Tối hôm đó, toàn bộ Tĩnh Hải quân, Du Long doanh đều cảm thấy trên đầu giống như treo một tảng đá nặng mấy ngàn cân, tức ngực khó thở, không khí đặc quánh lại như bùn vì áp lực. Mà nhân mã Ngọc Hư cung bị những ánh mắt đầy ác ý của cả Du Long doanh lẫn Tĩnh Hải quân quăng tới thì chỉ biết co đầu rụt cổ, rúm ró cả vào nhau.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng, Quan Hạ Băng vén tấm liếp che cửa lều bước ra, thở dài lắc đầu:
“Bích Mặc tiên sinh thình lình đổ bệnh, các tộc Huyết Nhãn Trúc Thử, Địa Chấn Man Tượng rục rịch muốn xông ra ngoài biển trúc. Võ Hoàng đã đưa phân thân tiến vào Lục Trúc Hải, trấn áp các tộc, lại phải nghiêm thủ Hoàng Liên sơn mạch phòng ngừa Sơn Man đục nước béo cò, không thể đến chi viện được.”
Lời cô nàng nói chẳng khác nào bản án tử hình. Ba quân tướng sĩ cơ hồ không ai mà không đấm ngực dậm chân, hoặc bủn rủn ngã xuống đất. Nhìn khắp các tướng sĩ chỉ có đám người Du Long doanh, Hàn Thu Thủy, Trương Thắng và Thẩm Tư Quân còn có thể đứng được.
Mà kẻ đầu têu gây nên mọi chuyện: Trần Phan Nam và nhân mã Ngọc Hư cung cơ hồ lúc này đã biến thành tam quân công địch, không dám nói một tiếng nào.
Trong số binh mã trú đóng ở Hải Nha, không thiếu kẻ trên mặt lộ vẻ chần chờ, do dự. Tôi đẩy anh anh kéo tôi mất một thôi một hồi, cuối cùng, một kẻ mặc quân phục của Du Long doanh bước ra khỏi hàng, nói:
“Tướng quân, chuyện đã đến nước này, chi bằng chúng ta bỏ thành?”
“Thời gian gấp gáp, quân đội nhiều nhất cũng chỉ kịp di chuyển hai thành, trăm họ phải làm thế nào?”
Người lên tiếng hỏi chính là Hoàng Kim Thần.
Tên nọ hơi giật mình, song lại chầm chậm lên tiếng:
“Chiến tranh sao có thể không có hi sinh? Cùng lắm là sau này dựng một văn bia ghi công cho chúng...”
“Vậy được. Cảm phiền chư vị tướng lĩnh Du Long doanh tuẫn thành. Lão phu chắc chắn cho người dựng miếu lập bia, đời đời hương khói. Thế nào?”
“Hoàng thành chủ, chuyện này không thích hợp lắm. Du Long doanh dời sang nơi khác vẫn có thể tham chiến, đánh giết Hải Thú, phòng thủ các thành. Cái đám...”
Tên nọ nói đến đây, thì không tiếp tục câu của mình. Song, ở đây trừ đám người Ngọc Hư cung có ai mà không phải kẻ lăn lộn quan trường? Hoàng Kim Thần vừa nghe là đã thấy cái mùi dương dương tự đắc nồng nặc trong lời nói của đám người Du Long doanh.
“Cuối cùng nói đi nói lại, nói tới nói lui vẫn là mạng các ngươi quý giá, mạng người khác chẳng bằng chó heo đúng không?”
Hoàng Kim Thần vốn cũng không phải người quá tốt, song cũng không phải kẻ xấu. Dạo trước đàm luận cùng Nguyễn Đông Thanh, được nghe gã nói về đạo lý “lấy dân làm gốc”, y cũng vỡ ra nhiều điều. Thế nên lúc này mới đứng ra tranh biện.
Đương nhiên, cái gọi là “lấy dân làm gốc” mà Hoàng Kim Thần được nghe cũng không phải là “xã hội của dân, dân biết, dân làm, dân kiểm tra” như trong lý thuyết hiện đại. Dù sao, Nguyễn Đông Thanh dù có hơi mọt sách thư sinh thì cũng không phải một người quá lý tưởng hóa.
Hiện đại trải qua mấy ngàn năm phong kiến, hơn trăm năm thuộc địa nửa thực dân mà còn chưa làm được chuyện ấy thì một nơi còn ở vào thời đại phong kiến tập quyền như Huyền Hoàng giới há lại có thể tiêu hóa được?
