Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, một đạo bóng người mặc áo bào xanh thình lình xuất hiện tại cửa đại sảnh.

Đưa mắt nhìn đến chỉ thấy một lão giả một đầu tóc xanh, ngay cả ria mép và tròng mắt cũng biến thành xanh biếc hoàn toàn, trông quỷ dị vô cùng.

Bên hông hắn đeo một cái hồ lô màu tím, không biết đựng gì bên trong. Thế nhưng vừa thấy người này đến, vẻ mặt Lâm trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đều ngưng trọng lại.

“Sư phụ, lão nhân gia ngài quả nhiên uy danh hiển hách. Ngài vừa xuất hiện, bất kể là U Minh Cốc hay là Khoái Hoạt Lâm cũng không dám lên tiếng, ha ha ha...”

Lúc này, sau lưng lão giả đi ra một thanh niên khoảng 20 tuổi, thực lực là Đoán Cốt đỉnh phong. Nhưng hắn nhìn đến ba người ở trong đại sảnh lại không hề có vẻ kính sợ mà ngược lại có phần dương dương đắc ý.

Chỉ một thoáng, trên mặt ba người đều tái nhợt, ẩn ẩn tức giận nhưng không tiện phát tác.

Cái này nếu để cho người khác thấy nhất định sẽ giật mình. Ba vị cường giả Thiên Huyền bị một tên tiểu tử Đoán Cốt làm nhục như vậy mà còn có thể chịu đựng đươc, cũng quá mất mặt đi. Có còn chút tôn nghiêm của cường giả nào không?

Riêng ngũ trưởng lão kia ngày thường từ trước đến nay đều là tính tình bạo ngược. Đệ tử U Minh Cốc tuyệt đối không thể tưởng tượng hắn cũng có lúc nén giận được.

Nhưng bây giờ, ba đại cao thủ thật sự không dám phát giận trước mặt tên tiểu tử này. Bọn họ không sợ tên tiẻu tử này mà chính là kiêng kỵ người ở bên cạnh kia!

“Nghiêm lão, ngươi có quản đệ tử của mình không, một chút giáo dưỡng cũng không có. Một hậu bối mà có thể nói chuyện với tiền bối như vậy sao?” Ngũ trưởng lão hắng giọng hai tiếng, thấp giọng nói.

Nhưng mà lão giả áo bào xanh kia cũng chỉ thờ ơ vuốt chòm râu, cười nói: “Lão ngũ U Minh Cốc cần gì phải tính toán chi li với một đứa bé. Có người tiền bối nào làm như thế, ha ha ha...”

“Đúng vậy, ngài ngay cả bộ dạng tiền bối cũng không có, làm sao để vãn bối kính ngưỡng ngài là tiền bối?” Thanh niên kia cũng khinh thường bĩu môi, xùy cười ra tiếng.

Ngũ trưởng lão bất giác run rẩy, mặt càng đỏ bừng, hận không thể ngay lập tức xông lên vặn đầu hai sư đồ xuống. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn cưỡng chế nộ khí trong lòng, hai quyền nắm chặt.

Rắc một tiếng, đem một góc bàn bóp nát thành bụi phấn

Lâm Tử Thiên tức giận liếc ngũ trưởng lão một chút, trong lòng cũng thầm than một tiếng, hơi kiêng kỵ nhìn về phía lão giả áo bảo xanh kia, cười khan nói: “Ha ha ha... Không ngờ một cái Bách Đan thịnh hội nho nhỏ mà có thể tụ tập tứ đại thế gia bên trong, cũng thật là náo nhiệt. Riêng có Nghiêm lão áp trận thì có thể nghĩ rằng thịnh hội lần này nhất định cử hành thuận lợi!”

“Hắc hắc hắc... Lâm Tử Thiên ngươi không cần âm dương quái khiếu, lão phu biết các ngươi đềều không muốn gặp lão phu. Thế nhưng ai bảo lần này thịnh hôi lấy tên là Bách Đan chứ. Không có Độc Thủ Dược Vương lão phu ra sân sao phối hợp được với hai chữ ‘Bách Đan’?”

Lão giả áo bào xanh kia không cho Lâm Tử Thiên chút mặt mũi nào, lên tiếng mỉa mai. Gương mặt Lâm Tử Thiên không ngăn được co rút, tức giận quay đầu không để ý.

Mẫu Đơn lâu chủ nhìn thấy tất cả, tức giận trong lòng. Nhưng sau khi tức giận trong mắt nàng cón tản ra từng tia hận ý khắc cốt.

“Trưởng lão Nghiêm Tùng.” Mẫu Đơn lâu chủ khẽ cắn môi lạnh lùng nói: “Hoa Vũ Lâu chúng ta hẳn là không mời Dược Vương Điện các ngươi đi. Vì cao các hạ không mời mà tới?”

“Ha ha ha... Mẫu Đơn lâu chủ, tính khí ngươi vẫn nóng nảy như thế!”

Trong mắt lóe lên ánh sáng xanh, Nghiêm Tùng cười lạnh một tiếng nói: “Bên trong Thiên Vũ đế quốc lão phu muốn đi đâu sẽ đi đó, ai có thể ngăn cản? Hôm nay lão phu đi đến Hoa Vũ Thành các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muôn đem lão phu đuổi đi hay sao?”

“Ngươi...”

Mẫu Đơn quýnh lên muốn xông lên phía trước, lại bị Lâm Tử Thiên vội vã cản lại: “Mẫu Đơn lâu chủ, tỉnh táo, tỉnh táo.”

Có chút kiêng kỵ liếc nhìn Nghiêm Tùng một chút, Lâm Tử Thiên thở dài, hướng Mẫu Đơn lâu chủ nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Mong rằng lâu chủ lấy đại cục làm trọng!”

Nhìn Lâm Tử Thiên một chút, lại nhìn Nghiêm Tùng, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận hừ một tiến, xoay người. Lúc này Lâm Tử Thiên mới yên lòng thở ra một hơi.

“Ha ha ha... Mẫu Đơn lâu chủ này sao tính tình lại như một tiểu cô nương như vậy. Không giữ được bình tĩnh như thế sao có thể làm lâu chủ? Sư phụ, ngài nói đúng. Một đám đàn bà thì làm được chuyện lớn gì. Hoa Vũ Lâu này quả nhiên chính là tồn tại yếu nhất trong bảy thế gia.” Thanh niên kia đột nhiên lên tiếng trêu đùa.

Nghe được lời này, ba ngời ở đây cũng ghé mắt liếc nhìn. Độc Thủ Dược Vương này cũng quá phách lối, ngay cả đồ đệ mang theo cũng không coi ai ra gì.

Thế mà đúng lúc này một tiếng cười khẽ lại vang lên ngoài cửa.

“Tiểu huynh đệ, tuy Hoa Vũ Lâu chúng tà đều là nữ lưu nhưng đã đặt chân ở Thiên Vũ ngàn năm, tồn tại được cũng có đạo lý, không phải ngờời nào cũng có thể xoi mói.”

Vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp thanh sắc từ bên ngoài cửa phiêu nhiên bay đến, rơi xuống mặt tất cả mọi người. Chính là Thanh Hoa lâu chủ, Tần Thái Thanh!

“Sư tỷ, rốt cục người cũng trở về!” Mẫu Đơn lâu chủ kinh hô một tiếng, giống như tìm được một người đáng tin cậy, cả kinh kêu lên: “Người đi nơi nào, nơi này có khách không mời mà đến làm muội muội ta cũng không có cách nào.”

Liếc nhẹ Nghiêm Tùng một chút, Tần Thái Thanh khẽ cười nói: “Còn không phải đi thu thập cục diện rối rắm của đồ đệ ngươi sao? Ta đã sớm nói với ngươi, đối với đệ tử phải quản giáo chặt chẽ, chớ có bôi nhọ uy danh của Hoa Vũ Lâu chúng ta.”

“Là ai, nàng phạm lỗi gì?”

Tần Thái Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài vỗ tay.

Hai nữ đệ tử đem Tiếu Đan Đan mang lên, giờ khắc này trên người nàng vẫn bọc y nguyên dây lụa thanh sắc kia. Dáng người thướt tha hoạt bát mềm mại làm cho thanh niên bên cạnh Nghiêm Tùng kia cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Sau đó hai đệ tử lại đem Lâm Thiên Vũ đã hôn mê bất tỉnh lên.

“Thiên Vũ!”

Lâm Tử Thiên giật mình, bước lên phía trước xem, lại bỗng nhiên sững sờ, trên mặt thoáng chốc hiện lên thần sắc muốn giết người: “Là ai, là ai đã khiến hắn tổn thương thành như vậy?”

Tần Thái Thanh không nói gì nhưng thanh niên kia đã biết còn cố hỏi: “Sư phụ, tiểu tử kia bị thương rất nặng sao?”

“Hắc hắc hắc... Nào chỉ nặng, không chết cũng là phế nhân. Người này ra tay thật sự là độc.” Nghiêm Tùng nhếch khóe miệng nhìn có chút ha hê nói.

Thanh niên kia không khỏi cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: “Đệ tử của Khoái Hoạt Lâm thật sự không chịu nổi một kích. Thế mà có thể bị người làm cho bị thương đến loại trình độ này. Xem ra ngời làm sư phụ cũng không có bản sự gì đặc biệt.”

Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên khẽ cắn răng, hung tợn trừng mắt về phía thanh niên kia nhưng cũng không dám phát tác.

Liếc nhìn người kia một chút, Tần Thái Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiểu huynh đệ lời ấy của ngươi sai rồi, người kia ta mới gặp qua, tuổi còn trẻ mà thực lực lại không thấp hơn đệ tử thiên tài của bảy thế gia. Tiểu huynh đệ tuy là môn sinh của Nghiêm lão nhưng nếu ngươi muốn xuất thủ cũng chưa chắc chiếm được nửa phần chỗ tốt đâu.”

Thanh niên kia nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia không tin. Tần Thái Thanh nhìn thấy cười thầm trong lòng.

“Sư tỷ đã gặp qua người kia vì sao không đem hắn bắt lại? Chẳng lẽ thực lực của hắn ở trên cả người?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình hỏi.

Tần Thái Thanh lắc đầu cười khẽ một tiếng: “Thế thì chưa hẳn, nhưng mà ngươi cũng biết cá tính của ta, những việc nhỏ như thế ta sẽ không làm. Nếu thật sự có người khi dễ đệ tử của chúng ta thì ta sẽ ra mặt, đáng tiếc ...”

Nói đến đây, Tần Thái Thanh thở dài nhìn về phía Tiếu Đan Đan: “Đan Đan, ngươi nói lại chân tướng chuyện này đi. Nhớ kỹ thành thật khai báo nếu có nửa phần giấu giếm hay khoa trương. Ngọn nguồn vấn đề này ta đều nghe nhìn rất rõ ràng.”

“Vâng, sư bá!”

Tiếu Đan Đan mang theo tiếng khóc nức nở, gật đầu. Đem mọi chuyện thuật lại một lần.

Nghe đến tiền căn hậu quả của chuyện này, tất cả mọi người đều thổn tưhcs. Bọn họ cảm thán không phải là Tiếu Đan Đan khi nhục huynh muội Đổng gia kia, bởi vì trong mắt bảy thế gia các gia tộc khác cũng chỉ là nô tài mà thôi, khi nhục ngươi thì làm sao?

Đệ tử mấy thế gia khác cũng có làm chuyện như vậy, thậm chí so với Tiếu Đan Đan càng quá phận hơn, rất hay xảy ra. Hoa Vũ Lâu ước thúc đệ tử khá tốt trong bảy thế gia.

Khiến bọn họ để ý nhất chính là cách làm của Trác Phàm.

Ngươi khi nhục đến, lão tử không chỉ vẻn vẹn phản kháng một chút liền xong việc mà còn muốn phản nhục trở ại. Đồng thời tăng gấp đôi làm nhục trở lại, đây là thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào.

Nghĩ đến đây, ngũ trưởng lão dường như lại liên tưởng đến một thân ảnh quen thuộc khi trước.

Tác phong làm việc như thế cùng người giết lão thất là Trác Phàm quá giống nhau.

Ngũ trưởng lão khẽ vuốt chòm râu, nhìn về phái mọi ngờời không biết là vô tình hay cố ý nói: “Ha ha ha... gần đây Thiên Vũ đế quốc không biết tại sao lại xuất hiện một người tên Trác Phàm, giống như đối với uy nghiêm của bảy thế gia chúng ta cũng xem nhẹ như vậy. Thế mà liên tiếp có người dám đối với đệ tử bảy thế gia xuất thủ. Aiz, nếu không ngăn chặn lại về sau sẽ có ai còn e ngại chúng ta?”

“Hắc hắc hắc... Cái này còn không phải bởi vì U Minh Cốc các ngươi vô năng đến giờ vẫn không bắt được tiểu tử đó. Làm cho sáu thế gia chúng ta cùng các ngươi mất mặt một chỗ!” Nghiêm Tùng cười lạnh, châm chọc nói.

Ngũ trưởng cũng không tức giận, chỉ như có như không nhìn về phía thanh niên bên cạnh hắn, cười nói: “Đúng vậy, đây đều là do chúng ta sai. Thế nhưng là mâu thuẫn giữa các đệ tử lại muốn trưởng lão chúng ta đứng ra lấy công bằng thì chẳng phải càng ném hêt stehẻ diện bảy thế gia sao? Aiz, Lâm Tử Thiên đáng tiếc ngươi không mang đồ đệ đến. Nếu không để cho đệ tử ngươi đi báo thù cho Thiên Vũ, cũng như có thể lấy lại thể diện cho nha đầu Đan Đan này đi?”

Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên còn chưa lên tiếng, thanh niên kia đã lóe lên một đạo tinh quang trong mắt, nháy mắt nhảy đến trước người Tiếu Đan Đan, kéo tay nàng trước mặt mọi người: “Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi báo thù!”

Chớp mắt đã không thấy tăm hơi! Thấy cảnh này ngũ trưởng lão lộ ra ý cười như có như không.

“Buồn cười, tiểu tử này thật vô pháp vô thiên, dám ngay trước mặt lão nương mang đi đệ tử của lão nương?” Mẫu Đơn lâu chủ rủnẩy bờ môi một chút, không khỏi giận dữ mắng to.

Nghiêm Tùng lại khoát tay một cái nói: “Ha ha ha... Trên đời này nữ nhân cuối cùng vẫn muốn cùng nam nhân chạy. Hoa Vũ Lâu các người không lâu dài!”

Nói rồi hắn lắc mình một cái bóng người cũng biến mất.

“Nhìn ra... Lão đầo kia cũng có chỗ phát giác...” Ánh mắt ngũ trưởng lão khẽ híp một cái, vừa tung người cũng không thấy tăm hơi.

Lần này , Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi hiện lên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Làm sao người đều đi?”

Đầu mi llt không khỏi nhướng lên, trong con ngươi chớp lên ánh sáng thâm thúy, nhìn về phía Tần Thái Thanh nói: “Thanh Hoa lâu chủ, ngươi xác định người kia không phải là người ồn ào huyên náo gần đây... Ác ma Trác Phàm?”

“Cái gì, người kia là Trác Phàm?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, không khỏi che lại miệng nhỏ.

Tần Thái Thanh mỉm cười trong mắt lóe lên một đạo tinh quang quỷ dị: “Ta không xác định, dù sao tiểu tử kia tuy dị thường nhưng còn chưa thể giết đến cao thủ cấp Thiên Huyền!”

“Có lẽ... hắn đang giả...” tròng mắt Lâm Tử Thiên co lại, đột nhiên cười to: “Khó trách Độc Thủ Dược Vương kia cũng không nhịn được mà muốn đi quan chiến một phen. Nếu như người kia thật sự là Trác Phàm. Một người có thể giết được U Quỷ Thất thì đồ đệ hắn đi tất nhiên chỉ có một đường chết! Đến lúc đó...”

“Đến lúc đó Nghiêm Tùng nhất định xuất thủ, chỉ là...” Khóe miệng Tần Thái Thanh xoẹt qua một đường cong thần bí, khẽ cười một tiếng: “Cũng không biết, Trác Phàm này có thể lại giết được một Độc Thủ Dược Vương càng nguy hiểm hơn so với U Quỷ Thất hay không!”

Nghe được lời này, Lâm Tử Thiên giật mình gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hi vọng hắn, thật sự là Trác Phàm đi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK