Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đài Tiểu Nhã bước tới bước lui, mày nhíu chặt.

Lần lượt số người luyện thành đan dược tam phẩm lọt vào vòng trong càng ngày càng nhiều. Thế nhưng người vô dịch cạnh tranh đan vòng thứ hai nàng lại chậm chạp không thể phán định.

Mà vị trí quán quân này không thể nghi ngờ là hai vị Tống đại sư cùng Độc Thủ Dược Vương.

Độc Thủ Dược Vương luyện chế chuẩn tứ phẩm đan nàng nắm trong tay, nhưng đan dược của Tống đại sư vì nàng mở đan thể đã hóa thánh một luồn khí thể kim sắc, không còn thấy đâu, điều này khiến nàng không biết nên phán định thế nào?

Cho dù nó có biến mất thì ít nhất cũng xác định được nó ở phẩm cấp nào, nhưng nó từ ngũ phẩm, chuyển xuống nhất phẩm, đây là chuyện gì?

Không làm rõ ràng được cho nên nàng không thể phân xét.

Nếu nàng phán định vòng này Tống đại sư thắng, lý do là gì, không có cách nào nói với tất cả mọi người, còn phán định Độc Thủ Dược Vương thắng thì mười vị Luyện Đan Sư kia lại nhìn nàng với ánh mắt xem thường.

Đại loại nói nàng còn quá trẻ tuổi, căn bản không nhìn ra sự thần diệu của đan dược kia, đáng giận nhất là ngay cả Độc Thủ Dược Vương cũng nhìn nàng với ánh mắt như thế.

Đúng là trái cũng không được mà phải cũng không xong.

Phán định Tống đại sư thắng lợi, chỉ sợ mọi người không phục, nếu phán định Độc Thủ Dược Vương thắng, thì mười Luyện Đan Sư đỉnh cấp kia lại không phục.

Tiểu Nhã tự hỏi, làm người phân xét nhiều năm như vậy nhưng lần đầu lâm vào tình trạng khó lựa chọn.

Không có cách nào, nàng đành phải nhìn về phía Lưu Nhất Chân, cung kính mong hắn chỉ bảo. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, Lưu Nhất Chân cũng là một trong mười người có kinh nghiệm, lại dễ nói chuyện trong mấy Luyện Đan Sư.

Hai người Trác Phàm cùng Độc Thủ Dược Vương, một người cao ngạo, một người lạnh lùng, tốt nhất đừng để ý đến bọn hắn. Còn Đào cô cô cùng Nghiêm Phục, thì vì tránh hiềm nghi, cũng không hỏi bọn họ được.

"Lưu đại sư, không biết ngài có thể giảng giải cho mọi người một chút về thần kỳ của viên đan dược mà Tống đại sư vừa mới luyện chế không?"

Không trực tiếp trả lời, Lưu Nhất Chân nhìn Trác Phàm cúi người hành lễ.

Thi lễ này thật không đơn giản, chính là đại lễ đối với tiền bối luyện đan, Lưu Nhất Chân với thân phận là một trong mười vị Luyện Đan Sư Thiên Vũ Đế Quốc, cho dù gặp Độc Thủ Dược Vương cũng sẽ không hành đại lễ này.

Có thể thấy được, trong lòng hắn đã cho rằng trình độ luyện đan thuật của Trác Phàm đã vượt qua bọn họ một khoảng cách khá lớn, bọn họ không thể so sánh.

Với lễ này đã khiến tất cả mọi người cả kinh, riêng những người luyện đan thuật nửa vời, tuy trong lòng biết Trác Phàm lợi hại nhưng không nghĩ đến Trác Phàm lợi hại đến mức làm cho Luyện Đan Sư Lưu Nhất Chân hành lễ như với tiền bối.

Mày Trác Phàm nhíu lại, hắn cũng không nghĩ tới lão gia hỏa này lại bỏ xuống mặt mũi, thi lễ với một tiểu bối như hắn nên cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Mà cái gật đầu này cũng rất coi trọng.

Trong giới luyện đan, các loại bí thuật được nhiều đời đơn truyền xuống, không tùy tiện để lộ ra ngoài. Cho dù có người biết một vài mấu chốt bên trong, nếu không được đối phương cho phép cũng không thể tùy ý nói ra, nếu không sẽ bất kính với đối phương.

Nhẹ thì đoạn giao quyết liệt, nặng thì đánh nhau đến chết.

Lưu Nhất Chân thi lễ với Trác Phàm là hắn tôn kính, Trác Phàm gật đầu đại biểu ngầm đồng ý.

Thấy tình cảnh này, Lưu Nhất Chân nở nụ cười hớn hở, lần nữa cúi đầu, sau đó nhìn Tiểu Nhã nói: "Tiểu cô nương, để ta nói cho ngươi biết bàn tay của Tống đại sư tuyệt vời đến cỡ nào. Ngươi cũng đã biết, một chiêu kia của Tống đại sư là bí pháp luyện đan thất truyền từ Thượng Cổ, Thần Long Dẫn?"

Cái gì, bí pháp Thượng Cổ sao?

Lời vừa nói ra, toàn trường sợ hãi!

Cho dù trên sàn chính, ngoại trừ mấy người Long Cửu, tất cả khách quý phía đông, đám người Hoàng Phủ Thanh Vân cũng đều cả kinh há to mồm, quả thực không thể tin được đây là thật.

Luyện đan thuật Thượng Cổ thất truyền đã lâu, đã biến thành truyền thuyết. Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến ở chỗ này, lại nhìn thấy một Luyện Đan Sư trẻ tuổi có thể sử xuất bí thuật Thượng Cổ?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, ánh mắt lóe sáng nhìn Trác Phàm đứng ở vị trí thứ nhất trên đài luyện đan.

Tiểu Nhã cũng há miệng, không thể tin nhìn Trác Phàm. Lúc trước nàng thấy tiểu tử này tuổi đời còn nhỏ nhưng có thể đọ sức với Độc Thủ Dược Vương cũng đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.

Nhưng không nghĩ tới hắn còn có thể nắm giữ bí thuật luyện đan Thượng Cổ, kỹ thuật này đã sớm bị thất truyền.

Khó trách một người luôn kiêu ngạo như Độc Thủ Dược Vương cũng cam tâm chịu thua, dưới bí thuật Thượng Cổ, nói về luyện đan thuật, những Luyện Đan Sư kia ai có thể so sánh?

"Lưu đại sư cho hỏi vì sao đan dược của Tống Đại Sư lại biến mất không thấy gì nữa?" Tiểu Nhã liếm bờ môi, không kìm lòng được hỏi.

Cười lắc đầu, Lưu Nhất Chân sùng kính nói: "Đan dược thần kỳ của Tống đại sư biến mất cũng vì bị chúng ta ăn vào."

Cái gì?

Lời vừa nói ra, mọi người lần nữa giật mình, ngơ ngẩn.

Lưu Nhất Chân biết bọn họ không hiểu nên tiếp tục giải thích: "Phàm là luyện đan, cho dù là cực phẩm đan, cũng chỉ luyện được năm phần dược lực mà thôi, nhưng bí thuật Thượng Cổ Thần Long Dẫn, theo truyền thuyết có thể dẫn xuất tất cả dược tài ra. Một khi người hít vào, trong nháy mắt sẽ nhập vào trong cơ thể."

"Cho nên khí thể kim sắc lúc trước lộ ra ngoài chính là toàn bộ dược lực đan dược. Nếu một người uống vào có thể so với linh đan ngũ phẩm, sau khi phát tán ra ngoài bị mọi người hút đi, ngay cả hiệu lực của nhất phẩm đan cũng chưa tới, cho nên lúc đó lão phu đề nghị mở ra đan thể, thực lòng cũng có chút tiếc nuối."

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

"Thì ra là thế, khó trách ta hít đan hương kia lại cảm thấy tinh thần sảng khoái!" Lưu Nhất Chân nói xong, có người nhịn không được cảm thán.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người nói ra nhận thức, đồng thời nhìn Trác Phàm với ánh mắt sùng kính.

"Lưu đại sư, vì sao phẩm cấp đan dược lại dần hạ xuống?" Tiểu Nhã hỏi tiếp, đây mới là điều nàng muốn biết nhất. Dù sao, nó cũng liên quan đến việc phân xét ai vô địch.

Gương mặt cứng đờ, Lưu Nhất Chân lúng túng lắc đầu: "Ha ha ha lão phu cũng không rõ ràng. Dù sao bí thuật Thượng Cổ Thần Long Dẫn lão phu cũng chỉ đọc qua trong sách cổ ghi chép mà thôi, nguyên nhân vì sao cũng chỉ có Tống đại sư mới biết được."

Bạch!

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người lần nữa nhìn về phía Trác Phàm, Tiểu Nhã cũng không tự chủ được nhìn sang.

Trác Phàm nhíu mày, cười tà dị: "Muốn biết vì sao à, hắc hắc hắc, không nói cho ngươi, trừ phi ngươi quỳ xuống cầu xin ta!"

"Ngươi!"

Tiểu Nhã quýnh lên, trợn mắt nhìn hắn, cho dù lúc trước nàng có vô lễ với hắn, hắn cũng không nên ghi hận đến vậy chứ.

Thế nhưng Trác Phàm là người có lòng dạ hẹp hòi, liếc mắt nhìn lên ngụ ý không quỳ thì một chữ lão tử cũng không nói.

Dù sao bây giờ sự thật bày ở trước mắt, chức vô địch cạnh tranh đan vòng thứ hai của lão tử không chạy thoát được, chẳng lẽ ngươi còn trước mặt nhiều người, lấy công báo tư thù sao?

Có điều lão tử cũng không chắc lắm, hắc hắc hắc. . .

Quả nhiên, nhìn bộ dạng của Trác Phàm trong lòng mọi người đã biết rõ nguyên nhân, sau đó mặc kệ đây là địa bàn của Hoa Vũ Lâu, giơ nắm đấm lên cao, ủng hộ Trác Phàm.

"Quỳ xuống, quỳ xuống. . ."

Mọi người cùng kêu gào, thanh thế to lớn, âm thanh chấn vang toàn trường.

Hoàng Phủ Thanh Vân nghe khí thế chấn trời, vẻ mặt càng thêm âm trầm. Hắn chẳng thể nghĩ tới, Trác Phàm lại có khả năng trong thời gian ngắn khiến mọi người nghiên về phía hắn.

Đây quả thực là thuật cao minh nhất, kỹ thuật của Đế Vương.

"Người này, quả nhiên không thể giữ!"Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Vân híp lại, hung tợn nói, mấy người bên cạnh đồng loạt gật đầu.

Lưu Nhất Chân thấy tình cảnh này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười lắc đầu. Vị Tống đại sư này thật đúng là tinh nghịch, ha ha ha. . .

Âm thanh "Quỳ xuống" vang lên khiến Tiểu Nhã tức giận đến sắp khóc. Thế nhưng nhìn về phía Trác Phàm, hắn lại thờ ơ tựa vào lò luyện đan như cũ, ánh mắt lạnh lùng.

Dường như hôm nay nhất định phải bắt nàng quỳ xuống mới bằng lòng dừng tay.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Nhã đành phải chịu đựng khuất nhục, hai chân không tự chủ định quỳ xuống.

Thế nhưng còn không đợi nàng quỳ xuống đất, một tiếng giận dữ đột nhiên từ lầu chính truyền đến: "Tống Ngọc, náo đủ chưa?"

Trác Phàm giật mình, nhìn về phía thanh âm truyền đến, thấy Sở Khuynh Thành trợn mắt nhìn hắn. Trác Phàm bất đắc dĩ bĩu môi, nể mặt Sở Khuynh Thành phất phất tay với Tiểu Nhã nói: "Đùa thôi, ngươi thấy ta giống người nhẫn tâm thế sao?"

Giống!

Trong lòng Tiểu Nhã thầm nói, không dám lớn tiếng, cảm kích nhìn Sở Khuynh Thành lầu trên.

"Thực ra bổn công tử dùng bí thuật này còn muốn cảm tạ Độc Thủ Dược Vương Nghiêm trưởng lão đã không cẩn thận tung tóe Thanh Mãng vảy dịch vào trong đan dược của ta."

Những tưởng buông tha Tiểu Nhã, Trác Phàm sẽ bắt đầu giảng thuật. Thế nhưng vừa mở miệng, lại nhắm ngay Độc Thủ Dược Vương. Mà mọi người cứ tưởng vị Tống đại sư muốn nói về bí thuật luyện đan Thượng Cổ nên đều yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe.

"Tống đại sư có ý gì, ngươi trách lão phu vô ý văng vào đan dược của ngươi sao?" Độc Thủ Dược Vương híp mắt, lạnh lùng nói.

Chậm rãi khoát tay, Trác Phàm cười lắc đầu: "Làm sao lại thế, ta phải cảm tạ ngươi, vì bí thuật Thần Long Dẫn này đã có chữ Long, dược tài cũng phải có quan hệ với Long, mà bản thân dược tài Ôn Dương Đan cũng không có loại dược vật này, nhờ ngươi vô ý làm văng Thanh Mãng lân dịch vào trong dược dịch của ta, nên ta mới có thuốc dẫn thi triển bí thuật."

"Thế nhưng mãng là dược vật âm tính, còn Ôn Dương Đan là dược tài dương tính. Sau đó Tống đại sư luyện thành Long Dương đan, tất cả đều là dược tính chí dương, lão phu cũng không phát giác bên trong có một chút Âm khí nào." Mí mắt Độc Thủ Dược Vương run lên, hai tay bất giác nắm lại.

Tà dị cười một tiếng, Trác Phàm khinh thường nói: "Bí thuật Thượng Cổ sao có thể để các ngươi lý giải được? Mặc dù âm dương tương khắc, nhưng cũng cộng sinh. Có thể chuyển hóa âm vật như Thanh Mãng lân dịch thành chí dương, tất cả đều dựa vào nước tiểu đồng tử của lão tử."

Vỗ nhè nhẹ vào bụng của chính mình, Trác Phàm cười to: "Nước tiểu là nước, vốn là âm vật, nhưng đồng tử nam là dương, Dương khí mạnh mẽ. Lão tử dùng nước tiểu đồng tử chuyển âm thành dương, hóa rắn thành rồng, không chỉ có đem trọn lô dược tài dược tính luyện ra, hơn nữa còn thêm vào Long khí chí dương chí cương, cho nên mới có thể đem dược tài nhị phẩm tăng lên ngũ phẩm đan. Thế nhưng sau khi mở đan ra, chẳng những dược lực bay hơi mà Long khí cũng bay theo, cho nên từ ngũ phẩm giảm xuống."

Nghe được lời này, mọi người mới hiểu rõ ràng, càng thêm bội phục bí thuật luyện đan của Trác Phàm.

Cho dù là Độc Thủ Dược Vương, cũng không nhịn được mạnh mẽ vỗ tay, tâm phục khẩu phục gật đầu: "Tống đại sư quả nhiên luyện đan thuật thiên hạ vô song, lão phu thừa nhận thua trong lần cạnh tranh đan này, mà thua tâm phục khẩu phục. Có điều, Tống đại sư lại có nhược điểm, vòng tiếp theo lão phu sẽ thắng."

Nói đến đây, Độc Thủ Dược Vương lóe lên một đạo sát ý trần trụi. Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, không sợ chút nào.

Thù hận giữa hai người, tất cả mọi người xem như không nhìn thấy. Đào Đan Nương ở bên cạnh kích động, vì nàng không nghĩ Trác Phàm có thể làm cho Độc Thủ Dược Vương mở miệng nhận thua.

Tương lai thành tựu của hắn sẽ là vô hạn.

Thế nhưng rất nhanh, trong mắt nàng cũng trở nên buồn bã vì lời Độc Thủ Dược Vương nói, nhược điểm vốn có của Trác Phàm nàng cũng đã nhìn ra.

Cư tiếp tục như thế cho dù Trác Phàm có kỹ thuật luyện đan vô địch thiên hạ cũng không đánh bại được Độc Thủ Dược Vương.

Bất đắc dĩ thở dài, Đào Đan Nương suy nghĩ cách giải quyết, không thể để cho một thanh niên tốt cứ như vậy bị hủy diệt.

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Nhã lần nữa vang lên: "Cạnh tranh đan lần này tổng cộng có ba mươi chín người lọt vào vòng trong, mười một người bỏ quyền, vô địch vẫn là Tống Ngọc Tống đại sư, đứng thứ hai là Độc Thủ Dược Vương Nghiêm trưởng lão. . ."

Lời Tiểu Nhã vừa vang lên, mọi người không hiểu vì sao có nhiều người bỏ quyền như vậy.

Làm sao bọn họ biết được, từ khi chứng kiến Trác Phàm luyện đan thuật, không ít người đã tự ti mặc cảm, lòng tự tin sớm đã sụp đổ. Mà một Luyện Đan Sư không có tự tin, làm sao có thể luyện ra được đan dược?

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK