Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm... Lâu chủ thuộc tầng lớp cao của Hoa Vũ Lâu, vì sao phải làm như vậy?” Trác Phàm trong lòng rất vung sướng, nhưng vẫn nên đề phòng có bẫy, hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

Tần Thái Thanh trầm ngâm một lát, trong mắt hiện ra một tia lúng túng, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ làm đi là được!”

“Ồ, thế nhưng... Hoa Vũ Lâu canh phòng nghiêm ngặt, làm sao ta...”

Trác Phàm còn chưa nói xong, Tần Thái Thanh đã khoát tay nói: “Điểm ấy ngươi yên tâm, ta đã an bài tốt!”

Nói rồi, Tần Thái Thanh vung tay lên, một bức họa rơi xuống trong tay của Trác Phàm. Trác Phàm mở ra xem, đó là bản đồ địa hình của Hoa Vũ Lâu, phía trên còn dùng các loại màu sắc đánh dấu các lộ tuyến khác nhau, lít nha lít nhít, như một mạng nhện lớn.

“Địa hình của Hoa Vũ Lâu ngươi phải nhớ rõ, còn lộ tuyến của đội tuần tra và thời gian đổi ca cũng đều ký hiệu trông đó rồi. Lấy thân thủ của ngươi, chỉ cần đủ thông minh, bí mật lẻn vào trong không thành vấn đề!”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, cầm bản đồ trên tay, trong lòng suy nghĩ.

Đây là cơ hội tuyệt vởi để đoạt được Bồ Đề Tu Căn, nhưng hắn lại lo trong đó có bẫy. Nếu Tần Thái Thanh sớm đã tra rõ ràng thân phận của hắn, thiết trí một cái bẫy để hắn chui vào, đến lúc đó có thêm mười tên cao thủ Thiên Huyền mai phục bên cạnh, cho dù hắn có cánh cũng khó mà bay ra được.

Chỉ là, cơ hội này thực sự rất khó có được! Nếu không có Thanh Hoa lâu chủ hiệp trợ, hắn muốn chui vào Hoa Vũ Lâu cũng không phải chuyện dễ dàng!

“Ngươi quyết định chưa, làm hay không làm?” Thanh Hoa lâu chủ nhìn vẻ mặt của Trác Phàm, trong lòng lo lắng không yên: “Tống công tử, chuyện xấu thì nên nói trước, nếu ngươi không chịu làm, để tránh việc này bị tiết lộ, ta sẽ phải móc hai mắt của ngươi, rút đầu lưỡi ngươi, chặt hai tay hai chân của ngươi đấy.”

“Ồ, vậy ta còn lựa chọn được sao?”

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, trong tay lóe lên ánh sáng, thu phần bản đồ kia vào trong nhẫn trữ đồ: “Nhưng mà Thanh Hoa lâu chủ, ngươi cũng quá độc ác đấy. Ngươi chém đứt hai tay hai chân, lại móc mắt ta, rút đầu lưỡi ta, không bằng để ta chết đi còn thống khoái hơn!”

Biết Trác Phàm đã đáp ứng, Thanh Hoa lâu chủ cũng thả lỏng trong lòng, cười nói: “Tần Thái Thanh ta sẽ không tùy tiện lấy mạng người khác, chỉ là ngươi đã nhìn thấy bản vẽ này, lại không thay ta làm việc. Đề phòng bí mật tiết lộ, ta tất nhiên phải rút đầu lưỡi móc hai mắt ngươi,. Còn chặt đứt tứ chi, là sợ ngươi viết cho người khác nhìn!”

Trác Phàm trợn mắt cạn lời, không khỏi bĩu môi: “Chân có thể viết chữ à!”

“Vậy cũng không chắc chắn, Tống công tử là kỳ nhân, ai biết ngươi sẽ làm ra được chuyện gì?” Tần Thái Thanh che miệng bật cười. Dù có mạng che mặt che mất, nhưng vẫn xinh đẹp không thể tả.

Trác Phàm cũng bật cười cảm thán trong lòng.

Ngược lại thì Hoa Vũ Lâu này toàn là mỹ nữ nha, đáng tiếc người này so với người khác còn độc hơn. Chỉ có điều chuyện này hắn cũng hiểu được, đây là thế giới của cường giả, nam nhân lộng quyền. Nếu Nữ nhân tâm không đủ độc, không đủ hung ác, làm sao có thể đứng sừng sững trên thế giới này?

Giống tiểu nữ hài đơn thuần như Tiết Ngưng Hương vậy, nếu không phải nàng ta gặp phải đại ma đầu là hắn, hiện tại chắc đã bị U Minh Cốc xem thành lô đỉnh luyện hóa rồi!

Nghĩ đến chỗ này, Trác Phàm không khỏi lại nhớ tới lúc trước ba người ở dãy núi Vạn Thú sống cuộc sống không buồn không lo. Đó đại khái là khoảng thời gian thoải mái nhất, thư thái nhất trong hai đời làm người hắn.

“Tống công tử, vậy chúng ta cũng quyết định, tối nay ngươi động thủ luôn đi.”

“Nhanh vậy sao?” Trác Phàm giật mình, nhìn vào ánh mắt Tần Thái Thanh. Mặc dù hắn vô cùng sốt ruột muốn có được Bồ Đề Tu Căn, nhưng cũng không cấp bách đến mức ấy. Ai dè Thanh Hoa lâu chủ này còn gấp hơn cả hắn!

“Tống công tử, ngươi có chỗ không biết!”

Mi tâm của Tần Thái Thanh nhăn lại thật sâu, thở dài nói: “Bình thường Bồ Đề Tu Căn đều do tổng lâu chủ của chúng ta đích thân bảo quản, hàng năm chỉ có lúc âm nguyệt, cả một tháng âm đó nàng mới bế quan tu luyện, đặt Bồ Đề Tu Căn ở trong Hộ Bảo các. Nàng cũng sắp xuất quan rồi, thời gian của chúng ta không còn lại nhiều!”

“Mỹ nữ đệ nhất Thiên Vũ, Sở Khuynh Thành?” Hàng lông mày của Trác Phàm nhíu lại, thản nhiên nói: “Nàng có tu vi gì?”

Tần Thái Thanh luôn quan sát nhất cử nhất động của Trác Phàm, thấy hắn không có cái gì dị thường, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: “Nàng là sư muội của ta, tu vi bây giờ hẳn là Thiên Huyền tam trọng cảnh!”

Thiên Huyền tam trọng, chắc có thể đối phó!

Trác Phàm suy nghĩ một lát, tròng mắt ngưng tụ, gật đầu nói: “Được, tối nay hành động!”

Tần Thái Thanh vui mừng, vung tay lên, một mùi hương phiêu tán ra ngoài. Đổng Thiên Bá và Đổng Hiểu Uyển ngửi được cỗ mùi thơm kỳ dị này, đều chậm rãi tỉnh lại.

Ứớc định của Trác Phàm và Thanh Hoa lâu chủ, tất nhiên bọn họ không biết. Mà Tần Thái Thanh giải thích xong, bọn họ cũng cho rằng bởi vì lần đầu bọn họ uống rượu bổ như thế nên mới bị ngất xỉu, quá bổ không tiêu nổi, say này thì không có việc gì.

Tiếp đó, mọi người lại khách sáo vài câu, Tần Thái Thanh liền uyển chuyển tiễn khách. Mục đích của nhóm Đổng Thiên Bá đã đạt được, tự nhiên vui vẻ rời khỏi nơi này. Lúc đi qua cửa, hai tiểu cô nương kia cũng không dám nói nửa câu ác ngôn đối với bọn hắn nữa.

Nhưng sau khi ba người rời khỏi Thanh Hoa Lâu khoảng chừng trăm thước, Trác Phàm khé híp mắt lại, búng ngón tay một cái, một viên đan dược ẩn khí tức liền bay lên bầu trời. Sau một khắc, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ từ trong cơ thể Trác Phàm bay ra, nuốt viên ẩn khí tức đan vào, sau đó lại bay trở về bên trong Thanh Hoa Lâu.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, trong hồ lô của Thanh Hoa lâu chủ đến cuối cùng bán thuốc gì!

Huyết Anh trông giống như một u linh nho nhỏ, lần nữa lẻn vào trong phòng tiếp khách lúc nãy mà không hề bị ai phát hiện ra. Ở nơi đó, Thanh Hoa lâu chủ vãn đang ngồi tại chủ vị.

Đột nhiên, có tiếng ho nhẹ vang lên, một bóng người quen thuộc chậm rãi xuất hiện sau lưng Tần Thái Thanh. Trác Phàm nhìn thấy vậy, không kìm được suýt kêu ra tiếng: “Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, tại sao hắn lại ở chỗ này?”

“Vì sao ngươi lại phải làm vậy?”

Nghiêm Tùng chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Hoa lâu chủ, đặt tay lên vai nàng ta, dùng lực siết chặt, Tần Thái Thanh lập tức lộ ra vẻ thống khổ, trên mặt có ánh sáng xanh chớp động!

Tần Thái Thanh cắn chặt môi, trên trán mổ hôi tinh mịn rỉ ra: “Nghiêm lão, dù sao ta cũng là Thanh Hoa lâu chủ của Hoa Vũ Lâu. Nếu như chuyện này bị bại lộ, làm sao ta còn có thể đặt chân ở Hoa Vũ Lâu? Bây giớ có tiểu tử ngốc thay ta xuất thủ, chờ sau khi lấy được đồ về, lại xử lý hắn, người khác cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu ta.”

“Hừ, làm việc cho lão phu mà vẫn còn muốn có con đường sau này của bản thân. Tiểu tử kia chỉ là tên Đoán Cốt cảnh, nếu xảy ra sai lầm gì, làm hỏng đại sự của lão phu, lão phu nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”

Nghiêm Tùng hung hăn đẩy Tần Thái Thanh ra, làm nàng ta ngã xuống đất. Nhưng nàng ta lại không dám phản kháng, chỉ có trong mắt mơ hồ hiện lên lệ quang khuất nhục.

Nghiêm Tùng lạnh lùng nhìn nàng ta, mỉa mai cười: “ Trong Thập ngũ lâu của Hoa Vũ, hơn một nửa lâu chủ đã bị lão phu khống chế, Hoa Vũ Lâu chẳng mấy chốc sẽ phải làm môn hạ của Dược Vương Điện ta, trở thành thế gia đầu tiên trong bảy thế gia bị thôn tính. Coi như sự tình bại lộ thì như thế nào? Có lão phu ở đây, ngươi vẫn có thể làm Thanh Hoa lâu chủ của ngươi như cũ! Chỉ có điều không còn làm việc cho Hoa Vũ Lâu, mà là làm việc cho Dược Vương Điện ta thôi!”

“Nhưng... Ông cũng nghe tiểu tử kia nói rồi đấy, trong Hoa Vũ Thành, có thể đã xuất hiện người giải được kịch độc của ông. Nếu độc của ông bị người giải ra, những lâu chủ kia sẽ chịu đựng bị ông áp chế tiếp chắc?”

Mí mắt Nghiêm Tùng khẽ động, nhìn về phía Tần Thái Thanh khinh miệt, ông ta cười tà dị nói: “Có phải ngươi vẫn luôn ngóng trông có người như vậy xuất hiện sau đó giải cứu Hoa Vũ Lâu các ngươi khỏi nguy cơ lần này không?”

“Ha ha ha... Đừng nằm mơ! Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện ta, do bảy loại cực độc trong thiên hạ luyện thành, trong thiên hạ đã không có thuốc nào chữa được. Tiểu tử kia gặp may, đụng trúng đồ đệ của ta, Độc Chưởng nó luyện thành chi có ba loại kịch độc. Nếu lão phu tự mình xuất thủ, coi như tập trung luyện đan sư toàn thiên hạ, cũng tuyệt đối không cứu nổi mạng chó của hắn!”

Tần Thái Thanh nghe được lời này, cắn chặt môi, một tia máu đỏ tươi thấm qua mảnh lụa mỏng che mặt, trong mắt nàng ta trừ nước mắt óng ánh còn có cả không cam lòng!

Nghiêm Tùng hừ một tiếng, hung ác đá lên người Tần Thái Thanh, khinh miệt nói: “Tiện nữ nhân, sau khi lấy được đồ thì xử lý tiểu tử kia đi. Nếu không, ngươi cùng những tỷ muội kia của ngươi không cần phải đầu nhập vào chúng ta nữa, ngoan ngoãn chờ chết đi, ha ha ha...”

“Nữ nhân chỉ là nữ nhân, ngoan ngoãn làm vật trang trí của nam nhân là tốt rồi, còn muốn mưu đồ tranh thiên hạ với nam nhân ư, thật sự mơ mộng hão huyền!” Nghiêm Tùng cười lớn rời khỏi nơi này, chỉ để lại Tần Thái Thanh cuộn tròn thân thể, hai tay nắm chặt thành quyền.

Trác Phàm không biết hiện tại nàng ta có cảm thụ gì, có lẽ là cừu hận, phẫn nộ, còn có cả bất lực đi. Nhưng những chuyện này không mắc mớ gì đến hắn, hắn không quen nàng ta!

Sau đó Trác Phàm khống chế Huyết Anh trở lại trong cơ thể mình.

Lần này, tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, hắn cũng có thể buông tay đánh cược một lần. Dù sao đến lúc cầm được Bồ Đề Tu Căn, hắn phủi mông một cái, chạy đi là được.

Còn Tống gia cùng Đổng gia, xin lỗi, giúp ta gánh nồi đen đi nhé.

Trác Phàm cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Đổng gia huynh muội, trong lòng không hề áy náy. Dù sao đoạn đường này, lão tử đã giúp các ngươi giải quyết phiền phức, các ngươi lại chưa tùng giúp gì lão tử, cho nên lão tử không nợ gì các ngươi.

Lần này các ngươi giúp lão tử gánh bom, coi như trả ân tình của lão tử!

Trác Phàm nhìn huynh muội Đổng gia mà cười tươi như ánh sáng mặt trời, huynh muội Đổng gia đối cũng nở nụ cười với hắn. Thế nhưng ai có thể biết được, trong nụ cười tươi này của Trác Phàm, kết quả ẩn giấu bao nhiêu lưỡi đao máu me đầm đìa đây...

Đêm khuya, tĩnh mịch, trên đường cái không có một bóng người, nhưng trước cửa cổng của một tòa lầu cao lớn, vẫn có người di chuyển, từng đội từng đội đội ngũ tuần tra thỉnh thoảng đi qua từ nơi này.

Trên cổng khắc ba chữ lớn xinh đẹp, Hoa Vũ Lâu!

Vụt!

Có tiếng xé gió vang, Trác Phàm mặc quần áo màu đen, bịt khăn đen che mặt, đi tới trước cửa Hoa Vũ Lâu, thừa dịp lúc hai đội đệ tử tuần tra giao ban, hắn nhân cơ hội leo tường vào bên trong. Tiếp theo, lấy một loại tư thế quái dị, uốn éo lắc một cái, lại uốn éo, thông qua một chỗ ao nước nhỏ.

Quay đầu nhìn lại một chút, Trác Phàm thở phào, lấy tấm bản đồ kia ra cười nói: “May mắn có Tần Thái Thanh làm nội gián a, nếu không sao lão tử biết trong này có nhiều trận pháp phòng ngự như thế chứ.”

“Bố khỉ, có những mười cái. Lão tử vừa qua được một cái, còn phải qua tiếp chín cái nữa!”

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, dưới chân đạp nhẹ một bước, lần nữa hòa vào cảnh đêm đen nhánh! Mặc dù hắn tinh thông các loại trận pháp, nhưng chưa từng dò xét qua nên rất dễ chạm phải một số trận thức.

Có tấm bản đồ này, cùng tuyến đường đi lại của đệ tử bên trong, hắn phá giải dễ dàng hơn nhiều!

Ôi chao, nếu không mọi người đã không nói, phòng ngày phòng đêm, nhưng tặc trong nhà khó phòng! Sau này lão tử quay về Lạc gia, nhất định phải tăng cường quản lý, nghiêm phòng tử thủ tặc trong nhà mới được!

Trác Phàm vừa nhếch miệng nhẹ nhõm vượt qua mỗi một trận thức, vừa được tiện nghi còn khoe mẽ đến tiến hành đôn thúc bản thân. Chưa đưọc một lúc, hắn đã vượt qua mười đại trận phòng ngự.

Tiếp theo, mục tiêu gần ngay trong gang tấc.

Hộ Bảo các, Bồ Đề Tu Căn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK