"Lâm Toàn Phong, nửa ngày đã qua!".
Lâm Toàn Phong từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, chậm rãi hạ tốc xuống độ, nhưng nghe xong lời ấy, liền cắn răng, thở sâu, tiếp tục tăng tốc.
"Còn có năm canh giờ, ta chuẩn bị ra tay đây :v!"
Tại tu vi bị phong, bôn tẩu hơn bảy canh giờ lộ trình, Lâm Toàn Phong chính là tăng tốc đến cực hạn, còn giữ đều trong suốt quãng đường, còn không ngừng cố gắng gia tốc, cho nên giờ khắc này, chân hắn đã không ngăn được run rẩy, thậm chí ngay cả đế giày đã biến mất từ lâu. Chân trần vì chạy qua bụi gai mà sinh ra cuồn cuồn bọc máu. Máu rơi vãi cả con đường dài.
Tu vi bị phong bế, chỉ có thể dùng thể lực từ thân xác, đi lâu khiến cả người mệt mỏi, lại còn bị Trác Phàm theo sau nhắc nhở, mệt khổ từ thể xác đến nội tâm khiến hắn thật muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhưng, thanh âm lạnh lùng phía sau kia, làm hắn không dám ngừng bước. Nếu hắn dám dừng lại, đó chẳng khác nào là để mạng lại khu rừng này. Không có cách nào, Lâm Toàn Phong chỉ có thể cướng ép chạy tiếp trong kinh hãi!
"Còn có bốn canh giờ!" Giọng nói đếm ngược tử vong vang lên lần nữa, Lâm Toàn Phong chạy đến đầu óc mê muội, chợt nghe lời ấy, không khỏi giật mình, hét lớn: "Làm sao lại nhanh như vậy?"
Nói rồi, liền muốn ngẩng đầu nhìn bầu trời, phân biệt canh giờ.
Thế nhưng, hắn vừa mới ngẩng đầu lên, thì sưu một tiếng, một gương mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện sát mặt hắn, dọa làm cho trái tim nhỏ bé của hắn kém chút nhảy ra.
"Lúc này, ngươi còn có rảnh rỗi nhìn trời sao? Nhớ kỹ, thời gian của ngươi không nhiều, nếu không thể toàn lực chạy tới nơi, ta sẽ dứt khoát vặn đầu ngươi xuống!" Trác Phàm nhếch miệng lên, quái dị cười ra tiếng.
Lâm Toàn Phong bất giác hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, không dám phung phí thời gian nữa, tiếp tục tăng cmn tốc.
Thấy thế, Trác Phàm không khỏi tà dị cười một tiếng, tiếp tục đi theo hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nhắc nhở thần chết.
"Còn có ba canh giờ!"
Lâm Toàn Phong độc cước phi nước đại, trong mắt đã hỡi đỏ lên!
"Còn có hai canh giờ!"
Ánh mắt Lâm Toàn Phong đã phủ đầy huyết hồng, nghênh phong rơi lệ, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn nhiều trước khi bị phong ấn tu vi!
"Còn... Một canh giờ..." Trác Phàm lạnh lẽo nụ cười, dằng dặc lên tiếng.
Lâm Toàn Phong sắc mặt nhăn nhó, toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ thẫm như máu, nhưng trong lòng vừa hãi vừa sợ, lại mệt, buồn bã, nhắm hai mắt, cái gì cũng không để ý, chỉ cắm đầu chạy về phía trước, chạy...
Rốt cục, sưu một tiếng, Lâm Toàn Phong xông ra vùng rừng rậm kia, một đạo tinh thạch xanh biếc xuất hiện trước mặt hắn, chính là mộc hình trận môn.
Mọi người trước Trấn Quốc Thạch, biết ba ngày trước Trác Phàm phổ biến quy tắc trò chơi bốn người, rất nhiều người đều cho rằng, đây là Trác Phàm tự tìm lối thoát cho mình thôi. Trác Phàm vẫn lấy đại cục làm trọng, không dám chân chính vạch mặt với tứ đại gia tộc và Đế Vương Môn.
Nhưng, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Toàn Phong xông ra rừng cây, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Toàn Phong lúc này, nào có phải Xuyên Lâm Dực Long tiêu sái, toàn thân lúc này, đều là là bởi vì chạy trốn hết sức trong rừng, bị bụi gai gào đến vết thương đầy người. Cái chân duy nhất còn bị mài đến lộ ra bạch cốt âm u.
Lúc hắn xông ra rừng cây, tuy cách xa nhau rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng, rắc một tiếng, đầu gối hắn bởi vì chạy tốc độ cao không ngừng, mà nhất thời bị bẻ gãy, lộ ra xương cốt trắng xám.
Thực, nếu là một người bình thường, thân thể không chịu nổi loại này cao cường vận động, phải sớm đã phát hiện. Có điều, sau lưng hắn có Trác Phàm đi theo, còn luôn đếm ngược đe dọa hắn, cho nên hắn dưới sự sợ hãi, trong mắt chỉ có ý niệm cầu sinh, căn bản không có chú ý tới việc tu vi của mình bị phong ấn, cứ như thế chạy trốn, sớm đã đến cực hạn.
Cho dù hiện tại, Lâm Toàn Phong bất đắc dĩ té ngã trên đất, đập đến mặt mũi bầm dập, lại cũng không thèm quan tâm chút nào. Trong mắt của hắn đã hoàn toàn là vẻ điên cuồng, nhìn mộc hình trận môn phía trước, liền điên cuồng cười: "Ha ha ha... Mộc hình trận môn, ta đến rồi, ta có thể sống rồi!"
Nói rồi, Lâm Toàn Phong cho dù không có chân, cũng gắng bò lên trước, hai má cào trên mặt đất đến đỏ mưng, nhưng vẫn cảm nhận được thời khắc hạnh phúc nhất đời.
Bởi vì rất nhanh, hắn có thể sống.
Đây là sinh lộ Trác Phàm cho hắn, cũng cơ hội mà chính hắn cố gắng hết sức mới lấy được! So với ba người khác, hắn là vô tội, cho nên Trác Phàm cho hắn sinh lộ này, chỉ có hắn mới có thể thu được sinh lộ.
Lâm Toàn Phong nghĩ như vậy, tay lại thêm một phần lực, bò đến trận môn!
Nhưng tất cả mọi người trước Trấn Quốc Thạch đều ngơ ngẩn, mặt đầy vẻ không hiểu. Vì sao tiểu tử này thê thảm như thế, còn có thể cười được?
Nhìn hắn người không ra người, quỷ không quỷ, mặt như điên cuồng, đến cùng là bị ngược đãi như thế nào, mà bây giờ vẫn mừng rỡ như điên như thế?
"Ta thắng rồi, ta có thể còn sống trở về!" Lâm Toàn Phong thở hổn hển, cuối cùng cũng bò đến trước mộc hình trận môn, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất ra hai khối tinh thạch xanh biếc, hai tay run run, một khối đá cắm vào trong rãnh trận môn.
Mọi người thấy thế đều gật đầu. Tuy tiểu tử này bị ngược đãi đến không bình thường, nhưng tốt xấu gì còn có đường sống, có thể an toàn trở về.
Thế nhưng, lúc hắn run run muốn cắm khối tinh thạch thứ hai vào, thì một cái chân không biết từ đâu xuất hiện, chậm rãi giẫm trên cánh tay hắn, một bàn tay cầm lấy tinh thạch từ tay hắn, ném ra chỗ khác.
Lâm Toàn Phong giật mình, cứng đờ ngẩng đầu, lại thấy Trác Phàm cười tà dị.
Mọi người cũng không khỏi giật mình, trong lòng lo sợ. Chẳng lẽ một khắc cuối này, ác ma Trác Phàm vẫn không tha sao?
Thế nhưng, nhìn biểu lộ của Lâm Toàn Phong có vẻ không quá kinh ngạc. Bởi vì trên mặt hắn không có vẻ kinh dị, như thể hắn sớm đã biết hết thảy, trên mặt hắn, chỉ có đầy vẻ nghi hoặc.
"Vì... vì sao..." Bất giác mê mang nháy mắt mấy cái, Lâm Toàn Phong khàn khàn giọng, rồi bi thương nói: "Ta đã đến, là ta thắng..."
Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, cười nhạo nói: "Xin lỗi, thời gian đã đến! Nếu như ngươi có thể nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi, còn kém một bước này, ngươi đã có thể trở về, đáng tiếc..."
Tê!
Lâm Toàn Phong đột nhiên run run, trên mặt âm tình loạn biến, có bi ai, có kinh khủng, có không cam lòng, có ảo não, sau cùng là tròng mắt co rụt lại, đầu im lặng tiu nghỉu xuống, hai tròng mắt vẫn mở to, bên trong chỉ có vô tận tuyệt vọng.
Mọi người bất giác giật mình, không rõ ràng cho lắm.
Đúng vào lúc này, sưu một tiếng, một bóng người đáp xuống, chính là Nghiêm Phục.
Nghiêm Phục vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm: "Trác quản gia,. . ."
Trác Phàm không nói gì, chỉ ra hiệu hắn đi kiểm tra Lâm Toàn Phong. Nghiêm Phục gật đầu, rón rén đến bên cạnh Lâm Toàn Phong, đưa tay đặt lên cổ, sau đó không khỏi cả kinh nói: "Trác quản gia, hắn chết rồi!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, làm sao người này lại chết? Bọn họ không thấy Trác Phàm động thủ a?
Nghiêm Phục cũng khó hiểu nói: "Hắn giống như không có vết thương trí mạng gì cả, Trác quản gia, ngài giết chết hắn?"
"Hắn, bị hù chết, mệt chết, tuyệt vọng chết!" Trác Phàm cười lạnh, thản nhiên nói.
Nghiêm Phục sững sờ, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
Một người đã đột phá Thần Chiếu cảnh, thế mà lại bị hù chết, mệt chết, tuyệt vọng chết, nói đùa gì vậy?
Trác Phàm mỉm cười cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ta phong tu vi của hắn, cho nên hết thảy hành động của hắn, chỉ có thể dựa vào thể lực bản thân. Ta gặp phải hắn tại một nơi khác, cách nơi này rất xa, coi như hắn thời kỳ toàn thịnh muốn chạy đến nơi đây, cũng phải mất ba ngày. Nhưng ta nói với hắn, cho hắn một ngày để chạy trốn, trong một ngày không động tới hắn. Cho nên hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực, chạy tới nơi này, mà lại ta còn không ngừng đi theo sau lưng hắn, nhắc nhở thời gian."
"Cứ như vậy, hắn dưới sự kinh khủng, thể lực hao tổn càng lớn, đồng thời, tiêu hao thể lực của bản thân như nào, hắn cũng không biết. Sau cùng hắn đi tới nơi này, trong lòng lại sinh ra hi vọng lớn lao. Ba ngày lòng mang sợ hãi, đột nhiên có hi vọng, mà tâm tình vốn đã chập trùng quá lớn, ta lại nói cho hắn biết, thời gian đã đến, hi vọng của hắn lập tức biến thành tuyệt vọng. Kể từ đó, đại hỉ đại bi, kinh hãi đại khủng, cấp tốc chuyển đổi, hắn giận máu công tâm, trong tuyệt vọng, tự nhiên hết thảy biến thành tro bụi, không có sinh cơ!"
"Cho nên ta mới nói, hắn là bị hù chết, cũng mệt chết, càng là tuyệt vọng chết!" Trác Phàm nhìn thẳng Nghiêm Phục, thâm ý cười một tiếng.
Nghiêm Phục bị hắn nhìn thế, trong lòng liền lo sợ.
Tuy hắn biết rõ Trác Phàm thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không ngờ tàn nhẫn đến tình trạng như thế, đùa bỡn một người đến tình cảnh tôn nghiêm mất sạch như vậy, lại không ra tay mà vẫn có thể khiến hắn chết.
Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, Nghiêm Phục trầm ngâm một trận, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Trác quản gia, hắn thật sự đã hết thời gian một ngày rồi sao?"
Trác Phàm lắc đầu: "Tiểu tử này tiềm chất không tệ, không hổ Xuyên Lâm Dực Long, chạy xác thực rất nhanh, còn kém một canh giờ, mới đến thời gian một ngày. Có điều, cả một đường ta đe dọa hắn, không cho hắn nhìn sắc trời, cho nên hắn không biết giờ giấc ra sao. Cho nên ta nói hắn thua, hắn liền nhận thua, sau đó tuyệt vọng chết, ha ha ha..."
"Đường đường Xuyên Lâm Dực Long, phải chạy đến gãy cả chân, chạy đến mệt chết, đây có phải kiểu chết thích hợp hắn nhất hay không, ha ha ha..."
Trác Phàm điên cuồng cười to, cười đến nước mắt đều ứa ra.
Mọi người cùng Nghiêm Phục đều thầm run lên trong lòng, nhìn Trác Phàm cười như điên không ngừng, cả người chợt trở nên lạnh lẽo.
Ma quỷ...