Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quá tốt, chúng ta lại thắng."

Lầu trên sàn chính, Mẫu Đơn lâu chủ hưng phấn kêu lớn, nhìn về phía hai người Sở Khuynh Thành, các nàng cũng cười rạng rỡ. Tuy tên Tống Ngọc là giả, nhưng có kỹ thuật luyện đan lợi hại.

Nếu không phải hắn, chỉ sợ Độc Thủ Dược Vương đã sớm hát vang bài ca chiến thắng, đà này tiếp diễn Nghiêm Tùng sẽ không phải là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ.

Đổng Thiên Bá nhìn ba nữ nhân vui vẻ, chần chờ một chút, trịnh trọng nói: "Sở lâu chủ, tha thứ tại hạ mạo muội. Tại hạ đã hoàn toàn có thể xác định, người kia tuyệt không phải là hiền đệ Tống Ngọc. Thực không dám giấu giếm, ta cùng Tống Ngọc hiền đệ chính là huynh đệ đồng hao, làm sao hắn có thân thể đồng tử được chứ?"

"Hắn có phải Tống Ngọc hay không thì có quan hệ gì?"

Ba người Sở Khuynh Thành còn chưa mở miệng, Tiếu Đan Đan đã vội vã nhảy ra, kiên trì nói: "Không cần biết hắn là ai, đều là phu quân của bản cô nương."

Ba người Sở Khuynh Thành liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.

Sở Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đổng Thiên Bá, có lẽ vừa rồi ngươi bị sát ý trong mắt hắn dọa sợ mới không nghe chúng ta nói chuyện. Thực ra Tạ công tử đã sớm nói rõ, người kia là bằng hữu hắn cũng không phải là Tống Ngọc."

"Đã như vậy, vậy hiền đệ Tống Ngọc của ta đâu?"

"Còn cần phải hỏi sao, chắc chắn bị hắn làm thịt rồi. Nếu không, sao hắn không cố kỵ mà giả mạo tiểu tử kia chạy đến đây?" Lúc này, Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, vỗ vỗ bả vai Đổng Thiên Bá nhìn về phía Sở Khuynh Thành, vẻ mặt kính nể nói: "Đại tẩu đúng thật có thuật trị chồng, về sau tiểu tử kia nhờ tẩu khống chế, nhưng tuyệt đối đừng thả hắn ra ngoài hại người, nhất là tiểu đệ."

Gương mặt Sở Khuynh Thành đỏ ứng, cáu giận nói: "Tạ công tử, ngươi. . . ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

"Không có gì, ta chỉ nói sự thật thôi."Tạ Thiên Dương chân thành nói, "Tiểu tử kia là người có thù tát báo, bụng dạ hẹp hòi. Người khác đánh hắn một quyền, hắn chặt người ta mười đao. Nhưng tẩu chỉ dùng một câu, tiểu tử kia từ bỏ ngay không cần suy nghĩ, có thể thấy được đại tẩu trong lòng hắn có phân lượng thế nào. Cũng chỉ có tẩu mới có thể khiến hắn về sau giảm bớt sát nghiệt, đối huynh đệ như ta cũng tốt hơn một chút."

Gương mặt Sở Khuynh Thành càng thêm đỏ, nhăn nhó gật đầu nhưng trong lòng có dòng nước ngọt ngào chảy qua.

"Hắn đáng sợ như thế sao?" Sở Khuynh Thành trầm ngâm một chút nhìn về phía Tạ Thiên Dương hỏi.

Tạ Thiên Dương quay đầu nhìn mấy người Long Cửu, gật đầu với bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị thật sâu.

Sở Khuynh Thành cười hài lòng.

Nếu người đáng sợ như vậy nguyện ý vì nàng mà thay đổi, như vậy trong lòng đối với nàng hẳn là thật!

"Phu quân lý tưởng của ta giống như Khuynh Thiên vậy, nguyện ý dùng hết tánh mạng dốc toàn lực vì ta, xem ra hôm nay ta đã tìm được. . ."

Sở Khuynh Thành thầm nghĩ trong lòng, nhìn về phía Trác Phàm sớm đã không dịu dàng đơn thuần mà còn rất nhiều tình cảm.

Ầm.

Ghế khách quý phía đông, một chưởng Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên đập xuống bàn đá bên cạnh. Vốn bàn đá đã rạn nứt hết thẩy, lần này triệt để vỡ nát.

Mọi người bên cạnh cả kinh, thân thể run lên không tự chủ lui về phía sau một bước.

"Vòng thứ hai cạnh tranh đan, lại thua! Mà lần thua này Nghiêm lão tự nhận tâm phục khẩu phục. Các ngươi nói xem, hắn còn cơ hội, quang minh chính đại cầm lấy Bồ Đề Tu Căn, đối đầu cùng tiểu tử kia sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám phát ra tiếng vang. Ánh mắt Lâm Tử Thiên đảo quanh, trong lòng cảm thấy đây là cơ hội tốt để vuốt mông ngựa.

