Ải Quan Lâm...
Thượng Quan Trường Không sau khi gặp Nguyễn Đông Thanh ở phủ thành chủ thì cũng không ngu ngốc đến nỗi về phòng nghỉ ngơi hưởng lạc. Y mặc một thân thường phục, sử dụng thuật dịch dung hóa thành một vị công tử con quan.
Không đến nỗi phong thần tuấn lãnh, văn nhã hơn người, song cũng có mấy phần khí chất.
Nói ngắn gọn, thì tuy có thể khiến người ta dừng lại nhìn, song tuyệt sẽ không nhớ kỹ.
Qua mấy ngày ở Quan Lâm, Thượng Quan Trường Không phát hiện nơi đây chẳng thiếu công tử tiểu thư con nhà quyền quý, thành thử mới lựa chọn cải trang thành dáng vẻ như hiện giờ.
Làm xong đâu đấy, hắn mới nghênh ngang ra ngoài, dạo qua khu chợ một vòng, kế tìm đến cửa thành âm thầm quan sát một phen.
Người chung quanh thấy hắn ra cửa thành cũng chẳng thèm chú ý đến, cứ tiếp tục sinh hoạt như thường. Kẻ bán hàng thì tiếp tục gân cổ lên chèo kéo khách, người mua hàng thì ngoác mỏ ra mà mặc cả từng đồng. Thấp thoáng ở những chỗ rẽ, đám trẻ con tiếp tục những trò chơi của mình, thằng nào thằng nấy đều tranh làm Bích Mặc tiên sinh, mà đám trẻ bị phân công đóng Lâm Thanh Tùng hoặc mấy tên viện trưởng thì mặt méo xẹo, chỉ kém khóc ra thành tiếng.
Người ta không để ý đến Thượng Quan Trường Không, hắn cũng không để vào bụng. Thái tử Đại Sở bước nhanh về phía tường thành, vừa đi vừa dùng con mắt phải Giám Bảo Thần Mục quan sát kỹ càng, cơ hồ không muốn để xót một viên gạch. Lúc này trong mắt hắn, len lỏi giữa kẽ đá là những đường vân do chân khí tạo thành, to thì như cái gậy gỗ, nhỏ thì tựa như sợi tơ. Bọn chúng tung hoành ngang dọc, đan vào nhau tạo thành một mạng lưới trải dọc cả tòa thành, phức tạp và huyền ảo.
“Kỳ quái? Sao nhìn na ná như trận văn của Truyền Tống Trận?”
Thượng Quan Trường Không nhíu mày, tự hỏi.
Không lâu trước đây, tu vi của hắn có đột phá, Giám Bảo Thần Mục cũng đột nhiên thức tỉnh công dụng mới. Hiện tại, Trường Không thái tử có thể mượn con mắt này nhìn được những thứ bị che giấu khỏi mắt thịt ngươi trần. Từ ma quỷ vong linh, cho đến sự vận hành của chân khí trong trận pháp, bùa chú đều không thể thoát khỏi ánh nhìn của Thượng Quan Trường Không.
Mà đây cũng là ý định thực sự của quốc quân nước Sở: mượn cớ chi viện để thăm dò thực hư của Đại Việt.
Trong sáu nước, nằm sát phía bắc Lục Trúc Hải nhất chỉ có Sở và Hàn. Đại Hàn vừa có thuật Văn Thân, vừa có Táng Thi Đinh che chắn phía nam, thành thử cũng không lo người Việt rời biển Trúc đánh tới cho lắm. Thế nhưng Đại Sở thì không được như vậy. Chẳng những không có kỳ thuật nào như thuật Văn Thân, mà cũng không có một dải đất đặc biệt như Táng Thi Đinh làm vùng đệm.
Thành thử...
Quốc quân và văn võ bá quan Đại Sở đều cho rằng nếu có một ngày Đại Việt dẫn binh bắc phạt, thì giữa hai nước, chắc chắn Lý Huyền Thiên sẽ chọn đánh bọn họ.
Thượng Quan Trường Không nuốt nước bọt, thầm nghĩ:
“Không đúng. Mấy ngày trước ta cũng sử dụng Giám Bảo Thần Mục kiểm tra, thế nhưng sao lại không manh mối của truyền tống trận? Chẳng nhẽ... là Bích Mặc tiên sinh?”
Thái tử đại Sở càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Đây không phải lần đầu hắn sử dụng Giám Bảo Thần Mục kiểm tra thành Quan Lâm. Thế nhưng trước đó, trận pháp nơi này hoàn toàn bình thường, Thượng Quan Trường Không hoàn toàn không phát hiện được chút sơ hở nào cả.
Mãi cho đến hồi nãy... hắn giả bộ làm một tên giá áo túi cơm đến chỗ Nguyễn Đông Thanh.
Thượng Quan Trường Không càng nghĩ lại càng thấy có khí lạnh xộc từ gan bàn chân lên tận óc. Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu chỉnh lý lại những gì mình phát hiện trong thời gian trú tại cửa quan cực bắc Đại Việt.
Mấy ngày nay thái tử Đại Sở cũng không ở không, hắn quả thực có phát hiện được một số điểm khả nghi của nơi này.
Ải Quan Lâm vốn là cứ điểm trấn thủ Lục Trúc Hải, thậm chí trong quá khứ có lẽ còn là một thành trấn phồn hoa. Bằng không người nổi tiếng là cẩn thận, sợ chết như Nhân Tông Lê Oanh sao có thể tự mình đến nơi tiền tuyến này, xây Tao Đàn đình và Lệ Chi Tiểu Uyển.
Thế nhưng, nơi này lại không có truyền tống trận để binh mã các nơi tiếp viện. Tu vi của tổng binh Vũ Tùng Lâm cũng thấp đến nực cười, chỉ có ngũ cảnh. Đánh với một vài yêu tộc huyết mạch thấp kém còn có chút tác dụng, song so với những đại tộc trong Lục Trúc Hải hoàn toàn không đủ cho chúng xỉa răng.
Thượng Quan Trường Không cứ có cảm giác...
Dường như cao tầng Đại Việt hoàn toàn không lo Quan Lâm sẽ thất thủ, yêu thú sẽ càn vào thành vậy.
Hắn vừa suy tư, vừa lơ đãng bước đi, sự chú ý hoàn toàn đắm chìm trong vô số nghi vấn về ải Quan Lâm, về Nguyễn Đông Thanh. Cứ vừa bước vừa nghĩ vẩn vơ, chẳng mấy chốc, Thượng Quan Trường Không đã ra đến cửa thành.
Thế nhưng, không đợi gã bước qua cửa, hai ngọn giáo dài sáng quắc đã chìa ra từ hai bên vệ đường, gác chéo nhau chắn ngay trước mặt gã. Tiếng kim thiết va chạm lanh lảnh đánh thức thái tử Trường Không khỏi cơn suy tưởng. Cảm nhận được hàn khí nơi đầu thương sắc lẻm khiến kẻ từ bé đã sống trong nhung lụa như Thượng Quan Trường Không giật mình một cái, theo bản năng lui lại một bước, mặt lộ vẻ e dè.
“Vũ tổng binh có lệnh, tạm thời Quan Lâm giới nghiêm, xin công tử lùi bước.”
Lính thủ thành mặt lạnh như tiền, hai mắt cũng đờ đờ chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, cũng tuyệt không để bất cứ một chỗ trống nào để Thượng Quan Trường Không thương lượng hay kì kèo xin xỏ. Sau khi nói đúng một câu bằng một cái giọng đều đều nửa ra lệnh nửa thông báo, bọn hắn lập tức thu tay, để thương sát người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn không thèm lý gì tới Trường Không thái tử nữa.
Thế nhưng...
Thượng Quan Trường Không nào dám ngó lơ hai người lính?
Trực giác nói cho hắn biết, nếu lúc này hắn dám bước lên dù chỉ một bước thôi, hai người lính thủ thành chắc chắn sẽ lập tức động thủ không chút do dự.
Thái tử Đại Sở hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, hỏi:
“Hai vị quan gia vừa mới nhậm chức phải không? Đây có chút tâm ý của tại hạ, không biết vì sao Quan Lâm ta lại giới nghiêm như vậy? Nếu không phải chuyện gì cơ mật...”
“,,,”
Không để Thượng Quan Trường Không nói hết, hai người lính đã nhướn mày, dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn hắn, giống như muốn hỏi:
“Sao nhà ngươi còn chưa xéo đi?”
Thái tử Trường Không thấy hai tên lính này lạ mặt, tu vi thì cao, hơn nữa cách hành xử cũng có nhiều chỗ khác khác so với lính thủ thành bình thường dưới trướng Vũ Tùng Lâm, lòng nghi ngờ rằng Quan Lâm này đang che giấu một bí mật động trời càng đậm.
