Sáng sớm, vài tia nắng nhỏ bé nghiêng mình rọi vào trong phòng, chiếu lên gương mặt tĩnh lặng của Trác Phàm.
Mí mắt hơi run run, Trác Phàm mở đôi mắt còn mông lung ngái ngủ, nhìn nữ nhân mềm mại đang ngon giấc trong vòng tay của mình, nở một nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Mấy ngày nay hắn cùng Sở Khuynh Thành hồi tưởng lại sinh hoạt ngày trước, như chơi một trò chơi đóng giả làm gia đình vậy, cuối cùng giống người bình thường ban ngày làm lụng, ban đêm dựa vào nhau mà ngủ.
Tuy không gần gũi da thịt, nhưng nương dựa vào nhau, liền có một loại cảm giác an bình. Cảm giác này, đối với đại ma đầu vô thân vô cố như Trác Phàm là điều trước đó chưa từng trải qua.
Có lẽ, đây chính là ấm áp của người nhà.
Nhìn lại nữ nhân như ngọc trong ngực mình, Trác Phàm bất giác có chút hoảng hốt. Dung nhan tuyệt thế của Sở Khuynh Thành, quả thực cũng quá hại nước hại dân a.
Cái gọi ôn nhu hương- mộ anh hùng. Lần này Trác Phàm xem như đã triệt để trải nghiệm qua, dường như chỉ cần có thể cùng Sở Khuynh Thành sống cuộc sống như thế này, thì hắn sẽ không quan tâm chuyện gì nữa.
Mặc kệ là đại nghiệp xuân thu gì đó, kệ nó chấp chưởng thiên hạ gì đó, sao có thể so với nụ cười của mỹ nhân được?
Có lẽ, đây được gọi là sự đọa lạc. Nhưng thế thì tính sao, lão tử nguyện ý sa đọa đấy, ha ha ha...
Trác Phàm cười to trong lòng, bản sắc Ma Hoàng vẫn không hề thay đổi. Ánh mắt nhìn xuống Sở Khuynh Thành đang dựa trong lòng mình, phập phồng theo lồng ngực của mình, mí mắt hắn bất giác hơi động.
Trác Phàm không tự chủ được mà cúi đầu xuống, muốn hôn!
Vèo!
Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, Trác Phàm vẫn chưa kịp đắc thủ, Sở Khuynh Thành liền đột nhiên mở choàng mắt, một tay kéo vạt áo hắn, trong nháy mắt hướng ra ngoài nhà tránh đi.
Rầm!
Cùng lúc đó, theo một tiếng nổ vang phát ra, toàn bộ phòng ốc trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Mà trong đống tro bụi bay lên, dập dờn hiện ra một bóng người, chính là Hoàng Phủ Thanh Vân với khuôn mặt đầy giận dữ.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy Trác Phàm và Sở Khuynh Thành tay nắm chặt tay, vẻ phẫn nộ trong mắt càng sâu, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Tổ sư hắn, lão tử vừa mới tu sử nhà xong, lại bị ngươi cứ thế hủy mất!”
Hoàng Phủ Thanh Vân giận, Trác Phàm càng giận, đây chính là ngôi nhà nhỏ ấm áp của hắn với Sở Khuynh Thành hai ngày qua, còn chưa ở được mấy ngày, lại bị phá hỏng bét.
Mụ nội hắn, khinh người quá đáng, ngươi coi lão tử như kẻ không biết nổi giận phải không?
Mấy ngày nay nhàn nhã yên bình làm hắn quên mất, hắn đang giả trang Tống Ngọc. Cặp mắt củaTrác Phàm dần hiện ra sát ý lộ liễu, hơi tiến về phía trước một bước, chuẩn bị nghiền cái tên Hoàng Phủ Thanh Vân kia nát thành tro.
Nhưng đúng lúc này, Sở Khuynh Thành lại cản ở trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Tống Ngọc, tránh ở sau ta!”
Bước chân Trác Phàm dừng lại, rốt cục tỉnh táo, hai tay nắm thành quyền cũng buông lỏng.
Bây giờ hắn vẫn chưa thể động thủ, nếu không sẽ cho Đế Vương Môn mượn cớ ra tay với Hoa Vũ Lâu. Vậy thì kế hoạch của hắn toàn bộ đều hỏng hết.
Ai, mấy ngày nay nhàn nhã thành quen, lại quên mất chính sự!
Trác Phàm thầm mắng trong bụng, thở dài một hơi, nhìn Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, vậy ở đây giao cho nàng.”
“Khuynh Thành?” Tròng mắt bỗng nhiên co lại, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh: “Gọi thật thân mật, một đôi gian phu dâm phụ, hôm nay bổn công tử nhất định khiến các ngươi chết không được tử tế!”
“Hoàng Phủ Thanh Vân, miệng ngươi nói sạch sẽ một chút, ai là gian phu dâm phụ?” Sở Khuynh Thành trừng hắn ta, lãnh đạm nói.
“Hừ, còn muốn ta nói ra ư! Sở Khuynh Thành, lúc trước chúng ta đã minh ước, mạng che mặt của ngươi phải vì ta mà vén lên! Nhưng bây giờ, ngươi lại cho tiểu tử này nhìn được dung mạo trước...”
Ánh mắt Sở Khuynh Thành hơi híp lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Hoàng Phủ Thanh Vân, chính ngươi là người thất tín bội nghĩa trước, sao ta phải vì ngươi để lộ mạng che mặt?”
“Khoan, các ngươi trước tiên chờ chút đã, sao ta có chút hồ đồ?” Lúc này, Trác Phàm càng nghe càng mê mang. Mặc dù trong bụng hắn đã quyết định không đến mấy ngày nhất định phải lấy đầu của tiểu tử này, nhưng hắn cũng phải làm rõ lý do bên trong cái đã.
“Chỉ vén cái khăn che mặt, ngươi đã đòi đánh đòi giết, hẹp hòi quá đấy. Coi như Khuynh Thành là thanh mai trúc mã của ngươi, vậy ngươi cũng không thể không cho người khác nhìn thấy mặt nàng chứ, lão tử cũng không đoạt lão bà của ngươi?”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói xong, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân càng hiện ra sát ý: “Xú tiểu tử, biết rõ còn giả hồ đồ, bổn công tử hôm nay sẽ xử lý ngươi trước!”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân cách không đánh ra một quyền, mặc dù hắn ta cách Trác Phàm hơn trăm trượng, nhưng một đạo nhuệ khí vàng rực lại bỗng nhiên theo một quyền kia bắn ra, chớp mắt đã đến gần.
Tròng mắt Trác Phàm không khỏi co rụt một cái, trong lòng thầm kinh hãi.
Tên này rốt cuộc đã luyện thể như nào vậy, dù không bằng được bí thuật luyện thể của hắn, nhưng cũng được tính là thuật luyện thể thượng đẳng. Có thể đem kình khí thể nội đánh ra thành thực chất ở khoảng cách xa đến vậy.
Nói thế này, cao thủ Thiên Huyền cảnh muốn tuyệt sát cao thủ Đoán Cốt cảnh, mặc dù đơn giản, nhưng cũng phải ở khoảng cách rất gần mới có thể làm được, nếu không nguyên lực căn bản không có cách nào xuyên thủng bề mặt cơ thể thiết cốt của cao thủ Đoán Cốt.
Mà đạo kình khí này lại không giống vậy, Trác Phàm tin tưởng, nó thật sự có thể xuyên qua một tên cao thủ Đoán Cốt bình thường. Chỉ là, cường độ thân thể (sức chống đỡ của cơ thể) của hắn không phải người bình thường có thể so sánh, tất nhiên hắn có thể chống cự dưới đạo kình khí này.
Nhưng nếu muốn đánh thắng hắn ta thì ngay cả khi dùng toàn lực ứng phó, phần thắng của Trác Phàm cũng không vượt quá năm thành!
Trác Phàm đã từng nhẹ như bẫng giết chết U Quỷ Thất Thiên Huyền tam trọng, nhưng đối mặt với một tu giả Thiên Huyền cảnh nhị trọng, phần thắng lại không quá năm thành, vậy mới thấy được sự cường đại của Đế Vương Môn.
“Cẩn thận!”
Sở Khuynh Thành kéo Trác Phàm, nháy mắt tránh xa ra hơn mười mét, đạo kình khí bay thẳng qua. Nghe một tiếng ầm vang lên, khối cự thạch cao mười trượng đã bị đánh thành phấn vụn.
