Cuối cùng, Trương Mặc Sênh phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đối phó được với cánh tiểu thư khuê các đến dự yến ở Lệ Chi Tiểu Uyển.
Lúc người cuối cùng ra cửa, quay lại ném cho thiếu trang chủ một cái mị nhãn thì cậu chàng cơ hồ thoát lực, nằm ngửa ra đất mà thở hổn hển. Nhìn dáng vẻ lúc này của Tiểu Thực Thần tóc tai rối rắm, y phục xộc xệch, lại thở hổn hà hổn hển, người không biết chắc sẽ nghĩ thiếu trang chủ vừa mới tập cái môn vận động eo theo phương ngang ba trăm hiệp xong.
Long U ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên trán Trương Mặc Sênh, lắc đầu chép miệng:
“Tứ sư huynh này, vẫn biết sư huynh hơi nhỏ, nhưng vừa nhỏ vừa yếu thế này thì... không được tốt lắm đâu.”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Bấy giờ, Lê Khuynh Thành cũng bước lại gần. Nàng ta khẽ cúi người xuống, nói:
“Long U, đừng trêu thiếu trang chủ nữa.”
Cả Long U và Trương Mặc Sênh đều trố mắt, dùng ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa ngờ vực nhìn về phía thái tử điện hạ của Đại Việt. Người khác nói câu này thì không sao, nhưng kẻ đầu xỏ khiến Tiểu Thực Thần nằm thở như chó phải bả thì...
Có hơi đáng ngờ.
Giống như để khẳng định sự hoài nghi của Long U và Trương thiếu trang chủ, Lê Khuynh Thành khẽ cười:
“Biết đâu không phải do thiếu trang chủ đây yếu, mà là do y không thích đàn bà đó thôi. Trong cung cũng có mấy vị vương tôn quý tộc khoái cái món này, mặc dù cưới thê nạp thiếp đầy đủ, song chẳng qua là ngụy trang. Hàng đêm trong phủ vương phi thê thiếp phòng đơn gối chiếc, phu quân lại chạy đi ở với nam sủng...”
Long U:
“...”
So về bêu xấu người khác, xem ra mình vẫn còn thua Khuynh Thành tỷ tỷ một bậc.
Trương Mặc Sênh:
“...”
Được lắm.
Tên thái tử nhà ngươi nữ giả nam trang, cố tình tiếp cận Phùng Thanh La thì cũng thôi đi. Bây giờ lại còn nói ông đây có bệnh Long Dương?
Sĩ khả sát bất khả nhục.
Trương Mặc Sênh hừ lạnh một tiếng, nói:
“Thái tử điện hạ, lời này không thể nói bừa được. Dù sao luận cái chuyện giả phượng hư hoàng này tại hạ còn thua ngài mười vạn tám ngàn dặm.”
“Có sao? Sao thiếu trang chủ lại khẳng định chắc nịch như thế?”
Lê Khuynh Thành nói, mặt tỉnh bơ.
Tiểu Thực Thần lập tức lên tiếng:
“Trước đây điện hạ bám riết lấy Thanh La, thiếu điều nhờ Dực hoàng đế ban chỉ cầu thân đến Kiếm Trì, sao bây giờ lộ thân nữ nhi lại không dám nhận à?”
Lê Khuynh Thành lắc đầu, từ từ ghé miệng sát tai Trương Mặc Sênh, nói:
“Đồ ngốc, chẳng nhẽ ngươi không biết làm người khác ghen tị cũng là một cách để đoạt tình nhân hay sao?”
Nói dứt câu, nàng ta bỗng thổi nhẹ một hơi vào tai Tiểu Thực Thần.
Cậu chàng giật mình một cái, lúc này vừa ngượng nghịu vừa cảm thấy quái lạ. Nếu là thiếu nữ bình thường, chắc chắn Trương thiếu trang chủ sẽ không phản ứng dữ dội đến thế. Dù sao, cậu chàng cũng không phải ông sư huynh ngố rừng Lý Thanh Vân.
Thế nhưng, lần này khác hẳn.
Ngày hôm qua, Lê Khuynh Thành còn là một thanh niên tài tuấn, có thể coi là nửa tình địch của mình. Vậy mà bây giờ thoắt một cái đã biến thành thiếu nữ kiều diễm thướt tha, tuy phải lấy vẻ ngoài nam nhi gặp người, song bên trong thì vẫn là một mỹ nhân bại hoại.
Chênh lệch giữa hai thân phận chênh lệch quá lớn, cuối cùng khiến cậu chàng không biết phải cảm thấy thế nào.
Gương mặt Trương Mặc Sênh lúc thì tái lúc thì đỏ, hú lên một tiếng.
Chạy mất.
Kỳ thực phản ứng như vậy cũng là nhân chi thường tình. Xưa nay con người là một sinh vật cảm tính, thành thử khi chứng kiến một người làm chuyện gì đó hoàn toàn trái hẳn với tác phong bình thường, ta mới dễ bị thu hút.
Chẳng thế, mà trong tiểu thuyết văn chương xưa nay vẫn có nhiều nhân vật trong nóng ngoài lạnh, chỉ thân cận với một người? Hoặc giả nữ cải nam trang, cũng là áp dụng nguyên lý này.
Lại nói trong Lệ Chi Tiểu Uyển...
Long U híp mắt cười, nói:
“Khuynh Thành tỷ tỷ hà tất phải trêu tứ sư huynh như thế? Trước giờ tỷ tỷ vẫn lấy thân nam nhi hành tẩu, há lại có chuyện muốn làm Trương sư huynh ghen tị để cướp tình nhân được?”
Lê Khuynh Thành phủi vạt áo, đứng dậy, nói:
“Có lẽ là làm nam nhi quá lâu, hiện tại có một nam tử biết được thân phận thật của mình, nên không nhịn được trêu chọc y một chút. Xem ra Khuynh Thành tỷ tỷ của muội vẫn còn có mị lực lắm, sau này có sa cơ thất thế cũng không sợ không lấy được chồng.”
oOo
Trải qua mấy ngày, Trương Mặc Sênh vẫn tiếp tục ở lỳ trong Lệ Chi Tiểu Uyển chẳng khác nào bị cấm cung, bình thường trừ lúc đi tây viện nấu nướng ra thì hiếm khi rời khỏi phòng mình nửa bước. Cũng may trong thời gian này, người hầu kẻ hạ Lê Khuynh Thành sắp xếp cũng lục tục tiến vào Lệ Chi Tiểu Uyển, nên Trương thiếu trang chủ tính ra là cũng có người săn sóc, ngoại trừ lúc nấu nướng ra thì tắm giặt quần áo đều có người dưới chuẩn bị.
Ban ngày sinh hoạt, đến tối Long U và Trương Mặc Sênh phối hợp giám sát những hạ nhân mới vào này, đảm bảo không có quỷ đói lẻn vào như lần trước.
Lại nói, thỉnh thoảng thái tử Đại Việt và tiểu công chúa Long tộc cũng có đến thăm, trêu chọc cậu chàng một phen, thời gian trôi qua có thể nói là bình bình đạm đạm.
Quỷ đói cũng không xuất hiện trở lại nữa.
Trương Mặc Sênh những tưởng sẽ cứ như thế trôi qua, đến khi đại quân hội họp ở thành Quan Lâm mới thôi.
Cho đến một ngày...
Cậu chàng vốn đang ngồi trong phòng nghiên cứu một quyển công thức nấu ăn được Hồng Vân tiên tử đưa cho trước khi rời núi, thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gọi:
“Tứ sư huynh, có chuyện cần nhờ anh xuất mã!!!”
Trải qua một thời gian sống ở Lệ Chi Tiểu Uyển, Trương Mặc Sênh chỉ cần nghe giọng là đoán được người bên ngoài chính là Long U. Tiểu Thực Thần đẩy cửa, phát hiện người đứng bên ngoài chẳng phải ai xa lạ, chính là tiểu công chúa của Long tộc.
Long U thở hào hển, nói:
“Sắp tới ở đây sẽ có một vị khách hơi khó ưa một chút, mà tiểu muội hiện giờ có việc trên người, không thể ở lại đây giúp đỡ Khuynh Thành tỷ tỷ được. Những mong sư huynh thay muội đây chiếu cố tỷ tỷ. Không tốt! Tiên sinh bị ám sát!”
Cô nàng vừa nói đến đây thì bỗng chốc cả người mờ dần, đoạn hóa thành một đấu nước rơi đánh ào một cái xuống nền nhà.
“Đây là??? Yêu ma to gan, dám dùng tà thuật giả dạng Long tộc công chúa?”
