Mục lục
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Thanh nương nương nói:

“Cái con bé này, đã đoán ra rồi mà còn hỏi để bà già này xác nhận hả? Ngoại trừ đám chuột tự nhận bản thân là ‘thánh tộc thứ sáu’ ấy ra thì còn ai vào đây nữa?”

Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì liền gật gù:

“Quả nhiên là bọn chúng!”

Yêu tộc tại Huyền Hoàng giới có ngũ đại thánh tộc. Ngoại trừ Thanh Tước ở Lục Trúc hải phía Nam lục quốc ra, thì còn Long tộc ở biển Phong Bạo phía Đông, Phượng tộc vốn đã ẩn cư sau Long – Phượng chi chiến, tộc Chiến Hổ sống trên Thiên Đảo phía cực Bắc, và tộc Mộng Yểm Thụ Tinh tại Huyễn Ảnh lâm phía Tây.

Sau Long – Phượng chi chiến, một thời gian dài thế nhân đã tưởng Phượng tộc đã bị toàn diệt. Thế nhưng, dần dà rồi người ta mới nhận ra, Phượng tộc vẫn còn tồn tại, chả qua là trốn vào trong tối mà thôi. Mà lý do các tộc phát hiện được điều này là do Phượng tộc vẫn thỉnh thoảng công kích, giết hại kẻ thù, để lại dấu vết tại hiện trường. Thế nhưng Long tộc sau rất nhiều lần truy quét vẫn không tìm được nơi Phượng tộc trú ngụ.

Chiến Hổ tộc, lưng có cánh như ưng, thân có vảy như cá, vừa hiếu chiến lại vừa thiện chiến. Thiên Đảo là một hệ thống quần đảo tại cực Bắc Huyền Hoàng giới. Sở dĩ có tên như vậy là do quần đảo này trôi nổi, khi thì chạm biển, lúc thì lại bay lên tận trên mây. Thành thử, cũng để đi lại giữa các đảo, Chiến Hổ mới có cánh và vảy cá. Có điều, Chiến Hổ không đoàn kết một khối mà chia thành bốn bộ lạc lớn và nhiều bộ lạc nhỏ, mỗi bộ lạc đóng tại một đảo trong quần đảo, nội chiến với nhau triền miên. Thế nhưng, hễ có kẻ nào định thừa cơ “đục nước béo cò”, thì khi ấy các bộ lạc của Chiến Hổ sẽ tập trung xử lý kẻ đó trước, rồi mới quay lại đấu đá nhau.

Thành thử, tại Huyền Hoàng giới, có một luật bất thành văn, ấy là muốn sóng yên biển lặng thì tuyệt đối không nên cho tộc Chiến Hổ bất kỳ lý do nào để đoàn kết lại. Vì chỉ cần không có kẻ thù chung, thì đám điên tộc Chiến Hổ cũng sẽ chỉ quan tâm đến việc tự đánh lẫn nhau. Nhưng một khi đã rơi vào tầm ngắm của toàn tộc Chiến Hổ, thì không diệt tộc không ngừng.

Mộng Yểm Thụ Tinh tộc, cũng là thụ quái duy nhất trong trời đất có thể đứng ngang hàng với tứ đại thánh tộc còn lại. Huyễn Ảnh lâm là vùng rừng rậm phía cực Tây lục quốc, hễ lạc vào trong đó, thì bất kể là người hay muông thú, cường giả vào Vụ Hải hay chưa, đều sẽ gặp ảo giác. Nạn nhân bị vây khốn trong huyễn cảnh, không thoát ra nổi, đến cuối cùng kiệt sức, thì liền thành chất dinh dưỡng cho cây trong rừng, cũng chính là tộc nhân của Mộng Yểm Thụ Tinh tộc. Sau khi nạn nhân bị rút sạch hồn phách, thì sẽ trở thành con rối chịu sự điều khiển của Mộng Yểm Thụ Tinh. Chính vì vậy, tuy đám thụ quái này hiếm khi ra khỏi rừng, nhưng vẫn có tầm ảnh hưởng khắp bốn phương.

Mà “đám chuột tự xưng là thánh tộc thứ sáu” trong lời Huyền Thanh nương nương và Tạ Thiên Hoa, thì lại là Huyết Nhãn Trúc Thử tộc.

Tại trọng Lục Trúc hải, ngoại trừ Thanh Tước thành công phản sát Khổng Tước, trở thành bá chủ của các loài cầm điểu, thì còn một yêu tộc khác cũng có chiến tích không kém phần ly kỳ. Ấy là Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, vốn chỉ là một đám dúi tinh, thế mà nhờ dùng số lượng áp đảo đã thành công diệt sát Hổ tộc trong Lục Trúc hải, trở thành bá chủ mới của các yêu thú tại đây.

Nói về thành công của Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, ngoại trừ việc chúng sinh sản liên tục, tạo được thế đông lực mạnh trong thời gian ngắn, còn phải kể đến “kỳ ngộ” của ông tổ của tộc này nữa. Vốn lão tổ của Huyết Nhãn Trúc Thử tộc chỉ là một con dúi tinh thông thường, trong khi đi kiếm ăn bị một con ưng tinh bắt. Khi ấy, một lão tăng đi qua, thương tình, đã đuổi con ưng tinh đi, cứu con dúi ấy một mạng, sau lại dắt theo, truyền thụ phật pháp. Ai dè, đến khi lão tăng gặp họa, con dúi kia không những không giúp đỡ, lại còn lấy oán báo ân, giết rồi ăn xác lão ta, nuốt luôn cả xá lợi của lão. Cũng từ đó, con dúi ấy có thêm một thần thông bản mệnh, chính là Tam thân của Phật môn, truyền lại cho tất cả các đời con cháu, bắt đầu nên Huyết Nhãn Trúc Thử tộc.

Tam thân thần thông này, chính là giúp cho chủ nhân tạo được ba phân thân: quá khứ, hiện tại, vị lai. Chỉ cần một phân thân còn tồn tại, thì chân thân không thể chết. Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, vì có thần thông này mà sống dai vô cùng, lại nhờ tốc độ sản sinh nhanh chóng mặt, cuối cùng áp đảo diệt sát Hổ tộc tại Lục Trúc hải, thành công tiếm quyền.

Vốn sau khi thành công diệt sát Hổ tộc trong Lục Trúc hải, Huyết Nhãn Trúc Thử tộc mắt để trên trán, còn định đòi một ghế của ngũ đại thánh tộc, đã đánh chủ ý lên Chiến Hổ tộc rồi. Mấy con dúi tinh này khi ấy nghĩ đơn giản, cùng là hổ với nhau, nếu đã diệt được hổ tộc tại trong Lục Trúc hải, hẳn là muốn diệt Chiến Hổ cũng không khó khăn gì.

Khi ấy, tộc Bệ Ngạn, vốn mang huyết mạch của Bạch Hổ thần và Long tộc, liền rêu rao rằng xét về tiềm năng huyết mạch, thì Bệ Ngạn hơn hẳn Chiến Hổ, đáng lý ra vị trí ngũ đại thánh tộc, phải là chúng chứ không phải Chiến Hổ.

Huyết Nhãn Trúc Thử tộc nghe được tin ấy, bèn đổi chủ ý sang Bệ Ngạn trước. Sau khi thu thập được không ít tình báo về tộc Bệ Ngạn, Huyết Nhãn Trúc Thử tộc đã lên hẳn một kế hoạch nhiều năm từ đột nhập đến quấy phá, nhằm diệt sát tộc Bệ Ngạn từ trong ra ngoài. Thế nhưng, kế hoạch còn chưa kịp bắt đầu, thì tộc Chiến Hổ đã nghe được những lời mà tộc Bệ Ngạn nói...

Thế là, sau một đêm, toàn quân xuất động, Bệ Ngạn nhất tộc không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Còn Chiến Hổ thì lại quay về Thiên Đảo, tiếp tục nội đấu.



Sau một màn này, Huyết Nhãn Trúc Thử tộc mới ý thức được sự cường đại của ngũ đại thánh tộc, nào còn dám có suy nghĩ tiếm quyền ai trong số năm tộc này nữa? Thế là chúng liền đổi chủ ý, đi rêu rao khắp nơi tộc mình là “thánh tộc thứ sáu” của yêu tộc Huyền Hoàng giới. Ngũ đại yêu tộc đương nhiên chẳng ai để chúng vào mắt hay coi chúng ngang hàng. Thế nhưng cũng chả rảnh đi quản việc chúng khua môi múa mép.

Mà đám dúi tinh này đương nhiên thuộc phe chủ chiến, muốn diệt nhân loại để lên thay thế, làm thiên đạo chi linh. Vốn khi trước, Tạ Thiên Hoa cũng chỉ cười khẩy, coi đây là kẻ si nói mộng. Nhưng kể từ khi theo Nguyễn Đông Thanh, tìm hiểu tiến hóa và chọn lọc tự nhiên, chọn lọc nhân tạo, cô nàng mới giật mình nhận ra, phương thức mà Huyết Nhãn Trúc Thử tộc sử dụng để tiếm quyền hổ tộc trong Lục Trúc hải thực ra cực kỳ giống với cách nhân loại phát triển, cũng lại rất hợp với thuyết tiến hóa. Thành thử, lúc này nàng ta cũng đã nghiêm túc đánh giá chúng.

Huyền Thanh nương nương thấy cô nàng dường như chuẩn bị bỏ đi, thì liền hỏi:

“Con bé này, con định làm gì?”

“Bà bà, con giờ đã bái vào Lão Thụ cổ viện. Việc của thành Quan Lâm, con không thể thấy chết không cứu, nhất định phải can thiệp!”

Dứt lời liền quay người toan rời khỏi. Huyền Thanh nương nương hiểu rõ, đám dúi tinh này nếu là bà ta thì chẳng cần phải lo, thế nhưng cô nhóc Tạ Thiên Hoa này mà bị chúng dùng chiến thuật lấy số lượng ra quần chiến thì e là vẫn lành ít dữ nhiều. Cuối cùng không nỡ lòng, đành nói:

“Khoan đã!”