Trong lòng Sở Khuynh Thành vô cùng hoảng hốt, nàng biết rõ ràng Hoàng Phủ Thanh Vân có thực lực mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến thực lực hắn lại mạnh đến mức này. Trên mặt nàng càng thêm ngưng trọng.
“Hừ, Khuynh Thành, ngươi thấy rồi chứ, tiểu tử này chỉ biết trốn sau lưng ngươi, thời khắc mấu chốt còn bắt ngươi phải đến bảo hộ hắn. Loại nam nhân này, có chỗ nào phù hợp với ngươi?” Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh, nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, từ chối cho ý kiến: “Thì sao, ta nguyện ý đấy. Dù sao nam nhân trong Hoa Vũ Lâu không phải đều giống vậy sao?”
“Ấy, Khuynh Thành, tuy ta không muốn phản đối nàng. Nhưng nàng phải biết, ta thật sự không phải đồ ăn bám.” Trác Phàm mặc dù đang mơ hồ, nhưng có vài chuyện hắn nghe thấy rõ ràng nên vội vàng nhấn mạnh.
Trác Phàm thân là một đời Ma Hoàng, thể diện là lớn nhất. Loại chuyện liên quan đến danh tiết, hắn tuyệt không thể qua loa đại khái được.
Sở Khuynh Thành tức giận nguýt hắn một cái, thấp giọng trách cứ: “Im miệng, chàng không nói lời nào, không ai xem chàng thành người câm đâu.”
“Ha ha ha... Nói hay lắm, nếu ngươi thật sự là một nam nhân như lời người nó, mẹ nó ngươi cũng đừng tránh sau lưng nữ nhân nữa, ra đây đơn đấu với bổn công tử!” Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn, khiêu khích nói.
Nhiệt độ trong mắt nhanh chóng hạ xuống, hai con ngươi của Trác Phàm nhìn chòng chọc vào Hoàng Phủ Thanh Vân, hoàn toàn nhuốm đầy sát khí, nhưng hắn vẫn chưa đánh mất lý trí, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi và ta tất sẽ có một trận chiến, đáng tiếc không phải hôm nay. Nếu thực sự muốn chết thì ngươi hãy nhịn thêm hai ngày!”
Lời vừa nói ra, hai người còn lại đồng thời kinh hãi. Sở Khuynh Thành nhìn qua Trác Phàm với ánh mắt không thể tin, trong mắt đầy nghi ngờ.
Rốt cuộc thì ai cho tên tiểu tử này là gan lớn đến thế, dám nói năng hùng hồn. Nên biết cái tên Hoàng Phủ Thanh Vân kia là tu giả luyện thể cấp bậc Thiên Huyền nhị trọng đấy, ngay trong Thiên Huyền cảnh cũng rất hiếm khi có địch thủ.
Còn hắn chỉ là một thiếu gia của tam lưu gia tộc vừa mới đột phá Đoán Cốt nhị trọng thôi, sao có thể đánh đồng với Hoàng Phủ Thanh Vân?
Nhưng nàng nhìn vào ánh mắt hắn cũng không giống giả, tựa như đến lúc đó hắn thật sự có thể làm được.
“Ha ha ha... được, được lắm!”
Hoàng Phủ Thanh Vân giận quá hóa cười, hắn ta thật sự không ngờ có một ngày, mình lại bị một nhân vật bất nhập lưu tuyên bố báo tử trước.
Đây quả thực chuyện hoang đường nhất thiên hạ, trò khôi hài nhất thiên hạ!
Tiểu tử này từ trong hốc núi chạy ra nên không biết uy thế của Đế Vương Môn cũng coi như thôi. Vừa rồi bổn công tử đã lộ ra thực lực, vậy mà vẫn còn dám nói khoác mà không biết ngượng.
“Tiểu tử ngươi không cần chờ thêm mấy ngày, hôm nay bổn công tử sẽ lấy mạng ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng đạp một cái, phóng về phía Trác Phàm. Sở Khuynh Thành không khỏi kinh hãi, vội đẩy Trác Phàm ra phía sau, sau đó duỗi tay đánh ra một ngọc chưởng mang theo quầng sáng màu trắng.
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời phát ra, Hoàng Phủ Thanh Vân đang vọt tới trước chợt dừng lại, phía trên Thiết Quyền hiện lên lưu quang đã bị phủ đầy băng sương. Mà Sở Khuynh Thành nháy mắt bị bay ngược ra xa năm sáu trượng, mới miễn cưỡng dừng lại, từ khóe miệng có máu tươi chậm rãi chảy xuống.
“Hừ, Khuynh Thành, ngươi lại vì tiểu tử này mà xuất ra Huyền Nguyệt của Hoa Vũ Lâu đến ngăn cản ta!”
Hoàng Phủ Thanh Vân giận giữ hừ lạnh, hắn ta vung tay, băng sương trên tay hắn ta bị chấn vỡ, hắn ta không hề bị gì: “Đã thế, đừng trách ta vô tình!”
Hoàng Phủ Thanh Vân hét lớn, hai chân mạnh mẽ giẫm xuống đất, tròng mắt toát ra tinh quang. Chỉ một thoáng, trên người hắn ta thoáng hiện lên ánh sáng màu vàng kim, trên trán dần dần hiện ra một hư ảnh Kim Long. Cùng với từng trận long ngâm vang lên, trên thân hắn ta như có sáu con Kim Long thực chất quấn lên.
Long Mạch luyện thể!
Con ngươi của Trác Phàm cứng lại, cuối cùng cũng biết thể phách(thân thể và phách thể) của hắn ta vì sao mạnh đến vậy, vượt xa luyện thể tu giả đồng dạng, hóa ra là mượn tinh khí Long Mạch đến tu luyện thể phách.
Phàm là vị trí Long Mạch đều hội tụ tinh hoa đại địa. Đại địa hậu đức tại vật*, nguy nga bất động. Lấy tinh hoa của đại địa luyện thể, tự nhiên sẽ như núi cao trùng điệp, cường đại cứng cỏi!
*đất đai với đức hạnh vĩ đại, có thể gánh vác cả thế giới.
Hơn nữa nhắc tới thì phương pháp luyện thể của Hoàng Phủ Thanh Vân và của hắn cũng hiệu quả như nhau.
Thân thể hắn là do danh xưng Huyết dịch Đại Địa, Kim Cang Lưu Sa đúc thành, mà hắn ta luyện thể lại từ Tinh Khí Đại Địa mà thành. Hai người đều lấy tinh phách đại địa luyện thể, nhưng lại hơi có khác biệt.
Nếu như nói Trác Phàm là binh khí hình người thuần túy, vậy Hoàng Phủ Thanh Vân cũng là nửa người nửa binh. Tuy Trác Phàm ở mặt luyện thể cao hơn một bậc, nhưng ở mặt tu vi lại kém một khoảng lớn.
Cho nên nếu giao thủ với nhau, vẫn phải ăn thiệt thòi.
Sở Khuynh Thành thì trong lòng càng hoảng hốt, kêu lên sợ hãi: “Vũ kỹ Huyền giai của Đế Vương Môn, Hoàng Cực Bá Thể Quyết!”
“Hắc hắc hắc... Khuynh Thành, ta khuyên ngươi đừng bao che tiểu tử này nữa, coi chừng lỡ mất tính mạng mình!” Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh, phóng đến Trác Phàm lần nữa.
Sở Khuynh Thành quýnh lên, song chưởng đều xuất hiện. Nháy mắt, mấy chục dải lụa trắng như mấy chục cánh tay bay đến, hướng Hoàng Phủ Thanh Vân. Chỉ một lát liền quấn chặt quanh hắn ta như quấn bánh chưng.
Thế nhưng chỉ chống đỡ được một lúc, liền nghe xoẹt một tiếng vang giòn, lụa trắng đứt đoạn ào ào rơi xuống, Sở Khuynh Thành lại nôn một ngụm máu tươi, nhịn không được phải lùi lại mười bước, tốc độ của Hoàng Phủ Thanh Vân vẫn không hề giảm vọt tới lần nữa.
Tròng mắt Trác Phàm bất giác run lên, hai nắm đấm xiết chặt, Lôi Vân Dực sau lưng chuẩn bị mở ra.
Không có biện pháp nào nữa, xem ra chỉ có thể bại lộ thân phận, hiện tại thì phải phân sống chết với tiểu tử này rồi...