Thứ mà hắn nói cho Hoàng Kim Thần là cách nhìn của thời xưa, coi sức dân sức người là một tài nguyên, nguồn lực. Tuy kết quả vẫn là nâng cao địa vị của trăm họ, không để đế vương gia coi mạng người như rơm rác, song so với tư tưởng cách mạng thì trên bản chất có khác nhau, chênh lệch hàng ngàn năm tiến bộ, không thể đánh đồng.
Mà sở dĩ Hoàng Kim Thần đứng ra, cũng là vì lão là thành chủ thành Hải Nha. Nơi đây là chỗ lão kinh doanh hơn nửa đời người, đương nhiên không muốn nhìn nó cứ thế mà tan hoang dưới tay Hải Thú. Cho dù có, thì cũng phải giữ được sức dân, sau này dễ bề dựng xây lại như cũ.
“Chuyện ấy còn phải nói sao?”
Mà tên quân sĩ Du Long doanh thì chẳng hề cho là hắn nói gì sai, thản nhiên lên tiếng đáp lại . Dù sao, trong mắt gã bọn hắn là quân tinh nhuệ ngàn người chọn một, nhân thượng chi nhân, so với binh mã hai doanh Ngoan Thạch, Ti Đằng còn cao quý hơn một bậc, huống chi là đám dân đen chân đất mắt toét?
Nếu như có chỗ tốt, bọn hắn không ngại bảo vệ cái đám thường dân ti tiện kia một phen. Thế nhưng nay tính mạng nguy trong sớm tối, vậy thì đám người Du Long doanh há lại còn có tâm đi quan hoài đến cái đám mạng như cỏ dại, chết một đám lại mọc lên một đám kia được?
Hoàng Kim Thần hừ lạnh một tiếng. So với một đám “tinh binh” chẳng nghe lời mình sai khiến, lương bổng lại lấy không thiếu một đồng như Du Long doanh thì lão càng nghiêng về giữ lại trăm họ hơn. Dù sao, thuế má, phu đinh, nhân lực đều từ đó mà ra, hơn nữa còn nghe lời người thành chủ như lão.
Huống hồ đại đệ tử của Bích Mặc tiên sinh – Lý Thanh Vân – hiện giờ còn đang ở Hải Nha. Nguyễn Đông Thanh “tự xưng phàm nhân”, thiết nghĩ càng nghiêng về phía dân chúng. Lão bây giờ đứng ra, để lại ấn tượng một vị thành chủ yêu dân như con trong lòng Toái Đản Cuồng Ma cũng không phải chuyện gì xấu.
Quan Hạ Băng hít sâu một hơi, nói:
“Chuyện không phải không có chuyển cơ, thế nhưng cần phải cố thủ vài ngày mới được. Nếu các vị tin tưởng bản tướng quân thì cứ ở lại, nhược bằng không thì tiểu nữ cũng không ép. Truyền tống trận ở sẵn đó, từ giờ cho đến canh tư, Quan mỗ sẽ để người của Ti Đằng doanh khởi động trận pháp. Ai muốn đi thì đi.”
Lời này vừa dứt, từ trong đám binh sĩ một tên toàn thân nồng nặc mùi rượu hấp tấp chạy ra. Nhìn gã tóc tai rối bời, áo quần xộc xệch, trên mặt còn treo nụ cười hèn mọn, chắc khó ai có thể hình dung kẻ này chính là Chiến vương Nghiêm Quảng, con trai của Sát Thần Nghiêm Hàn.
Nghiêm Quảng cười hềnh hệch, nói:
“Quan tướng quân đã có lời, bản vương không khách khí nữa. Long tướng quân, ngươi dẫn theo vài người bảo hộ bản vương, tốc tốc rời khỏi nơi đây. Chuyện ở Hải Nha có Quách tướng quân lo liệu là được rồi. Quách tướng quân, nay bản vương phong ngươi làm Tả Dực quân thống lĩnh, tạm thời thay Long tướng quân thống ngự tam quân, nhớ đừng làm mất uy danh Đại Tề ta.”
Phong tước xong xuôi đâu đấy, Chiến Vương đại nhân còn chẳng kịp từ biệt một câu, vội vàng ba chân bốn cẳng co giò chạy biến. Long Tuyền đối với thằng cha này cũng rất là hết cách, chỉ có thể gật đầu, vỗ vai Quách Bình Minh một cái, đoạn đuổi theo sau.
