Trong đám quỷ rừng, lập tức có hai con phóng đến xem thương thế của đồng bạn. Một trong hai con sau đó ngẳng lên, nói gì đó bằng một ngôn ngữ kỳ lạ với con quỷ rừng xem chừng là đầu lĩnh.
Đấm người thành Bạch Đế sau khi ra tay hạ con quỷ ban nãy thì hiện chưa có động thái gì khác, chỉ cảnh giác nhìn chăm chăm bọn chúng. Lúc này, một trung niên mặc quân phục, trên mặt có một vết sẹo dài, xem chừng là đầu lĩnh của đám người thành Bạch Đế tiến lên, lớn tiếng nói:
“Hôm nay, theo lệnh của thành chủ Bạch Đế Thành, chúng ta đến đây truy bắt quỷ rừng, trừ hại cho dân. Dân chúng không phận sự mau lui đi chỗ khác, tránh làm ảnh hưởng!”
Một đứa bé bỗng chạy ra, hô lên:
“Các chú quan sai, đừng làm hại quỷ rừng, họ là người tốt…”
Nhưng chưa nói hết câu thì đã bị mẹ nó bịt miệng lại, kéo ra phía sau, còn bố đứa nhỏ thì khúm núm, xin lỗi đám người Bạch Đế Thành rối rít:
“Các vị quan gia bỏ quá cho, trẻ nhỏ không hiểu chuyện!”
Trung niên mặt sẹo nói:
“Còn không cút đi? Kẻ nào còn ở lại đây đồng nghĩa với việc đồng lõa với quỷ rừng, phản lại nhân tộc. Đám ông đây cũng không ngại thanh trừ bớt những kẻ phản tộc đâu!”
Dân chúng nghe vậy thì đều sợ hãi ra mặt, nhiều người bắt đầu lục tục bỏ đi, trốn về nhà họ.
Nguyễn Đông Thanh nãy giờ đứng một bên, chứng kiến tất cả, hiện bắt đầu đã nóng máu. Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy con quỷ đầu đàn hú lên một tiếng, rồi toàn bộ đàn quỷ như bốc hơi khỏi thiên địa.
Trung niên mặt sẹo thấy vậy chỉ cười khẩy, lẩm bẩm gì đó nghe như là “điêu trùng tiểu kỹ”, rồi tống một nắm đấm về phía trước mặt. Tức thì, không gian nơi ấy xuất hiện từng đường rạn nứt như một tấm kính vỡ rồi nổ tung. Lúc này, lại có thể nhìn thấy đàn quỷ đã bắt đầu trốn chạy vào rừng…
Đám người thành Bạch Đế thấy đàn quỷ bỏ trốn thì lập tức truy đuổi. Trong đám, có một trung niên mặt choắt mõm chuột cau mày nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh thật lâu rồi mới lắc đầu, đuổi theo đồng bạn.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sau khi hoàn hồn mới vội nói với Hồng Đô:
“Mau, đuổi theo bọn chúng! Cứu lấy đám quỷ rừng, nhưng cũng đừng hại mạng ai!”
Hồng Đô liếc mắt nhìn sang Long Thanh Y chốc lát rồi mới gật đầu, tuân lệnh rời đi. Từ trong góc khuất gần đó, một bóng đen chần chờ trong chốc lát rồi cũng tung mình, bay theo sau Hồng Đô.
oOo
Lại kể chuyện ba sư huynh muội Lý Thanh Vân.
Tám người từ bí cảnh đi ra, mang cho Tam Tổ cả tin vui lẫn tin buồn, tin nào tin nấy đều kinh tâm động phách. Sau đó, do đề phòng người của Đao Sơn chặn đường trả thù, mà ba vị Kiếm tổ quyết định một trong ba người bọn họ sẽ tự mình hộ tống ba đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh về ngọn núi vô danh. Do Lâm Phương Dung còn lo lắng, muốn hỏi chuyện Chân Lợi Kiếm, còn Trần Thanh Lãng thì muốn khám lại cho Phó Quân Sước, nên người được chọn xuất mã lần này là Vân Hà Kiếm Tổ – Liễu Ân.
Để đề phòng bất trắc, Liễu Ân đề xuất để tất cả đoàn cùng ngự kiếm với mình. Lão ta tính kiệm lời, không có thói quen nói lời thừa. Cuối cùng, chủ đề mà Vân Hà Kiếm Tổ quan tâm nhất lại là thanh quái kiếm của Tiểu Thạch. Rồi từ đó, dưới sự tác động của Lý Thanh Vân, thiếu niên áo đen lại một lần nữa làm tiên sinh kể chuyện, giải khuây cho cả đám trên đường về.
Đoàn người truyền tống đến thành Bạch Đế thì thấy có vẻ như đang có chuyện gì lớn xảy ra. Chỉ thấy quân binh và nghĩa sĩ chạy ngược xuôi trên đường, dường như chuẩn bị đi đâu đó. Hỏi ra mới biết thôn xóm phía ngoại thành có quỷ rừng hoành hành, Bạch Đế thành chính đang phái người chi viện. Đã có một toán quân đi trước rồi, nhưng có vẻ như có chuyện ngoài ý muốn nên cần thêm viện binh.
Mấy người Liễu Ân thấy cũng thuận đường nên bèn quyết định đi trước quan sát tình hình luôn, nếu thuận tiện thì sẽ giúp một tay.
Đoàn năm người bay thêm được một đoạn thì thấy có giao chiến ở đằng xa, thêm một đoạn nữa thì Tạ Thiên Hoa bỗng kinh hô:
“Bà bà, Hồng Đô cô nương, sao hai người lại ở đây?”
Ngưng chốc lát, như vì không lý giải nổi cảnh tượng trước mắt, cô nàng lại tiếp tục:
“Mà… hai người đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy Huyền Thanh nương nương lúc này chạy giữa một đám quân binh thành Bạch Đế mà như hổ xông bầy dê, cứ vung tay là lại tóm một tên, ném qua chỗ Hồng Đô. Còn cô mèo máy thì vác một cái bị – nhìn qua cũng có thể đoán là một loại pháp bảo tự thành càn khôn – người cứ ném qua lại bị cô nàng hứng như hứng dừa. Mặc cho đám người to gấp mấy lần cái bị, đều bị hút vào bên trong mất dạng.
Thấy mấy người Tạ Thiên Hoa, Hồng Đô gật đầu chào họ một cái, đoạn đáp:
“Tiên sinh có lệnh, bảo vệ quỷ rừng, bắt sống đám quan binh này!”
Liếc thấy mấy người còn chưa hiểu mô tê ra làm sao, Huyền Thanh nương nương bèn giải thích thêm:
“Đại nhân thấy đám quỷ rừng này tâm địa không xấu, quan binh không quản rõ chân tướng lại muốn đuổi giết chúng, nên muốn giải tất cả về để các phe ba mặt một lời với nhau.”
Dứt lời thì cũng quẳng nốt tên lính xấu số cuối cùng vào cái bị của Hồng Đô.
Mấy người toan quay về chỗ Nguyễn Đông Thanh đang chờ thì từ đằng xa, có chừng hơn ba chục người khác phóng tới, dẫn đầu là một trung niên mặt hóp, ngoại trừ Hạ Hầu Duyệt ra thì còn ai vào đây nữa?
Số là, Hạ Hầu Duyệt vốn trong nhóm quân tiên phong, đến cùng với trung niên mặt sẹo. Khi nhìn thấy Nguyễn Đông Thanh, tuy hắn cảm thấy người này nom quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu.
Về sau, khi cả toán quân tiên phong bị Huyền Thanh nương nương và Hồng Đô đánh úp, gã may mắn trốn thoát được. Thế nhưng khi chạy được về đến đại bản doanh, báo cáo tình hình với tên thống lĩnh cuộc săn lần này, hắn cũng liền bị bắt làm người dẫn đường cho cứu binh. Thế nên mới có tình cảnh hiện tại.
Nhác thấy bóng dáng ba người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà, cùng Tiểu Thạch trong nhóm người trước mặt mà trái tim Hạ Hầu Duyệt thiếu điều nhảy lên đến cổ họng.
Kỳ thực, lần đầu tiên Hạ Hầu Duyệt nhìn thấy hai chị em này không phải hôm Phạm Kim nhờ gã thu xếp suất truyền tống. Trước đó đã có hai lần khác…
Lần thứ nhất, là ngay sau cái đêm ma da công thành, hắn ta may mắn thoát chết. Hôm đó, Hạ Hầu Duyệt vì mệt mỏi mà ngủ một giấc tới trưa, đến khi tỉnh dậy, quyết định mò ra sông tắm rửa thì bắt gắp một màn Tiểu Thạch dọa hai cường giả Vụ Hải chạy té khói.
Lần thứ hai, là hôm cả đám Nguyễn Đông Thanh từ Võ Bảng hội trở về, có ngừng lại trước cửa thành Ngự Long. Khi ấy Hạ Hầu Duyệt cũng ở gần đó, chứng kiến lão chủ quán trọ nói chuyện với mấy người bọn họ, còn loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Đông Thanh. Cũng chính vì vậy mà ban nãy hắn mới thấy Bích Mặc tiên sinh của chúng ta quen mắt.
Sau lần gặp lại mấy người ở thành Bạch Đế hôm giúp đỡ Phạm Kim, Hạ Hầu Duyệt đã cho người đi tìm hiểu, và khẳng định được nghi ngờ của bản thân cũng như thân phận của mấy thiêu niên nam nữ kia. Nay thấy mấy người ở cùng một chỗ với hai cường giả Vụ Hải đã bắt cả nhóm quân tiên phong, thì Hạ Hầu Duyệt lập tức xâu chuỗi, hiểu ra mọi chuyện.
Gã bèn dứt khoát quay đầu, chạy trối chết…
Cả đoàn cứu binh hơn ba chục người thấy Hạ Hầu Duyệt bỗng dưng hành động kỳ lạ như vậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nhóm người của cổ viện lao vào đánh.
oOo
Hạ Hầu Duyệt chạy về được đến đại bản doanh, liền kêu lên thất thanh:
“Tướng quân, không hay rồi!”
Tên thống lĩnh thấy họ Hạ mới đi không lâu đã chạy về thì liền nổi giận, quát:
“Tên khốn nhà ngươi sao lại trốn về đây rồi? Chả lẽ toàn quân lại bị diệt?”
“Tướng quân, mau cho lui quân, việc lần này liên quan đến một người chúng ta không chọc vào nổi đâu!”
Tên tướng quân không nghe hết câu đã ngắt lời:
“Không chọc nổi cái gì? Ngươi lại thần hồn nát thần tính chứ gì? Đồ ham sống sợ chết! Lần này bản tướng sẽ phái thêm trăm quân tinh nhuệ, ngươi chuẩn bị dẫn đường cho tử tế!”
“Tướng quân, thật sự không nên!”
Tên tướng quân tức giận nhìn Hạ Hầu Duyệt, thổi râu phì phò, nhưng còn chưa kịp mắng câu nào thì sắc mặt đã chuyển trắng, nhảy lui về phía sau một bước, kinh hô:
“Bà là ai? Sao lại vào được đây?”
Hạ Hầu Duyệt giật thót mình, từ từ quay đầu lại thì đã thấy một vị phu nhân đứng thù lù ở sau lưng gã.
Thì ra, khi thấy Hạ Hầu Duyệt bỏ chạy trước, Huyền Thanh nương nương bèn quyết định đi theo sau theo dõi gã. Trước, là vì đám người cổ viện bấy giờ đã có thêm Tiểu Thạch và Liễu Ân, giải quyết một đám binh lính còn chưa vào Vụ Hải đã quá mức “giết gà bằng dao mổ trâu”. Sau, là cũng không thể để đám binh lính này cứ chốc lát lại cử thêm một nhóm chạy đi chạy lại thế này được! Đánh rắn phải đánh dập đầu. Vậy nên bà ta quyết định tìm thống lĩnh của đám quân lính này xử lý, rồi còn màu chóng trở về chỗ Bích Mặc tiên sinh.
Hiện tại, Huyền Thanh nương nương phất tay một cái, bốc hết toàn bộ lều trại quân đội lên, quẳng sang một bên, khiến hơn hai trăm quân quanh đó cùng giật mình, cảnh giác quay đầu nhìn lại. Bà ta phất tay thêm cái nữa thì tên thống lĩnh nọ như bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên, ném thẳng về hướng thành Bạch Đế.
Huyền Thanh nương nương quét mắt toàn quân một lượt, rồi mới nói:
“Còn không mau cút theo chủ tướng của các ngươi? Chả lẽ muốn bà lão này đích thân tiễn các ngươi lên đường?”
Đám lính lác nghe vậy không dám ở lại lâu, ai nấy đều co giò lên mà chạy về thành. Lúc này lại nghe bà ta gọi với theo:
“Về báo với thành chủ các ngươi một câu, nội trong một tuần, phải có câu trả lời thỏa đáng cho Bích Mặc tiên sinh!”
Hạ Hầu Duyệt thầm kêu “quả nhiên” trong lòng, toan chạy theo đồng bạn thì mới phát hiện bản thân cứng đờ, không di chuyển được. Lúc này, một bàn tay đặt lên vai gã, bên tai thì vang lên giọng của Huyền Thanh nương nương:
“Ngươi thuộc toán quân tiên phong ban nãy, cần phải cùng bà lão này về gặp tiên sinh một chuyến.”
Chia sẻ tình hình một chút: Vồn hồi đầu tháng tư, bản thảo đã ở quãng 164-165 rồi. Tên chủ bút viết 164 còn thiếu vài trăm chữ, mình thì cũng 165 thiếu vài trăm chữ. Vốn với tốc độ bình thường, 1 tháng hai thằng cày trên dưới 50c ko thành vấn đề (nếu xuất quỷ nhập thần có khi còn ngoài 70c/tháng). Lúc ấy còn định thêm 1 cái phụ chương ngoại truyện gì đấy cho bà con, giao cho ông Cuồng Cẩu lo. Cơ mà chả hiểu sao, thằng ở Đức thì đi ra đường bị ô tô đâm, gãy xương bả vai, thằng ngồi ở VN thì chả hiểu dính biến chủng mới Covid hay virus gì khác, ốm lên ốm xuống. Thành ra gần tháng trời ko thêm đc chữ nào. Còn ông vốn đc giao lo phụ chương thì cũng chả hiểu bận dự án thế nào, sủi luôn. Mãi đến 1/5 mình mới vt nốt đoạn cuối 2 chương 164: , 165. Sau đấy mới bắt tay vào 166. Tên chủ bút thì cũng vt lại rồi, cơ mà hắn xoay sự kiện tiếp theo luôn, còn mình lo xử lý nốt cái sự kiện hiện tại (chắc tầm 170-171 gì đó là xong vụ quỷ rừng/Sở Tinh Hà, hy vọng trong tuần là giải quyết xong). Gần tháng không viết được, bút lực có chút giảm, lại không có nhiều thời gian soát sửa như hồi trước, nếu có soát thiếu lỗi nào, lặp từ hay diễn đạt mà không đủ rõ ràng, mong bà con lượng thứ, nếu tiện thì chỉ ra hộ luôn. Tất nhiên, nhóm tác khi nào rảnh tay cũng sẽ đọc soát lại, chỉ là trước mắt lo kéo bản thảo vào guồng trở lại đã. Báo nhẹ thế thôi, lần nữa xin lỗi vì sự cố ngoài dự kiến và cảm ơn độc giả ủng hộ truyện!