Sau đó bước lên phía trước, khuyên: "Nhị công tử đừng nóng vội, Nghiêm trưởng lão được xưng là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương. Chỉ nhất thời lơ là sơ suất, thua một hai vòng cũng không có gì đáng ngại. Tin tưởng lão nhân gia nhất định sẽ có đối sách."

Lâm Tử Thiên nói câu này y hệt ngũ trưởng lão U Minh Cốc. Hết thẩy thành bại vinh nhục, đều đẩy lên người Nghiêm Tùng, bản thân không liên can.

Đáng tiếc mỗi thời mỗi khác.

Hoàng Phủ Thanh nhíu mày, đè xuống tức giận trong lòng, cười lạnh: "Ồ? Xem ra Lâm trưởng lão rất xem trọng Nghiêm trưởng lão, như vậy nếu hắn bại, bổn công tử sẽ hỏi tội ngươi."

"Được…, hả?"

Chỉ một thoáng, Lâm Tử Thiên trợn mắt kinh ngạc, sao thái độ của ngươi đối với ngũ trưởng lão hoàn toàn khác biệt với ta thế?

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Mà ngũ trưởng lão lúc này đã nhịn không được cười mỉa mai.

Lâm Tử Thiên thật sự là một tên cặn bã, nhưng thời gian nịnh hót của hắn ta không tốt lắm, nói y hệt lời của lão phu, không có ý gì mới, đã rơi xuống hạ phong, vuốt mông ngựa cũng làm không tốt.

Lúc trước Hoàng Phủ Thanh Vân xem trọng Nghiêm Tùng lão nhi, ngươi tận lực tôn sùng lão gia hỏa kia, đương nhiên được hắn yêu thích. Nhưng bây giờ, lão nhi kia đã thua hai lần, Hoàng Phủ Thanh Vân đang tức giận hắn hành sự bất lực, ngươi còn tỏ ra sùng bái làm gì, chẳng khác nào chạm vào quả pháo.

Hắc hắc hắc. . . Vỗ mông ngựa cũng là kỹ thuật sống, ngươi chỉ là tên cặn bã, còn phải luyện nhiều một chút.

Trong lòng ngũ trưởng lão cười sảng khoái, Lâm Tử Thiên cũng gấp muốn khóc lên.

Thật không may, ta lại dính vào.

Đinh!

Đột nhiên, tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, cạnh tranh đan vòng thứ ba chính thức mở ra.

Ánh mắt nhìn gần bốn mươi vị Luyện Đan Sư, Tiểu Nhã trầm ngâm một lúc, lớn tiếng nói: "Đề mục cạnh tranh đan vòng thứ ba là thủ pháp luyện đan."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Luyện Đan Sư ở vị thứ nhất Trác Phàm.

Từ khi Trác Phàm lộ ra tuyệt kỹ luyện đan, tất cả mọi người đều hiểu, nói về thủ pháp luyện đan, ai có thể hơn được vị có bí thuật Thượng Cổ Tống đại sư này.

Trong lúc nhất thời, có người lắc đầu thở dài, có người phiền muộn nhìn lên trời, không còn khát vọng quyết thắng nữa. Chỉ có Luyện Đan Sư mười vị trí đầu, biểu hiện vẫn như cũ.

Bởi vì bọn họ hiểu rõ ràng, mặc dù kỹ thuật luyện đan là nhân tố quan trọng phán định luyện đan thuật, nhưng luyện đan cũng không chỉ đơn giản bằng kỹ thuật.

Mà dựa theo hai vòng cạnh tranh đan trước, trong lòng bọn họ hiểu rõ, đề mục luyện đan càng ngày sẽ càng khó khăn, phẩm cấp đan dược cũng càng ngày càng cao, mà đây cũng là tử huyệt của Trác Phàm.

Bọn họ vẫn luôn chờ đợi cơ hội lật ngược tình thế.

Trong mắt bọn họ, Trác Phàm quả thật là nhân tài luyện đan chưa từng có từ xưa đến nay, nhưng cũng tuyệt đối không cách nào bứt phá khỏi cấp độ luyện đan thuật ràng buộc.

"Vòng cạnh tranh đan thứ ba cần các vị đại sư luyện chế. . . Ngũ phẩm linh đan!" Tiểu Nhã trầm ngâm một chút, tuyên bố.

Lời vừa nói ra, mày Trác Phàm nhíu lại, còn Luyện Đan Sư mười vị trí đầu đều lộ vẻ mặt đúng như mong đợi.

Riêng Độc Thủ Dược Vương, khi Tiểu Nhã vừa dứt lời liền khiêu khích nhìn Trác Phàm, lộ ra nụ cười âm hiểm.

"Lần này luyện chế ngũ phẩm linh đan, so về tốc độ, tốc độ càng nhanh, chứng minh thủ pháp càng thành thạo, người nào luyện thành trước sẽ lọt vào vòng chung kết đan vương, hiện tại, bắt đầu!"

Tiểu Nhã vừa dứt lời, tất cả mọi người liền dấy lên nguyên lực hỏa, hầu hết bọn họ đều dùng lô đỉnh, chỉ có hai người Độc Thủ Dược Vương, Đào Đan Nương vẫn luyện đan trong tay.

Đủ thấy công lực luyện đan của hai người đã sớm vượt lên trên mọi người.

Mà Trác Phàm, người được mọi người xem trọng còn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng không giảm bớt.

"Không tốt, tiểu tử này gặp cửa khó rồi!" Trên lầu chính, một mắt của Long Cửu co lại, vội la lên. Mọi người vội vàng nhìn về phía hắn, không hiểu.

Riêng Mẫu Đơn lâu chủ, tính tình nóng nảy, không nhịn được hỏi: "Cửu thúc, làm sao, không phải lúc trước không ai địch được hắn à, sao hiện tại lại bất động?"

Nhìn chằm chằm Trác Phàm trầm tư như bàn thạch phía dưới, Long Cửu thở dài một hơi: "Haizz, bởi vì tiểu tử này gặp phải tử huyệt luyện đan."

"Tử huyệt?"

"Không sai!"

Bình tĩnh gật đầu, Long Cửu nghiêm túc nói: "Sở dĩ lúc trước tiểu tử này có thể thắng các Luyện Đan Sư kia hai ván, thậm chí phải khiến Độc Thủ Dược Vương cúi người nhận thua, hoàn toàn ỷ vào bí thuật luyện đan thông thiên triệt địa."

"Thế nhưng quyết định luyện đan thuật cao thấp, lại có ba cái nhân tố. Tu vi, hỏa diễm, cùng kỹ thuật luyện đan. Tu vi quyết định Luyện Đan Sư phát ra hỏa diễm, hỏa diễm quyết định dược tài luyện hóa, mà kỹ thuật luyện đan quyết định luyện chế đan dược phẩm cấp cao hay không, thế nhưng. . ."

Nói đến đây, Long Cửu trầm ngâm một trận, cắn răng nói: "Kỹ năng luyện đan của tiểu tử này xác thực có thể uy áp quần hùng, không ai có thể so sánh. Nhưng chúng ta chỉ thấy một mặt chói mắt nhất của hắn, lại không chú ý hỏa diễm trong tay hắn, nguyên lực hỏa hết sức bình thường, mà điều quan trọng, tử huyệt của hắn chính là hắn chỉ có tu vi Đoán Cốt nhị trọng cảnh."

"Dạng tu vi này, nếu người bình thường cũng có thể trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm mà thôi. Hắn lại có thể sử dụng dược tài nhị phẩm cưỡng ép đề cao đến tiếp cận ngũ phẩm đan dược, đây đã là cực hạn của hắn. Hiện tại hắn cùng nhiều Luyện Đan Sư cạnh tranh, lấy dược tài ngũ phẩm luyện chế đan dược, hỏa diễm của hắn không đủ, tu vi không đủ, lão phu có thể kết luận, đến lúc đó dược tài còn chưa hoàn toàn luyện hóa, nguyên lực hắn không đủ mà bại rồi. Dược tài luyện chế phẩm cấp thấp không thể so sánh với dược tài luyện chế phẩm cấp cao được. "

Nghe được lời này, tất cả mọi người giật mình, sau đó lần nhìn về phía Trác Phàm ở dưới trận vẫn không thể làm gì, lộ vẻ buồn bã.

"Sư phụ, nếu phu quân thua, có phải thật sự phải rơi đầu không, xin ngài mau cứu hắn đi." Tiếu Đan Đan gấp gáp nhìn Mẫu Đơn lâu chủ cầu xin.

Long Cửu liếc nhìn bọn họ, cũng không gấp gáp.

Tiểu tử Trác Phàm này, cũng không phải là người tuỳ tiện đem đầu giao cho người khác, hắn không cầm đầu người khác đã là may rồi.

Mà cho dù hắn có thua cũng trở về kế hoạch đầu, giết người đoạt thuốc có gì ghê gớm đâu chứ?

Thế mà, bọn họ tuyệt không nghĩ tới, tầm quan trọng lần cạnh tranh đan đối với Trác Phàm, hắn tuyệt đối không thể thua, bởi vì nó liên quan đến việc hắn có trả được nhân tình của Sở Khuynh Thành không, một Lạc gia đã khiến hắn mệt mỏi bôn ba bốn phía, hắn cũng không muốn lại kéo theo Sở Khuynh Thành cùng Hoa Vũ Lâu.

Ánh mắt khẽ híp lại, trong lòng Trác Phàm thầm nghĩ, có nên tế xuất ra Thanh Viêm thần bí hay không?

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK