Tương lai, là của chúng ta!
Một câu vô cùng đơn giản, bại lộ dã tâm vô thượng!
Ba người U Vũ Sơn kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thanh Thiên cười dầy thâm ý, chợt cảm thấy Dật Thần Đan trong tay nặng nề.
Viên linh đan này, tăng thêm một câu nói kia, gộp lại đã thể hiện ý mời chào.
Tựa như Hoàng Phủ Thanh Thiên từng dõng dạc nói trước mặt mọi người. Tương lai thiên hạ, là thuộc về lục long nhất phượng bọn họ, những lão đầu tử cao tầng bảy nhà kia, rất nhanh sẽ bị bọn họ siêu việt, căn bản không đáng để bọn họ kính nể tôn sùng.
Bây giờ nếu bọn họ tiếp nhận viên đan dược này, sẽ chính là lên thuyền giặc của Hoàng Phủ Thanh Thiên, ngày sau hết thảy chỉ nghe lệnh hắn. Thậm chí, biểu thị lấy, cho dù ngày sau bọn họ trở thành gia chủ các nhà, sẽ vẫn phải đứng dưới cờ Hoàng Phủ Thanh Thiên, nghe hắn chỉ huy.
Một viên Dật Thần Đan, không chỉ đại biểu nghe lệnh hắn, mà chính là muốn chính thức thống nhất cả ba đại thế gia!
So với Hoàng Phủ Thiên Nguyên ân uy cùng triển, lôi kéo liên minh đối với gia chủ ba nhà U Minh Cốc, thì việc Hoàng Phủ Thanh Thiên thu phục gia chủ tương lai ba nhà cao minh hơn nhiều!
Chỉ cần ba người này trung thành với hắn, như vậy sau lưng bọn họ sẽ là Đế Vương Môn chống đỡ, Đế Vương Môn sẽ toàn lực ủng hộ bọn họ kế nhiệm gia chủ chi vị. Còn ba lão già sở nhiệm kia, nếu muốn sống, nào dám ngăn cản?
Ba người U Vũ Sơn run run liếc nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ sầu b, sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, cảm thấy bình đan dược càng nặng.
Tuy được Dật Thần Đan là kinh hỉ vô cùng, nhưng cái giá phải trả lại đắt không khác phản tộc. Thế nhưng bây giờ nếu không nhận, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại sẽ có thái độ như nào đối với bọn họ?
Nghĩ tới đây, ba người rơi vào cảnh lưỡng nan, nhưng rất nhanh, ba người cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt, cùng ôm quyền, cung kính: "Đa tạ đại công tử ban thưởng!"
Bọn họ đều hiểu, quyết định hôm nay của bọn họ, đã đoạn tuyệt tiền đồ phát triển độc lập của các nhà trong tương lai, có hại lợi ích căn bản của các nhà. Nhưng nếu không làm như vậy, chỉ sợ bọn họ đừng nghĩ còn sống rời đi nơi này.
Hai bên cân nhắc, ba người vẫn phải lựa chọn bảo mệnh làm chủ.
Mà ngay trước mặt mọi người phản bội gia tộc thì sao, chỉ cần có Đế Vương Môn chống lưng, gia chủ cùng trưởng lão các nhà còn dám làm gì bọn họ sao, mà lại gia chủ chi vị là điều chắc chắn rồi.
Chỉ là, tương lai bọn họ đều phải là con chó dưới trướng Hoàng Phủ Thanh Thiên mà thôi, nhưng dù vậy, đó vẫn là dưới một người, trên vạn người. Đến lúc đó, ai còn dám có nửa điểm phê bình đối với quyết định hôm nay của bọn họ, trừ khi không muốn sống...
Vừa nghĩ đến đây, ba người càng thêm yên tâm thoải mái, mặt lộ vẻ cung kính. Hoàng Phủ Thanh Thiên thấy thế thì, hài lòng gật đầu, cười to liên tục...
Ha ha ha...
Hoàng Phủ Thiên Nguyên sắc mặt khó coi nhìn Trấn Quốc Thạch, nhìn tên nhi tử tài trí vô song mình kiêu căng đắc ý, tức giận đến sắc mặt đều tái nhợt.
Lại nhìn gia chủ ba nhà còn lại, lúc này cũng là đầy mặt âm trầm, vẻ lạnh lùng trong mắt phát ra không chút giấu diếm.
Phàm là người sáng suốt, đều hiểu Hoàng Phủ Thanh Thiên đang củng cố thế lực, để phát động đoạt vị chi tranh với phụ thân hắn. Việc này không những không xung đột với kế hoạch nhất thống bảy nhà, thậm chí còn có tăng thêm hiệu quả. Các trưởng lão Đế Vương Môn sẽ không phản đối, thậm chí còn tán thưởng có thừa.
Chức vị gia chủ Đế Vương Môn phải là người tài mới có thể đảm nhiệm, cha con tranh chấp cũng không ngoại lệ, chỉ cần có chỗ tốt đối với sự phát triển ngày sau của Đế Vương Môn, người nào đến làm gia chủ cũng được.
Lại xét thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên xử sự quả quyết bá đạo, tâm kế lòng dạ thâm trầm như thế, có khí phách thủ đoạn của một bậc đế vương, các vị trưởng lão thích không kịp, nào có ngáo mà đi trách hắn?
Quay đầu nhìn sau lưng những trưởng lão kia với khuôn mặt đầy tán thưởng, Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Tình thế nếu cứ như vậy lại phát triển tiếp, tiểu tử này thuận lợi lấy đầu Trác Phàm, lập đại công, lúc hắn trở về, uy vọng chẳng phải như mặt trời giữa trưa?
Đến lúc đó, đâu còn vị trí tồn tại cho lão tử?
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thấp thỏm trong lòng, cuối cùng kìm nén không được, quay qua Lãnh Vô Thường hỏi: "Lãnh tiên sinh, ngài thật có nắm chắc, sau một kế có thể thuận lợi bắt được Trác Phàm sao?"
"Ách, đối với người khác, lão phu tự nhiên là trăm phần trăm nắm chắc. Nhưng tiểu tử này âm hiểm xảo trá, lão phu không dám hứa chắc, chắc là có chín thành đi!" Lãnh Vô Thường vuốt chòm râu, đạm mạc trả lời.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghe vậy lo sợ.
Cửu thành... con mẹ nó sao cao thế...
Giờ khắc này, hắn ngược lại lo lắng cho Trác Phàm sẽ chết trên tay Hoàng Phủ Thanh Thiên, mà lại là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy oán hận Lãnh Vô Thường thần cơ diệu toán!
Tên họ Lãnh kia, ngươi tính toán chuẩn như vậy làm gì? Con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi một người sống sờ sờ đây, ngươi thả hắn một con đường sống không được sao?
Lãnh Vô Thường cười thầm. Suy nghĩ trong lòng vị gia chủ này, hắn há có thể không biết? Nhưng hắn không quan tâm! Hắn thần cơ diệu toán, thiên hạ hiếm thấy, mặc kệ người nào tới làm gia chủ Đế Vương Môn, đối với hắn đều không đáng kể, đều sẽ coi hắn là thành tâm phúc mà đối đãi, bởi vì hắn có thực lực này!
Chỉ có Trác Phàm mới là họa lớn trong lòng hắn. Có thể khiến Lãnh Vô Thường hắn tính kế nhiều lần mà vẫn đào thoát được, Trác Phàm là người đầu tiên. Trác Phàm hành sự cổ quái xảo trá, để hắn cảm thấy uy hiếp, một sự uy hiếp hoàn toàn không giống Gia Cát Trường Phong.
Cho nên, hắn với Hoàng Phủ Thanh Thiên mới là nhất trí lợi ích, Trác Phàm phải chết...
...
"Tốt, các ngươi đã ra quyết định chính xác nhất, vậy thì nhanh ăn vào linh đan, đột phá Thần Chiếu cảnh, cùng bổn công tử đi tiêu diệt Trác Phàm!".
Ba người U Vũ Sơn giật mình, liếc nhìn nhau, U Vũ Sơn hỏi: "Đại công tử, Trác Phàm đã không biết tung tích, chẳng lẽ ngài biết chỗ của hắn? Đã như vậy, vì sao không mau đuổi theo trừ cái hỏa này, mà phải đột phá tu vi trước?"
"Ha ha ha... Trác Phàm trọng thương thoát đi, ai mà biết được? Chỉ là, Lãnh tiên sinh biết hắn sớm muộn sẽ đến một chỗ, chúng ta đến nơi đó chờ là được. Hắn cũng cần một đoạn thời gian dưỡng thương, trong lúc này chúng ta không sợ hắn tới đánh lén, vừa hay dùng thời gian này đột phá tu vi, tăng cường thực lực. Đợi đến khi chuẩn bị vạn toàn, lại phục kích hắn, để hắn chắp cánh khó thoát!" Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh.
Ba người gật đầu, vui vẻ cười nói: "Nếu đã là lời của Lãnh tiên sinh, vậy nhất định không sai!"
Nói rồi, ba người lập tức bố trí xuống phòng ngự trận thức thô sơ xung quanh, rồi ăn vào Dật Thần Đan, yên tĩnh tu luyện. Hoàng Phủ Thanh Thiên cười nhạt gật đầu, để bọn người Nghiêm Phục bên cạnh thủ hộ, mình cũng bố trí xuống trận thức, ăn vào đan dược, bắt đầu tu luyện.
Bốn người này đều là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, một khi đột phá, thì sẽ trở thành bốn Thần Chiếu cảnh.
Riêng là Hoàng Phủ Thanh Thiên, cường độ Nguyên Thần vượt lên không chỉ gấp mười lần, khi đó Trác Phàm có thay hình đổi vị, nhưng đang trọng thương thì cũng khó thoát ma trảo của Hoàng Phủ Thanh Thiên.
Trác Phàm, sắp đứng trước thời khắc nguy hiểm nhất...
. . . .
Một nơi khác, trước sơn động tối tăm, Tước Nhi yên tĩnh đứng im lặng hồi lâu. Tử lôi mãnh liệt cuồng bạo, dọa cho không có một con linh thú nào dám tới gần.
Trong sơn động, Trác Phàm cả người đầy máu nằm hấp hối không nhúc nhích.
Hắn bị đoạn hai cánh một tay, chính là lần trọng thương nhất từ trước tới nay.
Tước nhi thỉnh thoảng quay đầu nhìn, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Nó muốn đi ra ngoài, tìm chút đồ ăn uống cho Trác Phàm, lại lo lắng một khi rời đi, có con linh thú đui mù nào đó coi Trác Phàm là xác chết mà ngậm đi mất. Nó đành thủ chỗ này, không nhúc nhích.
Cứ như vậy đến nửa tháng sau, trong tiếng rên rỉ, Trác Phàm mới khó khăn mở mắt, nhìn về phía nắng sớm bên ngoài sơn động bắn vào.
Tức!
Tước nhi vỗ vỗ cánh, vui sướng kêu to!
Trác Phàm nở nụ cười nhạt, ráng chống đỡ đứng người dậy, an ủi: "Yên tâm đi, ta có bản mệnh Huyết Anh sẽ không có việc gì!"
"Được rồi, Tước nhi, ta ngất đi bao lâu rồi?".
Chít chít!
Tước nhi vẫy hai lần cánh, hét lớn tiếng, Trác Phàm nhướng mày, nghe hiểu ý nó, cười nói: "Nửa tháng sao, cũng đến lúc rồi. Đi thôi, đi tìm những tên kia tính sổ!"
Tức!
Tước nhi giật mình, vội vã hắn ngăn lại, dùng lực vẫy cánh, như thể muốn nói, bộ dáng người bây giờ, đi chỉ có thể chịu chết!
Trác Phàm thản nhiên cười, vỗ vỗ đầu nó: "Lão cha không phải tứ chi phát triển, Tước nhi, nếu như lão cha đoán không sai i, lần này lão cha đến, chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết bọn chúng, hắc hắc hắc..."
Tước nhi sững sờ, méo mó đầu, không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy được vẻ mặt cười gian của Trác Phàm.
"Cánh tay phải này của lão tử, không phải mất trắng đâu!" Đưa tay sờ sờ cánh tay bên phải rỗng tuếch, trong mắt Trác Phàm hiện lên ánh sáng thâm thúy...