Dù sao, huyết mạch của Chiến Thần không thể đứt ở đây, không thì không ai lo liệu hương hỏa.
Thái độ của các phe nhân mã như thế, Quan Hạ Băng cũng đã có dự đoán, thành thử không hề bất ngờ. Điều duy nhất vượt ngoài tưởng tượng của cô nàng chính là kẻ đầu têu mọi chuyện: Trần Phan Nam, lại không thừa cơ rời khỏi đây. Theo như lão nói, chuyện là do lão gây ra, bây giờ phủi mông bỏ đi để mặc dân chúng trong nước lửa thì tội nghiệt phải nặng bằng non xanh, sau này khó mà thành đạo. Đương nhiên, Quan Hạ Băng nghe lão giải thích như vậy chỉ tin một nửa, song cũng không tiện nói gì thêm.
Hàn Thu Thủy cũng không đi. Trái lại, nhờ hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú, tiểu thiên tài của Hàn gia đến gặp Quan Hạ Băng. Bấy giờ, Thẩm Tư Quân, Hoàng Kim Thần, Trương Thắng cũng đều có mặt, chính đang bàn bạc đối sách phá địch.
Hàn Thu Thủy vừa vào cửa, lập tức cười nhếch ra hai cái răng mèo, nói một câu nghe như đánh vào mặt người ta:
“Quan tướng quân, hôm nay tiểu nữ muốn đục nước béo cò, tranh thủ nguy nan đến tống tiền.”
Mấy người Hoàng Kim Thần, Trương Thắng nghe cô nàng phát ngôn theo cái kiểu “ném đá hội nghị” thế này thì cơ hồ kém chút kềm không nổi phun ngụm trà đang ngậm trong miệng ra ngoài. Thẩm Tư Quân sớm đã nghe đến danh tiếng của cô nàng trong quân, cười:
“Không hổ là kẻ có tài, lối suy nghĩ cũng... khác người.”
Hai người Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú thì chỉ hận không thể chui xuống đất trốn. Cô bé Hàn Thu Thủy này cái gì cũng tốt, chỉ có điều cái kiểu ăn nói gợi đòn, bỗ bã, hoàn toàn không hợp thói thường này thì mãi không chịu đổi.
Quan Hạ Băng cười, hỏi:
“Không biết cô nương có ý gì?”
Nàng ta không phải người nóng nảy, hơn nữa qua mấy ngày quan sát cũng đại khái hiểu con người Hàn Thu Thủy không phải kẻ thấy lợi quên nghĩa, thành thử cũng không lập tức nổi đóa. Đương nhiên, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu như cô nàng này thực sự dự định thừa lúc nguy nan mà đổ đầy túi riêng thì cái tên Ngân Lang cũng chẳng phải để trưng cho có.
Hàn Thu Thủy nói:
“Tiểu nữ nghĩ ra một vật, thiết nghĩ có thể giúp Hải Nha chống cự thú triều thêm dăm bữa nửa tháng. Chỉ tiếc là tài lực, vật lực, nhân lực trong tay không đủ, một mình mày mò không biết đến năm nào tháng nào mới xong. Nếu Quan tướng quân đã không có kế phá địch, vậy thì chi bằng giao đại quyền cho tiểu nữ, đánh cược một phen.”
“Chuyện này là thật?”
“Linh cảm xuất phát từ vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia, há lại có thể là giả? Nếu tướng quân không tin, thì có thể hỏi hai vị tộc huynh, tộc tỉ của tiểu nữ.”
Hàn Thu Thủy nhún vai, đáp gọn.
Quan Hạ Băng nhìn Hoàng Kim Thần, Thẩm Tư Quân một cái, đoạn nói:
“Vậy được. Bản tướng quân tin cô nương một phen. Thế nhưng... cô nương nói tống tiền là ý này?”
“Quan tướng quân, người ngay không nói tiếng lóng, nếu như là lúc bình thường tướng quân có chịu đập nồi dìm thuyền đặt cược vào cửa tiểu nữ hay không?”
“Chuyện này...”
“Vậy là đúng rồi. Thế chẳng phải Hàn Thu Thủy đây đang lợi dụng lúc nguy nan bắt cóc các vị hay sao? Giờ chúng ta là một đám giặc trên cùng một cái thuyền rồi, sau này mong các vị chiếu cố nhiều hơn.”
Hàn Thu Thủy cười, hai cái răng mèo nhếch lên, trông có mấy phần gian manh.