Trương Mặc Sênh bị cảnh trước mắt dọa cho giật nảy cả mình, nhảy lui về sau một cái, đôi mắt láo liên nhìn ngang ngó dọc khắp một lượt, tựa hồ đang tìm kiếm đối thủ.
“Thằng ngố! Đây là thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt của Long tộc. Con bé Long U hẳn là đi rồi, nhưng còn chuyện chưa thể an tâm nên mới dùng thần thông tạo ra một phân thân đến báo tin cho thằng nhóc nhà con. Ài... cái thằng cả ngày toàn chảo với xoong, chuyện khác thì chả hơn gì thằng Lý Thanh Vân.”
“A!”
“Còn A với Ô cái gì? Mau đi trung viện!”
Bị Trương Thất giục, Tiểu Thực Thần bèn lóc ca lóc cóc chạy đến trung viện.
Bấy giờ, vừa vặn thấy được cảnh Lê Khuynh Thành đang tiếp đón một thiếu niên vừa béo vừa lùn, mặt mày kiêu căng ngạo mạn. Đi đằng sau là một thanh niên mặc giáp, thần sắc nghiêm nghị.
Hai người này ngoại trừ Nghiêm Quảng và Long Tuyền ra thì còn ai vào đây nữa?
Nghiêm thân vương cười hô hố, vỗ vai Lê Khuynh Thành, nói:
“Thái tử điện hạ lần này đích thân khoản đãi, bản vương quả thực rất vui.”
“Chiến vương không trách đã là vạn hạnh, dù sao lần này quả thực là Đại Việt ta sắp xếp không chu toàn.”
Lê Khuynh Thành nói.
Vốn là, đối với sắp xếp của Nguyễn Đông Thanh, nàng ta và Hồ Ma Huyền Nguyệt đều biết một hai, cũng đã phát hiện chỗ sơ hở này. Thế nhưng, hai người đều cho rằng đây là sắp xếp của Bích Mặc tiên sinh, có toan tính khác, thế nên không hề điểm phá nhắc nhở.
Mãi cho đến lúc nãy Bích Mặc tiên sinh dẫn Long Tuyền đến Lệ Chi Tiểu Uyển,
Nàng ta bấy giờ mới bắt đầu hoài nghi.
Lẽ nào... tiên sinh muốn thả dây dài câu cá lớn? Con cá đó là... Nghiêm Quảng???
Đối với Chiến Vương Nghiêm Quảng, Lê Khuynh Thành dù ở Đại Việt cũng có nghe danh. Tin đồn người này ỷ vào uy danh của thân phụ – Sát Thần Nghiêm Hàn – làm càn làm quấy, khi nam bá nữ, là một cơn đau đầu lớn của quốc quân nước Tề Hải Đại Quý. Thời gian trước lúc Võ Bảng hội mở màn, người này còn bị tống vào trại giam một năm.
Quả thực là một tên giá áo túi cơm chính hiệu.
Thế nhưng, người này là do đích thân Nguyễn Đông Thanh “bẫy” đến, chứng tỏ là còn có chuyện không thể để ai khác biết.
Lê Khuynh Thành nghĩ đến đây, bàn tay giấu trong tay áo khẽ xiết lại.
Nàng ta và Trương Mặc Sênh vì một số chuyện ngoài ý muốn mà tạm thời trở thành minh hữu mới được bao lâu? Tuyệt nhiên không quá dăm bữa.
Ấy thế mà...
Bích Mặc tiên sinh giống như đã trù tính được hết thảy.
Từ việc mượn cớ rời núi, trở thành quan tiếp sứ, sau đó sắp xếp dẫn Nghiêm Quảng đến Lệ Chi Tiểu Uyển để cho nàng ta thay y thăm dò vị Chiến Vương này. Thoạt nhìn những sự kiện này tựa như một nắm bèo giữa dòng nước, nắm đất ven đường, rời rạc chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng một khi liên kết lại...
Mới thấy được tài trù tính không một kẽ hở.
Thậm chí, chỉ mới mấy hôm trước nàng ta còn đang muốn lợi dụng vị Bích Mặc tiên sinh này một phen.
Lê Khuynh Thành nuốt nước bọt, cảm thấy mình lúc này hệt như một con rối, một quân cờ bị Bích Mặc tiên sinh nhấc lên đánh.
Cảm, giác còn khó chịu hơn khi biết có kẻ thứ ba biết thân phận thật của nàng ta.