn không được đây.

Ngay tại lúc hắn đang muốn tự bạo thì tooànthân lại không thể cử động, càng khiến hắn thêm vạn phần thống khổ, sống không bằng chết.

Hắn quả thực không thể tin tưởng rằng thế gian lại có hình phạt đáng sợ như thế. Ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm hoảng sợ. Tiểu tử này ngoan độc thật sự xưa nay chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không có.

“Ngươi... giết ta đi!” Cắn chặt hàm răng, Độc Thủ Dược Vương vẫn bất khuất kiên định như cũ. Ánh mắt trong đôi mắt màu xanh lục vẫn tràn đầy quật cường nhưng lại có vài phần cầu khẩn.

Trác Phàm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong tay ánh sáng lóe lên xuất ra một cái đồng hồ cát để ở trước mặt hắn.

“Nghiêm lão ta cũng không có thời gian để lãng phí trên người ngươi. Ngươi muốn chết cũng đơn giản thôi, chờ cái đồng hồ cát này toàn bộ rơi xuống dưới thì ngươi cũng sẽ tự bạo mà chết. Thời gian cũng không nhiều, đại khái khoảng 12 canh giờ đi.”

Cái gì?

Độc Thủ Dược Vương giật mình, nước mắt cũng tràn ra. Nói như vậy thì chẳng phải hắn còn cần chịu loại tra tấn như này gần một ngày sao? Hiện tại hắn không muốn chờ dù chỉ là nửa phút.

Đại ca à, ngài cho ta thống khoái đi, coi như lão phu cầu xin ngài.

Trong lòng Độc Thủ Dược Vương kêu gào nhưng mà Trác Phàm lại không nhìn hắn một cái. Đứng dậy, thập phần thoải mái vỗ vỗ bụi đất trên thân, quay người dường như muốn rời đi.

“Chờ...chậm đã, ngươi muốn đi đâu?” Độc Thủ Dược Vương cuống lên, lớn tiếng kêu.

Nếu như Trác Phàm ở lại chỗ này thì có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý cho hắn một kiểu chết thống khoái. Nếu Trác Phàm đi thì hắn phải thực sự chờ đợi thời gian gần một ngày.

Loại thống khổ gian nan như này hắn mới suy nghĩ một chút đã thấy trong lòng run rẩy.

Chỉ sợ Độc Thủ Dược Vương hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ xuất hiện một ý nghĩ khát vọng người khác giết mình càng nhanh càng tốt như vậy.

Nhưng bây giờ hắn cũng khát vọng như thế, thậm chí là còn không kịp chờ đợi!

Trác Phàm không khỏi hừ lạnh một tiếng, khinh thường bĩu môi nói: “Thời gian của lão từ rất quý giá, không rảnh cùng lão nhân ngươi ở chỗ này đợi chết. Nhưng mà kính ngươi là đệ nhất đan Vương, lão tử sợ ngươi trên đường đi tịch mịch nên đầu tiên sẽ đem đồ đệ bảo bối của ngươi lên đường, để hắn trên đường xuống hoàng tuyền hầu hạ lão nhân gia cho tốt. Tin tưởng rằng lấy phần hiếu tâm sư từ đồ hiếu các ngươi ở một chỗ nhất định sẽ rất vui vẻ. Ha ha ha...”

Trong lòng không khỏi cả kinh, ánh mắt Độc Thủ Dược Vương lập tức biến thành mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Phàm, lão phu thề nếu ngươi dám động đến một cọng lông của nó thì lão phu có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Trác Phàm quay đầu lại, đầu mi hơi nhíu, nở một nụ cười dí dỏm: “Kêu gào cái gì, lão già ngươi đang uy hiếp ta sao. Vậy chúng ta thử nhìn một chút?”

Nói rồi Trác Phàm lần nữa xoay người, muốn lăng không bay đi.

“Chờ chút, chờ một chút!”

Độc Thủ Dược Vương sắc mặt ỉu xìu vội vã kêu lên, koo gào thành tiếng: “Trác đại sư, Trác đại gia, lão phu nhận thua. Lão phu không nên trêu vào ngươi. Đến tột cùng lão phu phải làm như thế nào thì ngài mới buông tha tiểu đồ!”

Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả, lộ ra nụ cười gian thắng lợi cũng không hề quay người, đưa lưng về phía hắn thản nhiên nói: “Thực ra vừa rồi lúc lão tử đoạt thi thể ngươi, vốn dĩ cho rằng chúng ta có thể trở thành người một nhà nên đã nể mặt ngươi không hề động vào đồ đệ bảo bối của ngươi. Nhưng mà bây giở, chúng ta đã là địch nhân. Hừ hừ nhổ cỏ không nhổ tận rễ, gió xuân thổi cỏ lại tái sinh nha...”

Lời vừa nói xong, trong chớp mắt Độc Thủ Dược Vương liền trầm mặc.

Ý tứ bên trong lời nói của Trác Phàm đã rất rõ ràng. Hoặc là quy thuận hắn trở thành bẳng hữu thì hai sư đồ bọn họ tạm thời sẽ được an toàn. Hoặc là trở thành địch nhân bị hắn diệt trừ cùng nhau!

Hắn không muốn đệ tử duy nhất của mình xảy ra chuyện nhưng mà Dược Vương Điện là nhà của hắn. Làm sao hắn có thể phản bội được?

Trong lúc nhất thời, Độc Thủ Dược Vương rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, do dự.

Dường như nhìn ra sự khó xử của hắn, Trác Phàm nhếch miệng lên tựa như đã sớm nghĩ đến, thản nhiên nói: “Nghiêm lão, không biết ngươi tại Dược Vương Điện có còn bằng hữu, người yêu hoặc là người nào mà trong lòng không buông bỏ được hay không?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Độc Thủ Dược Vương chau mày, nghi ngờ hỏi.

Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nhún vai nói: “Không có gì, chỉ là nếu sau này chúng ta trở thành người một nhà thì gặp những người này ta cũng có thể thủ hạ lưu tình, giữ lại cho ngươi chút mặt mũi!”

Lời này của Trác Phàm ngược lại có tình có nghĩa, để cho Độc Thủ Dược Vương bất giác âm thầm gật đầu.

“Aiz, không cần. Đại gia tộc giống như chúng ta đây, không chỉ tranh đấu bên ngoài mà tranh đấu cả bên trong. Riêng lão phu sau khi trở thành đệ nhất luyện đan sư ở trong tộc, kể cả cái danh Độc Thủ Dược Vương càng làm người khác ghe tỵ đỏ mắt. Cả đời bôn ba cũng chỉ vì lợi ích gia tộc. Các vị trưởng lão trong nhà đã sớm không có giao tình gì. Chỉ có một tiểu đồ là lão phu coi như thân nhi tử xin Trác đại sư thủ hạ lưu tình.”

Độc Thủ Dược Vương nói chuyện thê lương, ngôn từ khẩn thiết, Trác Phàm âm thầm gật đầu: “Nói như vậy là Nghiêm lão đáp ứng quy thuận?”

“Chuyện đó tuyệt đối không thể, Dược Vương Điện là nhà của ta...”

“Cái gì gọi là nhà? Một nơi không có tình cảm, không có người nào đáng giá để ngươi lưu luyến mà gọi là nhà sao?”

Không đợi Độc Thủ Dược Vương nói dứt lời, Trác Phàm đã nghiêm nghị đánh gãy lời: “Theo ta nhìn thấy, cái ngươi gọi là gia tộc chỉ là địa phương vay mượn và trả nợ mà thôi. Dược Vương Điện bồi dưỡng ngươi thành một đời luyện đan đại sư đúng thật là có công lao lớn. Nhưng mà ngươi cũng bán mạng vì nó nhiều năm như vậy, đã trả hết nợ từ lâu. Bây giờ ngươi gần như đã ở tử cảnh, trong đầu có một tia lưu luyến cuối cùng chính là Dược Vương Điện mà ngươi gọi là nhà hay sao?”

Đinh tai nhức óc!

Độc Thủ Dược Vương nghe Trác Phàm nói vậy trong lúc nhất thờingơ ngẩn. Mà cũng đúng lúc này, Trác Phàm dừng lại tra tấn của Huyết Tằm để cho hắn suy nghĩ thật kỹ.

Trác Phàm nếu muốn Độc Thủ Dược Vương chính thức quy thuận thì cũng không thể dùng cách ép buộc hắn một luyện đan sư thân ở Tào Doanh lòng tại Hán như vậy được. Nếu vậy thì thà rằng không có. Biết đâu sẽ có ngày đem hắn bán lúc nào không hay.

“Lại giả sử, trước kia ngươi không phản bội qua Dược Vương Điện sao?” Trác Phàm thấy Độc Thủ Dược Vương đã do dự, lập tức nhân cơ hội quát to: “Chuyện gì đã xảy ra với Sở Khuynh Thiên kia, cái đan phương đó là chuyện gì? Con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, một tên gian tế chui vào Dược Vương Điện. Một tên đệ tử luyện đan bình thường liệu có dễ dàng trộm được đan phương như vậy không. Chẳng lẽ còn không phải là ngươi cho hắn sao?”

Độc Thủ Dược Vương sợ hãi cả kinh bất khả tư nghị nhìn về phía Trác Phàm lẩm bẩm nói: “Ngươi ... làm sao ngươi biết...”

Ánh mắt không khỏi mờ mịt, Trác Phàm thở dài một tiếng: “Aiz, bởi vì ngươi cùng Sở Khuynh Thành trong miệng Sở Khuynh Thiên thực sự rất giống. Hai người các ngươi đối với đan dược cũng chấp nhất giống nhau. Một người luyện đan chấp nhất sự phụ gặp phải một người đối với đan dược chấp nhất đệ tử nhiệt tình, làm sao có thể không thích? Tuy nhiên lúc ngươi nói đến Sở Khuynh Thiên trên miệng lúc nào cũng tràn đầy khinh thường nhưng chưa bao giờ phủ nhận thiên phú của hắn. Thực ra trong lòng ngươi vẫn cực kỳ thấy đáng tiếc cho hắn!”

Độc Thủ Dược Vương kinh ngạc ngồi dậy hai mắt vô hồn, cũng không phát hiện ra rằng mình có thể cử động, chỉ lẩm bẩm nói: “Cái đứa bé kia lúc vừa bái nhập môn hạ của lão phu, ta đã biết rõ lai lịch ucả hắn. Ngay từ đầu, lão phu cũng không có lòng tốt gì, chỉ muốn tương kế tựu kế, hung ác hố Hoa Vũ Lâu một phen. Nhưng mà về sau, thiên phú của đứa bé kia đúng thật là khiến lão phu sợ hãi thán phục. Trong lòng liền cũng không nỡ.”

“Cho nên ta đã cố ý để hắn trộm đi đan phương giải dược chính thức. Để cho chính hắn tự phá giải, tạm thời cho hắn cơ hội. Nếu hắn thật sự có thể phá giải được thì tất nhiên chính là thanh xuất vu lam thắng vu lam. Đáng tiếc, aiz...” đyv ai thánlắc đầu, trong mắt lóe lên một tia thất lạc nói: “Đây cũng là lần duy nhất từ lúc lão phu sinh ra đến nay làm ra việc có lỗi với Dược Vương Điện!”

Hừ, ta chính là muốn ngươi thừa nhận ngươi có phản bội qua một lần, sau đó ngươi mói có thể thật sự làm phản nha!

Dù sao người trung thành từng có một lần phản bội sẽ phản bội thành thói quen!

Trong lòng Trác Phàm cười lạnh, tiếp tục mở miệng nói: “Nghiêm lão lo lắng cho ái đồ cố ý bỏ ra một kiện đan phương giải dược mà không ai giải được thì có gì mà to tát. Huống hồ ngươi đã chết thì sau này sẽ không có ai đi truy cứu việc này.”

“Cái gì, ta chết?”

“Không sai, mọi người đềuu tận mắt nhìn thấy là ta đã giết chết ngươi. Như vậy ngươi đương nhiên đã chết. Hiện tại là ta cứu sống ngươi. Nói cách khác mệnh của ngươi bây giờ là ta ban cho, cùng Dược Vương Điện không có quan hệ gì!”

Lời này của Trác Phàm đã trực tiếp chọc thẳng nào chỗ yếu hại nhất, Độc Thủ Dược Vương một mực không bỏ xuống được Dược Vương Điện, không phải vì cảm tình lo lắng mà chỉ là vì Dược Vương Điện chính là nơi sinh dưỡng của hắn mà thôi.

Thế nhưng mà ý tứ trong lời của Trác Phàm lại là hắn đã chết qua một lần rồi, có thể triệt để cắt đứt quan hệ với Dược Vương Điện thì có thể đi sang chỗ khác. Bây giờ hắn có thể quyết định chỗ hắn muốn đến.

Quả nhiên, ánh mắt Độc Thủ Dược Vương biến chuyển, càng thêm do dự không ngừng.

Trác Phàm nhìn hắn đã do dự không sai biệt lắm liền một lần nữa uy bức dụ lợi: “Hiện tại ngươi lại quyết định một lần nữa đi. Là làm Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng của Dược Vương Điện cùng đồ đệ trở thành địch nhân của ta, bị ta giết chết. Hay là tiếp nhận lời mời của ta trở thành trưởng lão đan phòng của Phong Lâm Thành Lạc của chúng ta. Một lần nữa dục hỏa trùng sinh, quát tháo phong vân!”

Trầm ngâm một lát, trong mắt Độc Thủ Dược Vương đột nhiên lóe lên tinh quang, cười to lên: “Ha ha ha... lời nói của Trác đại sư thật sự là tuyệt diệu, hóa ra lão phu đã sớm chết. Đã như vậy thì lão phu nguyện ý đi theo Trác đại sư kiêu hùng, lần nữa làm mưa làm gió Thiên Vũ.”

Mạnh mẽ ôm quyền, Độc Thủ Dược Vương nhất thời hào khí vạn trượng mà nói.

“Tốt, nhận lấy!”

Trác Phàm bình tĩnh gật đầu, ngón tay búng một cái, đem một khỏa đan hoàn màu xanh biệc ném cho hắn. Độc Thủ Dược Vương nhận lấy, tập trung nhìn vào, không khỏi kinh hãi: “Đây không phải là bát phẩm siêu phẩm đan mà Trác đại sư đã luyện chế sao. Tại sao lại cho lão phu...”

“Giải độc cho ngươi!”

Ting quang trong mắt Trác Phàm chợt lóe, giống như có thâm ý nói: “Cái đan phương kia đã bị ta phá giải. Bát phẩm siêu phẩm đan này cũng là căn cứ theo đan phương kia mà cải tiến. Nhưng mà căn cứ đan phương kia ta đã biết, muốn luyện được giải dược, trước tiên phải luyện độc dược. Dùng bảy loại kịch độc của Thất Thải Vân La Chưởng , lại thêm bảy loại thuốc giải độc tài mới có thể thành đan. Chỉ dựa vào cái đan phương kia chỉ có thuốc giải độc tài bên trong thì vĩnh viễn không bao giờ có thể luyện thành. Mà bảy loại dược liệu hỗn hợp kia lại có một loại độc dược. Đây chính là nguyên nhân mà bọn Đào Đan Nương trúng độc khi luyện đan.

Độc Thủ Dược Vương giật mình, trong lòng càng thêm bội phục: “Trác đại sư quả nhiên là đệ nhất luyện đan tông sư. Đan phương của Dược Vương Điện trăm ngàn năm thế mà bị ngài bóc trần trong chớp mắt?”

“Ha ha ha... cũng không khoa trương như vậy. Phải mất năm, sáu ngày đấy.”

Trác Phàm khoát khoát tay nhìn như khiêm tốn. Nhưng Độc Thủ Dược Vương vẫn không nhịn được mà co quắp cả mặt, như vậy cũng rất nhanh. Nếu để có điện chủ bọn họ biết thì có thể sẽ phải khóc rống lên..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK