Thanh Viêm thần bí được Trác Phàm lấy từ một vị cao thủ bên trong Vạn Thú sơn mạch. Uy lực cực mạnh, với năng lực hiện tại của hắn không thể phát huy một phần vạn sức mạnh của nó.
Nhưng hắn có thể kết luận, cho dù Thanh Viêm đặt ở Thánh Vực cũng là một tồn tại trong truyền thuyết. Chỉ hiển lộ một phần vạn uy năng, cũng đã có thể giúp hắn luyện ra đan dược phẩm cấp cao.
Có điều. . .
Hít thật sâu một hơi, Trác Phàm liếc mắt nhìn về phía mười cao thủ luyện đan, thấy từng người bọn họ nhàn nhã luyện hóa dược tài trong tay. Riêng ba người Độc Thủ Dược Vương, Đào Đan Nương cùng Nghiêm Phục, ngoài khuôn mặt nhẹ nhàng, sâu trong mắt còn có ánh sáng thâm thúy.
Hiển nhiên, trong lòng bọn họ nhất định còn giữ lấy đòn sát thủ cuối cùng, chờ vòng quyết thắng Đan Vương cuối cùng mà xuất ra.
Trác Phàm cũng vậy, Thanh Viêm cũng là đòn sát thủ cuối cùng, nếu sớm công bố, sẽ bị Độc Thủ Dược Vương nhằm vào, tốt nhất là che giấu, chờ trận đấu sau cùng mà dùng.
Trong trường hợp này cũng chỉ sử dụng thủ đoạn đó, tuy nhiên có chút mạo hiểm.
Trác Phàm thở dài một hơi, cuối cùng cũng bắt đầu hành động. Mà khi hắn hành động, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển về phía hắn.
Mọi người muốn biết, lần này thiên tài Luyện Đan Sư sẽ có hành động vĩ đại gì để tạo nên kỳ tích.
Thế nhưng dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Trác Phàm chỉ hành động như thường, đầu ngón tay túm lại, nguyên lực hỏa đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đón lấy, Trác Phàm liên tục gảy những ngón tay, từng kiện dược tài ngũ phẩm bay vào trong liệt diễm.
Không có luyện đan thuật kinh thiên động địa, càng không lập tức xuất hiện tuyệt kỹ luyện hóa dược tài giống vòng thứ hai.
Trác Phàm giống như một người luyện đan bình thường, mà so với những luyện đan đại sư khác, hỏa diễm trong tay hắn yếu ớt hơn.
Những dược tài ngũ phẩm trong hỏa diễm của hắn giống như bò già kéo xe, nửa ngày mới có thể luyện hóa ra một dược dịch.
So sánh với lúc trước, lúc này Trác Phàm luyện đan không chỉ bình thường mà còn phải gọi là kém cỏi, hiện tại tất cả Luyện Đan Sư có luyện đan thuật đều mạnh hơn hắn.
Chênh lệch lớn như thế, khiến trong lòng tất cả mọi người thêm nặng nề, bọn họ như đang chứng kiến một Luyện Đan Sư thiên tài khó gặp, ngàn năm hiếm có, đang từ đỉnh phong rơi xuống trần thế.
Luyện Đan Sư mười vị trí đầu cùng nhìn về phía Trác Phàm, có người tiếc hận, có người bất đắc dĩ, nhưng hầu hết đều cười âm hiểm đắc ý.
Tử huyệt của tiểu tử này vòng thứ ba đã hiện rõ.
Giữa nụ cười âm hiểm này, bóng lưng Trác Phàm đứng trên đài càng thêm tiêu điều.
Dường như ý thức được Trác Phàm khác một trời một vực cùng hai vòng cạnh tranh đan trước, chẳng những không có luyện đan thuật kinh diễm, mà bản thân cuồng ngạo cũng thu liễm đi rất nhiều.
Tiểu Nhã có chút không hiểu, nàng nhìn Luyện Đan Sư luyện đan, không biết vô tình hay cố ý dò hỏi: "Này, không biết Tống đại sư lần này bị làm sao, rất khác lúc trước?"
"Hắc hắc hắc. . . Đó là đương nhiên!"
Cười lạnh, Độc Thủ Dược Vương vừa luyện đan, vừa hả hê nói: "Luyện đan thuật của hắn đã tới cực hạn, không bao giờ còn có thể luyện ra đan tốt hơn."
Mày Tiểu Nhã nhíu lại, kỳ quái nói: "Nghiêm lão, ngài có ý gì?"
Mấy tên Luyện Đan Sư liếc nhau, thoải mái cười lớn.
"Ý của lão phu chính là hắn chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp, căn bản không luyện được linh đan cấp cao."
Thấy Tiểu Nhã vẫn không hiểu, Độc Thủ Dược Vương vui vẻ tiếp tục giải thích: "Luyện đan bình thường chia làm văn võ hỏa, đan dược cấp thấp, dược tài dễ dàng luyện hóa, lấy hỏa nhỏ nhu hòa làm chủ, lửa to ngược lại dễ thiêu hủy dược tài. Nhưng dược tài luyện chế phẩm cấp cao mà dùng võ lửa làm chủ, lửa nhỏ không đủ luyện hóa chúng."
"Thế nhưng tiểu tử này tu vi không đủ, căn bản không có cách nào chống đỡ hỏa lớn trong thời gian dài, cho nên hắn không có cách nào luyện chế linh đan ngũ phẩm trở lên." Độc Thủ Dược Vương cười ta một tiếng nhìn về phía Trác Phàm, khiêu khích nói, "Đây chính là tử huyệt của ngươi có đúng không tiểu tử."
Không để ý đến hắn, Trác Phàm không biểu hiện gì, vẫn chuyên tâm vào luyện đan của chính mình.
"Thế nhưng không phải vừa rồi Tống đại sư luyện chế ra ngũ phẩm Long Dương đan sao?" Tiểu Nhã giật mình, hỏi.
Khinh thường lắc đầu, Độc Thủ Dược Vương thản nhiên nói: "Long Dương đan kia là cưỡng ép dược lực nhị phẩm, tinh luyện đến ngũ phẩm không thể xem là linh đan ngũ phẩm chân chính. Nhưng thủ pháp luyện đan này lão phu thừa nhận, thật hiếm thấy trên đời. Nếu hắn có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm thì có lẽ đan dược cũng đến thất phẩm, đáng tiếc, hắc hắc hắc. . ."
Nghe được lời này, tất cả mọi người tiếc rẻ thở dài.
Nhìn bóng người hiu quạnh, vẫn kiên trì luyện đan kia khiến trong lòng ai cũng cảm thấy một nỗi buồn không thể giải thích được.
Chẳng biết lúc nào, trong mắt máy ngàn Luyện Đan Sư chỉ có một mình Trác Phàm. Mọi người chỉ hưng phấn với kỹ thuật luyện đan thần kỳ của Trác Phàm mà thôi.
Lúc này, nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh của hắn cũng cảm thấy đau buồn không giải thích được.
Ngược lại, những Luyện Đan Sư cùng Độc Thủ Dược Vương nhân lúc này lại bỏ đá xuống giếng khiến mọi người vô cùng phản cảm.
"Tống đại sư, cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi!"
Không biết là ai, cũng không biết từ nơi nào, phát ra một âm thanh ủng hộ Trác Phàm, ngay sau đó, người trong hội trường sục sôi, khắp nơi đều truyền đến âm thanh cổ vũ.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
"Tống đại sư, ngươi là giỏi nhất!"
"Tống đại sư, chúng ta yêu ngươi!"
"Tống đại sư, ta. . . ta muốn sinh con cho ngươi. . ."
. . .
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nội đường Hoa Vũ như ong vỡ tổ, tiếng người huyên náo. Tạ Thiên Dương nghe thấy từng lớp sóng triều âm thanh hai mắt trợn tròn.
Tiểu tử này chỉ luyện đan thôi mà, làm sao có thể chiêu mộ nhiều ngươi theo hắn đến vậy? Còn có người ồn ào nhốn nháo đòi sinh khỉ con cho hắn nữa, còn lão tử đường đường là công tử Kiếm Hầu phủ, sao không có ai nguyện ý làm chuyện này vì lão tử chứ?
Chậm rãi xoay người lại, Trác Phàm hơi vẫy tay. Chỉ chốc lát, giữa sân trở nên tĩnh lặng, lực thu hút mạnh như vậy khuôn mặt các đại trưởng lão của thất thế gia cũng có chút động.
"Các vị, đa tạ mọi người ủng hộ."
Sắc mặt Trác Phàm trang nghiêm, thành khẩn hiếm có nói: "Tại hạ là con cháu tam lưu gia tộc, có thể đi tới Hoa Vũ đường, đem sở học cả đời biểu diễn, để mọi người đều biết, tâm nguyện đã hoàn thành thì dù có chết cũng không oán. Luyện đan một đời, nhưng quan trọng hơn hết là luyện tâm cảnh, trong tâm đứng thứ nhất chính là thứ nhất. Chỉ mời các vị xem ta luyện hết đan dược này, như vậy tại hạ tuy bại mà vinh."
Vừa mới nói xong, Trác Phàm lần nữa xoay người cố gắng luyện hóa dược tài ngũ phẩm trong tay, nhưng nhìn áo choàng Nhất Đan Khuynh Thiên trên lưng hắn, tất cả mọi người đã lệ quang phun trào.
Hắn sớm đã không còn là kỳ tài trong giới luyện đan, mà còn vì luyện đan mà quyết chí thề không đổi, theo đuổi cả đời.
Không giống như mấy người Độc Thủ Dược Vương, vì luyện đan thuật mà lục đục với nhau, còn trong suy nghĩ của hắn chỉ cần có tinh luyện ra thứ tốt nhất, điều này cho thấy tâm hắn thuần khiết cỡ nào, rộng rãi đến cỡ nào.
"Tống đại sư, ngài rất khiêm tốn, xin nhận một lễ của tất cả chúng ta!"
Những Luyện Đan Sư bị đào thải lúc trước nhìn Trác Phàm biết rõ chính mình không địch lại nhưng vẫn kiên trì luyện chế, bất giác trong lòng sinh ra sự kính trọng. Riêng những người tự động bỏ quyền lúc trước, càng tự ti mặc cảm hơn, kính ý với Trác Phàm càng thêm sâu nặng.
Ghế khách quý phía đông, mấy người Hoàng Phủ Thanh Vân cười to đắc ý. Cho dù hắn có nhiều người đồng tình như vậy, trước mặt thất thế gia cũng không cứu mạng hắn được.
Chẳng lẽ những nhân vật tam lưu này còn dám phản kháng Đế Vương Môn cầm đầu thất thế gia sao?
Trên lầu chính, trong lòng ba người Sở Khuynh Thành biết rõ là giả, nhưng ánh mắt cũng đỏ ửng, bóng lưng bi thương của Trác Phàm khiến mấy nữ nhân này vô cùng xúc động.
Tiếu Đan Đan khóc lớn, thật sự cho rằng đây là di ngôn của Trác Phàm.
Nhìn rõ hết thảy, Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ bĩu môi: "Tiểu tử này thật giỏi, lại trang bức rồi, thế nhưng tuyệt đối đừng giống như vừa rồi, trang bức quá đà, bị người ta âm một vố."
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử này rất tinh ý, thua thiệt như thế làm sao có thể ăn hai lần?" Long Cửu lắc đầu từ chối cho ý kiến, cười nói, "Theo lão phu, đột nhiên tiểu tử này có thái độ khác thường, nhất định có mục đích khác."
"Có thể có mục đích gì?"
Chà chà vành mắt đỏ ửng, Long Quỳ hít mũi mấy cái. "Tiểu tử này quá đáng giận, không phải trêu người ta tức giận thì cũng trêu người ta khóc."
Long Cửu khẽ giật mình, có chút khó hiểu nói: "Tiểu Quỳ, không phải ngươi không hợp với tiểu tử kia sao, làm sao còn khóc vì hắn?"
Long Quỳ oán giận nói: "Người ta chỉ diễn chút thôi mà."
Long Cửu lảo đảo liếc nhìn mấy người Tạ Thiên Dương, cười khổ một tiếng, bất đắc lau mồ hôi trán.
Ồ, nữ nhân.
Trên đài luyện đan, dược tài trong tay Độc Thủ Dược Vương đã luyện hóa xong, thậm chí đã bắt đầu dung hợp. Mà Luyện Đan Sư còn lại cũng đã luyện hóa một nửa dược tài thành dược dịch.
Nhưng dược tài của Trác Phàm luyện hóa được chưa tới một phần năm.
Thấy tình hình này, Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, khinh miệt nói: "Tiểu tử, ngươi có làm gì cũng không có tác dụng, dù một đám phế vật phía dưới có tới cứu ngươi, bọn họ cũng không có năng lực này, chờ ngươi từ đài luyện đan đài đi xuống, lão phu quang minh chính đại lấy đầu ngươi."
"Ồ? Vậy cũng không nhất định!"
Mày nhíu lại, Trác Phàm nhìn dược liệu còn chưa luyện hóa trong tay, hung hăng bóp mạnh, trong mắt lóe qua một đạo quyết tuyệt: "Nhất Chưởng Càn Khôn!"
Phốc!
Một tiếng vang trầm phát ra, một làn khói nhẹ từ lòng bàn tay hắn chậm rãi phiêu tán.
Mí mắt Độc Thủ Dược Vương run rẩy, tiếp đó cười lớn: "Ha ha ha. . . Dược tài còn chưa luyện hóa, đã dập tắt hỏa diễm, dược tài không bị hủy mới lạ, cho dù ngươi có thua cũng nên thua cho đẹp mắt một chút, chẳng lẽ đây chính là tác phẩm ngươi để lại khi ly biệt sao?"
Không để ý đến hắn, Trác Phàm khẩn trương, hai mắt chăm chú nhìn quyền đầu, chậm rãi triển khai.
Thế nhưng đập vào mắt hắn cũng không có đan dược gì, chỉ có một đám tro tàn!
Thất bại!
Lòng Trác Phàm trầm xuống, liếc mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương.
Chỉ thấy giờ khắc này, tất cả dược dịch của hắn đã hoàn toàn dung hợp, lập tức sắp hình thành đan hình. Cứ theo đà này, vô địch cạnh tranh đan vòng thứ ba là hắn chứ không còn ai khác.
Hít sâu một hơi, trong mắt Trác Phàm lóe lên một đạo hàn mang, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị.
Lão bất tử, con mẹ nó, vừa rồi ngươi âm lão tử, lần này lão tử muốn trả lại cho ngươi gấp bội. . .
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.