Lại kể chuyện Quan Hạ Băng...
Kể từ lúc Lý Thanh Vân xuống biển đến nay đã có vài ngày.
Trong quãng thời gian này, tuy nói là chiến tranh với quân đoàn Hải Thú do Ma Kình tộc dẫn đầu càng lúc càng khốc liệt, song Tĩnh Hải quân dưới quyền Quan Hạ Băng cũng nhờ thế mà vào guồng, hình thành thói quen, quân kỷ càng lúc càng nghiêm minh, việc phân chia phòng ngự, chiến đấu cũng ngày càng nhuần nhuyễn. Thành thử, tuy áp lực không ngày nào mà không tăng thêm, song thương vong lại vẫn duy trì như lúc trước, cũng có thể nói là trong cái rủi có cái may. Chiến tranh cũng theo đó mà dần dần rơi vào quá trình tiêu hao chiến.
Long Tuyền ngày ngày bưng cái mặt cau có đi dọn chuồng ngựa, cắt cỏ gánh nước cơ hồ cũng thành một truyền kỳ trong thành Hải Nha. Người nào người nấy đều gọi y là Viên Chủy Bật Mã Ôn, do cái mặt gã lúc nào cũng nhăn hí như khỉ ăn ớt.
Song, cũng chẳng thể nào trách Long tướng quân. Ngày nào cũng phải nhận chiến báo quân Tả Dực chịu thương vong không nhỏ, lại thêm việc tai mắt cử ra theo dõi hành tung của Lý Thanh Vân bị Quan Hạ Băng tóm cổ, còn lấy cớ y làm việc nhanh nhẹn tháo vát giữ lại bên mình. Mấy ngày trước, Ngân Lang còn cho người mang quà cáp đến tận doanh trại để biếu, thử hỏi gã há lại có thể có khuôn mặt dễ chịu cho nổi?
Quách Bình Minh thì lại càng táo tợn. Mỗi ngày làm xong việc, y đều một mình nhảy ra khỏi thành tàn sát đám Hải Thú lạc bầy đang bới xác đồng loại lên ăn mà đâm chém. Về sau, thậm chí còn sinh ra hứng thú với máu thịt của Hải Thú, khiến người ta nghe mà rùng mình.
Thẩm Tư Quân đối với chuyện này, lại càng tỏ ra ngờ vực:
“Vẫn nói Trư Vương Quách Bình Minh trời sinh cùng ma đao, ham thích máu thịt đồng loại, chuyện ăn thịt uống máu người với hắn là thú vui lớn. Nay lại thích thú thịt Hải Thú, chỉ e chuyện này còn có uẩn khúc đáng sợ. Lại thêm chuyện Hải Thú hình dáng có mấy phần giống người, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.”
Quan Hạ Băng cười:
“Dì Thẩm hối hận rồi sao?”
“Quả thực có lúc cũng nghĩ đáng nhẽ không nên tìm hiểu sâu chuyện này.”
...
Trái với lo âu của chú tớ Ngân Lang, “sếp” trực tiếp của Quách Bình Minh là Nghiêm Quảng lại càng ngày càng cà lơ phất phơ, suốt ngày chỉ chăm chăm làm sao hưởng lạc, vui chơi nhảy múa cho sướng thân ấm cật chứ chẳng thèm quan tâm cái nhìn của dân chúng trong thành. Cứ như gã nói với Long Tuyền, thì dân chúng Hải Nha nghĩ thế nào về quân Tả Dực liên quan quái gì đến hắn?
Sau khi Lý Thanh Vân đi mấy hôm thì Hàn Thu Thủy cũng mang một phong thư giới thiệu của hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú đến gặp thành chủ Hoàng Kim Thần. Y và Quan Hạ Băng kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận thân phận cô nàng không có gì đáng ngờ thì đều nhất trí để Hàn Thu Thủy đến Ti Đằng doanh gặp hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú.
Kể từ đó, ba người nhà họ Hàn cứ sáng sáng lên hỗ trợ bảo dưỡng, vận hành cơ quan trận pháp, đến chiều tối cơm nước xong xuôi là lại dấm dúi với nhau trong lều. Trong Ti Đằng doanh vì thế mà cũng bắt đầu dấy lên đủ loại dư luận, không rõ là do ghen tị đố kỵ với hai anh em Hàn Thanh Tú, Hàn Anh Tuấn hay còn nguyên do nào khác. Cũng may Hoàng Kim Thần làm thành chủ cũng gọi là độ lượng rộng rãi, lại thêm xưa nay hai anh em họ Hàn không có dã tâm, bằng không chưa chắc ba người Hàn Thu Thủy đã yên thân được.