Thế nhưng, hắn hiện tại không tiện lộ thân phận, chẳng còn cách nào khác ngoài tiu nghỉu đi chỗ khác.
oOo
Trên đầu thành, Vũ Tùng Lâm và Nguyễn Đông Thanh cùng ngồi đối diện nhau, chính giữa hai người kê một cái bàn trà. Tổng binh của ải Quan Lâm tự mình rót một chén, mời vị Bích Mặc tiên sinh đang ngơ ngơ ngáo ngáo ngồi bên cạnh, nói:
“Sau chuyện lần này chắc hẳn không còn có mấy cơ hội được trò chuyện cùng tiên sinh.”
“Tướng quân khách khí rồi. Đông Thanh cũng xin cảm ơn sự chiếu cố và ưu ái của tướng quân trong thời gian gần đây. Lại nói, cũng không nhất định tại hạ sẽ phù hợp với tác phong làm việc của Hồ Ma thành chủ. Không khéo chỉ dăm bữa nửa tháng Đông Thanh lại phải quay về đây làm phiền tướng quân cũng chưa biết chừng. Khi đó chỉ mong tướng quân đừng chê thôi...”
Nguyễn Đông Thanh cười, cũng nâng chén trà mời lại Vũ Tùng Lâm.
Lão tổng binh gật đầu, trịnh trọng nói:
“Chừng nào tại hạ còn đương chức, nơi này mãi mãi giang rộng vòng tay chào đón tiên sinh.”
Dưới chân thành lúc này, Huyền Thanh nương nương chính đang sử dụng thần thông, nâng đất kéo đá xếp thành một cái bình đài cao làm sân khấu, chỗ ngồi phân làm ba cánh trung, tả, hữu, bố trí cũng không khác mấy so với các nhà hát kịch ở trái đất.
Một phía khác, ánh lửa hồng rực sáng một vùng, khói bếp bay nghi ngút. Dương Huyền và lão Hùng đứng trước một gian bếp lộ thiên, vừa làm việc không ngơi tay vừa há miệng la hét chỉ huy hơn một trăm người lớn có nhỏ có, ai làm việc nấy.
Nguyễn Đông Thanh rời mắt, nhìn về phía Tế Thế Đường, Phong Thanh Các và Nhất Phẩm Cư sừng sững trong thành, hỏi:
“Vũ tổng binh, không biết Mộc đường chủ, Phạm các chủ và Lý chưởng quầy đi đâu rồi? Chuyện hôm nay mà có bọn họ giúp đỡ một tay thì tốt.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vừa nói, vừa không khỏi hồi tưởng lại hơn một năm trước, ba vị Mộc, Phạm, Lý góp sức chung tay phát chẩn cho nạn dân sau thú triều thế nào.
Vũ Tùng Lâm đáp:
“Tế Thế đường đã lên tiền tuyến, hiện tại trong thành ngoài thiếu đường chủ Mộc Thiên Hành còn ở trong quân ngũ của tại hạ, thì chỉ còn một mình Mộc đường chủ tọa trấn. Phạm các chủ không biết vì nguyên do gì mà hai ngày trước đã đóng cửa Phong Thanh các, cáo bệnh không tiếp khách. Về phần Lý minh chủ... hiện tại còn đang bận đến biên giới hỗ trợ vận lương tiếp tế.”
Trong lời nói của lão chẳng giấu diếm vẻ mỉa mai, chỉ tiếc vị Bích Mặc tiên sinh nhà chúng ta EQ quá thấp, gần như không nghe thấy lão đang nói móc. Gã gật đầu, nói:
“Vậy thì thôi, đại cuộc làm trọng. Ài... sáu nước đồng lòng nhất chí, chắc hẳn lần này có thể chấm dứt được nạn hải thú, để cho thiên hạ được thái bình.”
Vũ Tùng Lâm gật đầu, lại cười khổ:
“Tiên sinh nói phải...”
Nếu như thực sự đồng lòng nhất chí, thì ở thời của Kiếm Thánh đã có thể tiêu diệt được Hải Thú rồi, há lại có thể để hải thú hoành hành suốt ba ngàn năm?
Lão nghĩ là nghĩ thế, song cũng không lên tiếng phản bác Nguyễn Đông Thanh. Trái lại, Vũ Tùng Lâm bắt đầu cẩn thận suy ngẫm về những gì Bích Mặc tiên sinh vừa nói, xem xem có thể từ đó đoán biết được “thâm ý” của tiên sinh hay không.