Đoạn, bà ta lại gọi:

“Thiêm nhi!”

Tức thì, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện bên cạnh, phúc thân, đoạn nói:

“Nương nương có gì sai bảo ạ?”

“Con ra nói với mấy con chuột chết tiệt đó, tháng này ta ăn chay, không muốn thấy cảnh giết chóc. Chúng nó muốn đánh nhau thì mở lôi đài. Nghiêm cấm giết người vô tội!”

Cô gái gọi “Thiêm nhi” này nghe vậy thì hành lễ, đoạn theo lệnh rời đi.

Huyền Thanh nương nương bản thể là cá sấu, không hiểu vì sao rất yêu thích các thiếu nữ thuộc các loại cầm – điểu yêu tộc. Tạ Thiên Hoa là một ví dụ, mà thị nữ theo hầu bà ta, Thiêm nhi kia cũng thế. Nếu Nguyễn Đông Thanh ở đây, hẳn là sẽ đem so sánh với việc cá sấu và chim tăm (còn gọi là chim choi choi) cộng sinh với nhau.


Tạ Thiên Hoa thấy Huyền Thanh nương nương nói vậy, mới nhoẻn miệng cười, đoạn sà xuống ôm lấy bà ta, vừa đấm bóp, vừa nói:

“Con biết bà bà thương con nhất!”

Huyền Thanh nương nương thấy vậy thì gõ vào trán cô nàng một cái, mắng yêu:



“Sư bố nhà cô! Lớn rồi quay sang tính kế cả bà già này!”

Tạ Thiên Hoa cười khanh khách, nhưng không phủ nhận.

Hai người ngồi hàn huyên trò chuyện một lúc, cô nàng mới như nhớ ra chuyện gì, vội thỏ thẻ:

“Bà bà, người có thể tạo kết giới để đảm bảo không ai nghe trộm chúng ta không? Con có việc muốn hỏi.”

“Làm gì có ai dám...”

Huyền Thanh nương nương nói đến đây, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của cô nàng liền thở ra một hơi, phất tay lên một cái, lại nói:

“Rồi đấy. Muốn hỏi thiên địa đại bí gì mà sợ trước sợ sau như vậy?”

Tạ Thiên Hoa còn nhìn xung quanh một lúc rồi mới dám hỏi:

“Bà bà, có phải Phượng tộc và Long tộc của hiện tại có cùng một tổ tiên không?”

Huyền Thanh nương nương nghe câu hỏi này thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô nàng một lúc lâu, rồi mới nói:

“Đến cả việc này mà vị ấy cũng nói cho con biết rồi sao?”

Đoạn, bà ta ngước mắt lên trời, vung tay gia cố lại kết giới một lần nữa, rồi mới thong thả kể cho Tạ Thiên Hoa về những chuyện thời thượng cổ.

Thì ra, khi trời đất còn sơ khai, Rồng không hề tồn tại ở Huyền Hoàng giới, Kỳ Lân là bá chủ muôn loài. Kỳ Lân sở hữu một loại thần thông bản mệnh, có thể kích phát tiềm năng, khiến vạn vật nảy sinh biến dị. Nhưng Kỳ Lân tộc vốn hiền lành, chỉ dùng thần thông này để đảm bảo sự sinh tồn của muôn loài mà thôi.

Đến một ngày, tại cực Bắc Huyền Hoàng giới, trời rách ra một mảng, Long tộc mới từ đó tiến vào. Thời gian đầu, Long tộc cùng Kỳ Lân tộc chúng sống hòa thuận, thậm chí còn sinh con đẻ cái. Tộc Mặc Ngọc Ma Ngạc của Huyền Thanh nương nương cũng là do lương duyên của Long tộc và Mặc Ngọc Kỳ Lân tộc mới tồn tại.

Thế nhưng cuối cùng, hai tộc đại chiến, Kỳ Lân thất thủ. Trước khi bị diệt tộc hoàn toàn, Kỳ Lân Vương huy động thần thông bản mệnh, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng dùng nó trong chiến đấu, đánh một đòn toàn lực vào Long tộc. Một chiêu này, tuy không giết được bất kỳ người nào của Long tộc, nhưng lại kích phát biến dị nảy sinh. Cũng từ đó, mới sinh ra Phượng tộc.

Còn nơi cực Bắc chỗ Long tộc bước chân vào Huyền Hoàng giới, thiên địa quy tắc cũng vì đó mà thay đổi. Thiên Đảo có thể tồn tại, tộc Chiến Hổ sinh ra trên đời cũng là nhờ vậy.

Tạ Thiên Hoa nghe đến nhập tâm, há hốc mồm. Cô nàng lại càng thêm khẳng định trong lòng, sư phụ ít nhất phải bằng tuổi, nếu không phải là sống từ trước thời của Huyền Thanh nương nương, thì mới có thể biết những chuyện này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK