Song, Lý Thanh Vân cũng chẳng ngại giao đấu với đối phương. Bây giờ Vô Trần đã bị đánh cho nằm như chó chết dưới đất, không còn ai áp chế được Sư Tử Hống của cậu chàng. Nếu hiện tại bảy tên sát thủ lại sử dụng đòn hợp kích ban nãy thì chẳng cần đến Lý Thanh Vân ra tay, bọn chúng đã tự giết nhau trước.
Hiển nhiên, chuyện đơn giản đến độ Lý Thanh Vân cũng có thể nhìn ra thì chẳng cớ gì những tay giang hồ lão luyện, lão binh cựu tướng như đám sát thủ này lại không nhìn ra cả. Thế nên, bọn hắn cũng không dám tiếp tục sử dụng Nhất Tự Trường Xà Trận, cứ lơ lửng trên không trung lườm Lý Thanh Vân đau đáu. Không ai dám động thủ, tạm thời khiến không khí giữa song phương trùng xuống, tạo thành một thế giằng co đầy vi diệu.
Lý Thanh Vân bỗng nhiên đưa tay, phủi áo một cái, nói:
“Chó ngoan chớ cản đường! Đã không có gan đánh tiếp thì mau cút đi, đừng có ở đây mà lườm nguýt!”
Tên thành chủ cười khẩy, thản nhiên vạch trần suy nghĩ thực sự của cậu chàng:
“Tiểu tử, chớ có mà ở đấy thùng rỗng kêu to. Không dựa vào thần công tá lực đả lực nhà ngươi cũng chẳng giết được chúng ta, bằng không đã động thủ từ lâu rồi. Bản thành chủ nói đúng chứ?”
Trước đấy gã còn một câu là thằng tạp chủng, hai câu là đứa lộn giống, hiện tại đã đổi lại xưng hô thành “tiểu tử”, chứng tỏ trong lòng cũng đã có thoái ý rồi.
Thế nhưng, ngoài miệng, gã vẫn cao giọng:
“Tiểu tử, có tin bây giờ bản thành chủ ra lệnh một tiếng là năm ngàn binh mã cả thành lập tức bao vây, phanh thây ngươi làm muôn ngàn vạn mảnh hay không?”
Trong lòng Lý Thanh Vân thoáng phát lạnh.
Cậu chàng không sợ đánh đơn đấu, nhưng muốn để Lý Thanh Vân một mình chống lại thiên quân vạn mã thì quả thực có chút khó khăn. Một thân bản lĩnh của cậu chàng là từ tiểu thuyết của Kim lão tiên sinh mà ra, tất nhiên trên đời có âm có dương, vạn vật đều có hai mặt. Lý Thanh Vân từ trong sách nhận được thần thông thì đương nhiên cũng phải chịu hạn chế của những võ công này.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, đại hiệp giang hồ chẳng bao giờ là đối thủ của binh mã sa trường cả, đánh lâu tất bại. Quách Tĩnh và Trương Vô Kỵ đều phải dựa vào binh pháp Võ Mục Di Thư mới có thể lãnh đạo quần hùng đấu lại với quan binh là vậy.
Trông thấy sắc mặt Lý Thanh Vân biến hóa, tên thành chủ cười gằn, đang định mở miệng yêu sách thì thình lình dưới chiếc ao tù lóe lên một ánh đao đỏ sậm như máu. Mặt ao vốn phẳng như gương lúc này nhanh chóng bị chọc thủng, ánh đao xông ra khỏi mặt nước, không có thanh thế hùng hổ, cũng chẳng có tiếng động nhức óc inh tai.
Nếu bắt buộc phải miêu tả ngắn gọn một đao này, thì chỉ có thể sử dụng yêu diễm mà hờ hững.
Kẻ phát đao chẳng biết súc thế đã bao lâu, bây giờ thình lình chém một đòn, quả thực là đang phát cho những người có mặt trong cuộc vây bắt này một tấm “Âm Dương Thiếp”.
Lý Thanh Vân nghiêng người né khỏi, thế nhưng ánh đao vẫn kịp lẹm qua đầu vai, hầu như gọt mất một lớp da thịt trên cánh tay của cậu chàng. Bảy tên sát thủ thì không được may mắn đến thế. Ban nãy sử dụng một đòn hợp kích còn chưa kịp hồi phục, lại bị đánh bất ngờ. Đao quá nhanh, chỉ trừ tên thành chủ kịp vận công hộ thể, còn lại những tên khác đều bị một đao này xin mất thủ cấp.
Bảy tên rụng xuống như mít vào mùa, duy chỉ có tên thành chủ là hấp hối.
Cả Vô Trần, bảy tên sát thủ, Lý Thanh Vân đều không ngờ đến ở nơi đây hãy còn có một người thứ tư.
Biết kẻ đánh lén muốn hốt một mẻ bắt gọn tất cả, Lý Thanh Vân vội vàng tóm lấy thanh kiếm lấy trong bí cảnh. Lăng Sương kiếm tỏa ra ánh sáng nhu hòa, lập tức vết thương trên người bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu lành lại.
Dưới ao, tên làng chài “ám sát thất bại” từ từ trồi lên, trên tay còn cầm một thanh yêu đao mảnh như lá liễu. đỏ lòm như máu.
Chỉ thấy cơ mặt tên này bắt đầu dịch chuyển, dung mạo vốn là của một ông bác bỉ ổi vô lại thoắt cái đã trở thành một thiếu niên mày liễu, môi đỏ, trông có vài phần giống tiểu thư đài các. Thế nhưng ấy vẫn chẳng là gì nếu so với hai đôi tay khác đang lừ lừ phá tung lưng áo, chui ra từ sau lưng y.
“Tu La đao... Tần Trảm?”
Tên thành chủ chỉ kịp kêu lên một câu này, miệng vết thương trên người gã và chỗ cần cổ bị chém của đồng bọn đã bắt đầu bốc lên một màn sương đỏ sậm. Tần Trảm nhếch mép, hé cái miệng anh đào, hút lấy toàn bộ sương máu này vào bụng.
Trong Thương Lan Kiếm Vực, Lý Thanh Vân cũng đã được đọc tình báo của Kiếm Trì về người này, nên lúc này cũng chẳng đến nỗi bỡ ngỡ. Chỉ là cậu chàng không ngờ đến Tần Trảm lại nham hiểm đến vậy.
Trà trộn vào với đám sát thủ, sau đó giả vờ ám sát thất bại, yên lặng chịu đựng nước bùn hôi thối lưu cữu nhiều năm của cái ao tù, cuối cùng đánh lén một đòn muốn tung lưới bắt cả đám.
Có thể nói là hoàn hảo không một kẻ hở.
Nếu không phải Lý Thanh Vân dùng Càn Khôn Đại Na Di làm lệch nhát chém của gã đi thì có lẽ hiện tại kẻ đang có cái đầu lăn long lóc dưới đất là cậu chàng, mà cả bảy tên sát thủ đều không thể sống nổi.
Đáng sợ hơn, người ra tay lại là một kẻ tu vi ngũ cảnh, chưa hề bước chân vào Vụ Hải.
Tần Trảm nhìn Lý Thanh Vân, nói:
“Các người đánh bại thằng nhóc Lạc Thủy Thanh?”
“Sao? Muốn trả thù cho hắn à?”
Lý Thanh Vân hỏi ngược lại, tỏ ra chẳng hề e ngại gì đối phương cả. Kỳ thực, trên một phương diện nào đó, cậu chàng thấy mình còn phải cảm ơn Tần Trảm. Tên này không phải thành chủ, không điều động được binh mã, hiện tại còn là kẻ đã giết mệnh quan triều đình.
So với Lý Thanh Vân đang trên đường nhập ngũ mà nói, Tần Trảm càng có lý do phải chạy trốn truy nã của quan binh hơn.
Tần Trảm cười, nói:
“Trả thù? Cảm ơn nhà ngươi còn chẳng kịp ấy chứ. Chỉ là thấy tên Lạc Thủy Thanh này đáng thương, thế mà lại thua dưới tay kẻ ngây thơ như ngươi.”
“Lời này có ý gì?”
Lý Thanh Vân nhíu mày.
Phản ứng của tên Tu La đao này khiến cậu chàng cảm thấy rất khó hiểu.
“Phải thì sao?”
“Chính vì vậy mới nói nhà ngươi ngây thơ. Lý thiếu hiệp, thử lắc não mình xem bây giờ ngươi là đệ tử của ai? Vận dụng binh mã vây bắt các ngươi có khác gì chọc giận thằng cha đó không? Thế nên, lần này các người ra ngoài, các nhà các phái có thể phái người ám sát, nhưng tuyệt đối không thể sử dụng đến quân đội.”
Tần Trảm đã tra đao vào vỏ, cứ tà tà đứng giải thích, chẳng có vẻ gì là muốn động thủ.
Được Tu La đao nhắc, Lý Thanh Vân mới giật mình sực tỉnh.
Vừa tự trách bản thân ngố rừng xém chút thì bị tên thành chủ qua mặt, Lý Thanh Vân lại vừa nhìn Tần Trảm, hỏi:
“Nói vậy nhà ngươi cũng đến để ám sát ta?”
“Không. Tần Trảm này có thể chết thế nào cũng được, chỉ là chết dưới chính thanh đao của mình thì quá là không ổn. Thế nên ta chịu thua, trận này không cần đánh nữa.”
Tần Trảm nhún vai, đoạn hỏi tiếp:
“Thế nhưng, có thể khiến các thế lực thoắt cái đổi phắt thái độ như vậy, chẳng nhẽ nhà ngươi không thấy lạ à? Cứ cho là các nhà khác đều là cỏ đầu tường đi, từ bao giờ phe cánh của Lý Thanh Minh dám công khai trái ý Võ Hoàng thế?”
Lý Thanh Vân nghe hắn nhắc, không khỏi từ từ ngẫm lại. Quả thực kể từ sau khi bái Nguyễn Đông Thanh làm thầy, hai lần ra ngoài của đám đồ đệ bọn họ đều xuôi chèo mát mái, chẳng bị ám sát hay chặn đường gây sự một cách công khai thế này.
Bạch Lộ thư viện có một lão phu tử bị cậu chàng phế mất Nho tâm cũng dường như chọn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lần này vừa mới lên đường, các phương thế lực đã nhao nhao tìm cách ám sát, ngay cả nhà họ Lý cũng phái người đến lấy mạng Lý Thanh Vân. Dường như những động thái cẩn thận thăm dò, lấy lòng sư phụ của cậu chàng trong quá khứ hoàn toàn chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chẳng hề có thật vậy.
Lý Thanh Vân cũng biết chuyện Nguyễn Đông Thanh được cha cậu chàng đưa cho một tấm lệnh bài phòng thân, thành thử cũng biết lão già Lý Huyền Thiên kia cũng muốn lấy lòng vị Bích Mặc tiên sinh vô cùng thần bí này.
Không ngờ lần này phe cánh của Lý Thanh Minh trong tộc lại dám công khai đi ngược lại chủ trương của Võ Hoàng.
Tần Trảm đã nói đến vậy, Lý Thanh Vân còn không nhận ra nữa thì quả thực não chỉ dùng để trang trí.
Tu La đao thấy có vẻ thằng ngố này đã thông thông, mới nhún vai, nói:
“Chuyện này cụ thể ra làm sao, nguyên do là gì thì còn chờ các người tự đi nghiên cứu. Chỉ là bản thiếu đã giải đáp nhiều thắc mắc của Lý thiếu hiệp như thế, có phải nên nghĩ cách báo đáp mới phải đạo làm người hay không?”
“Nói đi. Nhà ngươi muốn gì?”
“Lý thiếu hiệp không sử dụng đến thần công tá lực đả lực kia tiếp một đao của ta, thế nào?”
Lý Thanh Vân nghe y nói như vậy, bất giác liên tưởng đến việc y chủ động giải thích rất nhiều thắc mắc của cậu chàng từ nãy đến giờ thì cũng đã đoán được từ đầu tới giờ cơ hồ đều là một tràng dương mưu của Tần Trảm. Song, cậu chàng vẫn cười, đáp:
“Được thôi.”
“Sảng khoái! Vậy thì Lý thiếu hiệp phải cẩn thận đấy!”
Tần Trảm nhếch mép, miệng hắn cơ hồ toác ra tới tận mang tai, khiến gương mặt vốn là tuấn tú xinh đẹp thoáng chốc lại có thêm mấy phần quỷ dị. Y đưa tay bắt lấy chuôi đao, trầm hông, đôi mắt bỗng chốc sáng quắc lên như có sấm chớp ẩn bên trong.
Nhất thời, gió hiu hiu thổi, lá bay lả tả, hai thiếu niên mặt đối mặt, không ai lên tiếng một lời.
Trong mắt kẻ phát chiêu và người đón chiêu chỉ có một đao.