Trái với người Ti Đằng doanh, binh sĩ Ngoan Thạch doanh cực kỳ hoan nghênh cô nhóc hạt tiêu của Hàn gia. Hàn Thu Thủy tính cách mạnh bạo xởi lởi, chính hợp tính cách của cánh nhà binh không ưa mưu mô quỷ kế. Tay nghề của cô nàng lại tốt, vô luận là binh khí hay giáp trụ được cô nàng bảo dưỡng sửa sang đều tốt hơn trước ba thành, có thể nói là sửa lại còn tốt hơn là làm mới.
Có thể nói, chỉ trong ba ngày, Quan Hạ Băng đã nhận được không dưới hai trăm đề nghị “bắt cóc” Hàn Thu Thủy sang Ngoan Thạch doanh từ binh lính dưới trướng. Tiếng lành đồn xa, chẳng mấy chốc ở thành Hải Nha cô nàng đã có thanh danh vang dội không thua kém Lý Thanh Vân là bao, cả thành Hải Nha cơ hồ đều biết danh Tiểu Lạt Tượng, người thấp tài không thấp.
Dù sao...
Nếu phải so sánh, Hàn Thu Thủy bảo dưỡng vũ khí giáp trụ, để bọn họ lên chiến trường đại triển thần uy, thanh danh hiển hách, công huân rơi xuống đầu. Mà Lý Thanh Vân dựa vào võ lực cứu người, bao nhiêu danh tiếng đều bị cậu chàng chiếm hết.
Đặt hai bên lên bàn cân, đương nhiên Hàn Thu Thủy được hoan nghênh hơn.
Âu cũng là nhân chi thường tình.
oOo
Ngày thứ tư kể từ lúc Hàn Thu Thủy đến thành Hải Nha...
Quan Hạ Băng đứng trên đầu thành, ngân giáp sáng loáng, bào trắng bay múa phần phật. Một tay cô nàng nắm Long Nha Ngân Lân Kích, tay còn lại giơ cao chiến kỳ của Tĩnh Hải Quân. Hai mắt cô nàng như có ánh chớp, quét về phương xa nơi Hải Thú đang tràn đến như sóng thủy triều hết lớp này lại đến lớp khác, lạnh giọng quát:
“Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”
Quân lệnh vừa dứt, chỉ thấy trên đầu thành lính tráng các doanh nhất nhất chia làm ba tốp, đứng dàn trận chữ phẩm. Binh lính Tả Dực quân nhiều ngày nay ăn quả đắng, hiện giờ cũng đã bắt đầu bị đánh phục, vội vội vàng vàng làm theo quân lệnh của cô nàng. Chỉ thấy hàng vạn cây cung cứng cơ hồ nhất loạt được kéo căng thành một vầng mãn nguyệt, trên dây cung chân khí hội tụ, hóa thành một mũi tên.
Người theo võ đạo mũi tên đỏ ngầu như nhiễm máu, người chủ tu Nho thì mũi tên như mực nước đọng thành. Binh lính có căn cơ đạo môn thì mũi tên vàng như giấy bùa, bên trên vẽ đầy những phù hiệu tựa như Chu Sa. Còn phàm là người theo Phật, mũi tên ngưng tụ trên dây cung tựa hồ như được đúc từ vàng kim, bên trên kết hoa, hương thơm bát ngát, đầu mũi tên tạo thành hình cánh sen.
Ở Huyền Hoàng giới, ngoại trừ Vu đạo thần bí mười phần, cơ hồ cả bốn nhà trong Ngũ Lộ triều thiên đều có tu luyện thuật bắn cung. Võ đạo thì không cần phải nói, vì cung tiễn là một trong mười tám ban binh khí. Nho môn cũng có môn Xạ trong lục nghệ. Về phần Phật môn và Đạo gia, thì đều sử dụng cung tên làm một trong các loại pháp khí.
Nguyên do âu cũng dễ hiểu, vì dù sao trên chiến trường, vô luận là công hay thủ, cung tiễn đều là một sát khí đáng sợ. Chiến tranh của người phàm như vậy, chiến tranh của Ngũ Lộ Triều Thiên với nhau chưa hẳn đã không phải thế. Tuy hiện giờ có Đế Mộ áp chế, khiến các nhà không thể minh tranh, nhưng thuật cung tên cũng đã truyền lại từ xưa, cũng coi như là một tàn tích về một thời đại năm đại đạo giao chiến.
Quan Hạ Băng đạp chân lên đầu tường, vận khởi chân khí, đằng không mà đứng. Chiến kỳ giơ lên cao, ngọn kích chỉ về hướng con Ma Kình thân thể như quả núi đang đứng ở trung tâm đoàn quân Hải Thú xâm lấn,
Ngay lúc Ngân Lang định hạ lệnh phóng tiễn, thì đã nghe dưới chân thành, giọng của Nghiêm Quảng gọi với lên:
“Quan tướng quân, Quan tướng quân, xin hãy chậm đã.”
Quan Hạ Băng nhíu mày một cái, quả thực bất luận là về công hay tư cô nàng đều không muốn lý gì đến Nghiêm Quảng. Song, dù sao đối phương cũng là Chiến Vương đại Tề, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, cô nàng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống quân lệnh.
“Nói!”
Nghiêm Quảng hơi nhíu mày, làm ra vẻ bất mãn, song cũng vội vội vàng vàng đổi giọng:
“Chuyện là thế này, tướng quân bớt giận. Mấy ngày trước bản vương nhận được tin hiện giờ có một cánh viện quân đang tốc tốc lên đường đến Hải Nha. Tính thời gian, chắc là cũng sắp đến. Nếu như bây giờ phóng tên, chỉ sợ loạn tiễn không có mắt.”
“Ở đâu ra...”
Quan Hạ Băng vừa muốn nói chuyện, thì chợt thấy không gian chỗ truyền tống trận trên bờ cát bắt đầu sáng lên lập lòe. Hiển nhiên, có kẻ đang từ nơi khác cưỡng ép sử dụng Truyền Tống môn, vượt giới chạy đến thành Hải Nha. Cô nàng trông thấy mà nghiến răng một cái, trừng mắt hạnh, quát:
“Được! Được lắm!”
“Người đâu? Long Tuyền, Quách Bình Minh không phục quân kỷ, lén lút giấu bản soái cầu viện nơi khác. Giải chúng lên đài, chém đầu tế cờ!”
Giọng Quan Hạ Băng vang vọng cả thành, mém chút thì khiến Nghiêm Quảng giật mình thảng thốt. Trong lúc thất thố, Chiến Vương kém chút thì đánh rơi cả tấm mặt nạ ngụy trang mà chửi:
“Con mụ điên!”
Sở dĩ, gã dám ngang nhiên gọi người đến Hải Nha là vì cho rằng Quan Hạ Băng sẽ cân nhắc Tả Dực quân hiện giờ là một trợ lực lớn chống cự Hải Thú. Dựa vào thanh danh và uy vọng của Long Tuyền, muốn an ổn lòng quân, để quân Tả Dực cho mình dùng, Quan Hạ Băng hẳn là sẽ không làm quá.
Chớ nói là trước trận trảm tướng, lấy máu tế cờ, cho dù là bình thường ắt hẳn cũng chỉ cần chịu khổ da thịt, bị đòn phủ đầu một phen mà thôi.
Thế nhưng...
Cuối cùng, gã vẫn đánh giá thấp Quan Hạ Băng.
Mệnh lệnh vừa dứt, quân Tả Dực còn chưa kịp mở lời, Ngân Lang đã chặn trước:
“Tả Dực quân, hoặc là câm mồm, hoặc là bản tướng quân đích thân mở cửa thành, để xem rốt cuộc lúc Hải Thú tràn vào, các ngươi dũng mãnh hay Tĩnh Hải quân của ta mạnh!”
Điên...
Một con mụ điên.
Cả đám quân Tả Dực nhất tề đều bị chặn họng, không biết phải làm sao. Một khi Quan Hạ Băng mở cửa thành, quân Tĩnh Hải còn có Trương Thắng, Ngân Lang, Thẩm Tư Quân dẫn dắt, ắt có thể giữ vững trận cước. Bọn hắn thì khác...
Không có Long, Quách, một khi khai chiến, chẳng khác nào một nắm cát rời rạc, chỉ có nước vào bụng Hải Thú.
Đều nói Tạ Hàn Thiên là kẻ điên...
Bây giờ so ra, có vẻ sóng sau đè sóng trước, hòn dưới chống hòn trên, Quan Hạ Băng có thể coi là hậu sinh khả úy.
“Quan tướng quân xin hãy bình tĩnh! Xem bần đạo đối phó với đám súc sinh này!”
Trong lúc trong thành Hải Nha hai phe Tề - Việt còn đang gườm ghè, thì ở ngoài bãi cát, một tiếng cười sang sảng đã cất lên.