Trình Chân Kim gần đây tâm tình cũng không tốt, khiến Long Thiếu Dương và Vũ Văn Hiên đều không dám đi lại quá gần.
Tướng thất sủng, há lại vui vẻ cho được?
Đàn ông mất hết mặt mũi trước mặt người tình trong mộng, còn cao hứng được cái rắm.
Thành thử, lúc bị Lý Thanh Minh phái đến càn quét Lệ Chi sơn, trong lòng Oanh Thiên Lôi đã dồn nén một cơn lửa giận, lúc nào cũng tưởng như sắp nổ tung đến nơi. Hai quả Lôi Động Lượng Ngân Chùy thỉnh thoảng lại ứng theo tâm ý của chủ, phát ra tiếng sấm rền.
Nói ra thì cũng khéo...
Trình Chân Kim thất sủng, Vũ Văn Hiên bị biếm làm binh đều bị Lý Thanh Minh đưa đến đây. Long Thiếu Dương khi trước trấn thủ cửa thành Cổ Long, hiện giờ tuy là được cầm binh ra trận, song phụ tá cho hai người Trình, Vũ thì vừa nhìn cũng biết là không được trọng dụng.
Thành thử...
Hai người này cơ hồ là đạt thành chung một hiệp nghị.
Không cần nổi bật, chỉ cầu không phạm sai lầm trước mặt Trình Chân Kim là được.
Thế là, Vũ Văn Hiên lẫn Long Thiếu Dương đều hết sức giữ gìn quy củ, mọi công việc trong quân đều hoàn thành một cách chỉn chu tử tế. Hơn nữa, cả hai ngày thường đều không chủ động mở lời, trừ khi Trình Chân Kim hỏi chuyện mới lên tiếng thưa thật.
Có thể nói là kín không kẽ hở, không để Oanh Thiên Lôi tìm được bất cứ tì vết nào. Thành thử, Trình Chân Kim lòng có lửa giận lại không có chỗ trút, chỉ có thể hướng sự căm giận và khó chịu lên Lệ Chi sơn.
Chính cái lúc này...
Phía núi Lệ Chi chợt có tiếng người cất cao:
“Đám giặc cỏ nơi nào dám đến đây khiêu chiến, chẳng nhẽ chưa nghe đến danh của Phó mỗ hay sao?”
Trình Chân Kim bấy giờ mặt trầm như nước, quơ tay bắt lấy chuôi hai quả Lôi Động Lượng Ngân Chùy, hùng hùng hổ hổ ra khỏi trướng. Vũ Văn Hiên xách kích đứng bên phải, Long Thiếu Dương cầm đao đứng bên trái, chính đã chờ sẵn ở cửa doanh trại.
Oanh Thiên Lôi vừa nhìn đã phát hiện trên đường núi có một tướng mặc giáp đen, tay cầm một thanh thiết phủ quơ cao quá đầu, trông dáng vẻ diễu võ dương oai nhìn là thấy ghét.
Phó Kinh Hồng trước cũng không dùng rìu.
Thế nhưng khi trước đánh nhau với quân của Hồ Ma Huyền Nguyệt, binh khí trong tay bị đoạt mất, thành thử hiện giờ trong sơn trại cũng chỉ có thanh chiến phủ này là vừa tay gã. Lúc nãy ra lệnh bộ tốt mang thương đến hoàn toàn là do thói quen.
Lần này đối thủ là Oanh Thiên Lôi, gã cảm thấy nếu không dùng hết toàn lực thì chỉ sợ sau chiêu đầu tiên là Phó Kinh Hồng hắn đã cưỡi hạc quy thiên rồi.
Thế nhưng...
Hai người Lâm, Phó ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Trình Chân Kim đang nổi quạu, cần một tấm bia để phát tác lửa giận.
Phó Kinh Hồng chủ động tìm đến cửa, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, hoàn toàn chọc giận vị đại tướng này.
Chỉ thấy Oanh Thiên Lôi chẳng buồn đáp một lời, nhẹ nhàng nâng chùy bên tay phải lên, sau đó dùng sức ném về phía đường núi. Lôi Động Lượng Ngân Chùy một thanh nặng ba ngàn sáu trăm cân, bấy giờ lại được thần lực trời sinh và chân khí hùng hậu tương trợ, có thể nói là thế phá núi chặn sông.
Ngân chùy lôi theo một cái đuôi đúc bằng chớp bạc sáng lòa, hung hãn nện lên sườn núi Lệ Chi. Chỉ nghe “ầm” một cái, nhất thời cát bay đá chạy, cả quả núi cơ hồ rung chuyển chấn động một cái. Trình Chân Kim quơ tay, thu chùy về, cũng chẳng buồn để ý xem Phó Kinh Hồng sống chết ra sao.
Mãi đến lúc Lâm Thanh Tùng moi ông trại chủ nhà mình ra khỏi đống đất đá, nhìn Phó Kinh Hồng toàn thân vô số máu tươi, cười hề hề:
“Chúc mừng tướng quân mã đáo thành công.”
Phó Kinh Hồng lườm lão một cái, cũng không đủ sức chửi bậy lấy một câu, ngoẹo đầu lăn ra ngủ thiếp đi mất. Thế nhưng, trong mắt Lâm Thanh Tùng, đây há chẳng phải minh chứng cho lòng tin của họ Phó với mình sao?
Lão hít sâu một hơi, nói thầm:
“Tướng quân, giờ đến phiên tại hạ.”
oOo
Lâm Thanh Tùng sử dụng danh nghĩa là sứ giả xin gặp Trình Chân Kim.
Trước chưa nói đến Long Thiếu Dương thân là người kinh thành, chỉ nội cái mùi khăm khẳm bốc lên từ lão thôi thì trên đời há lại có người không nhận ra thân phận của Tế Tửu đời trước? Thế nhưng, đang lúc gã định lấy Thanh Tùng thư viện ra ép Lâm Thanh Tùng quy hàng, thì Vũ Văn Hiên đã ngăn lại.
Một là Lâm Thanh Hồ sớm đã viết tấu sớ dâng lên triều đình, nói đã trục xuất Lâm Thanh Tùng.
Hai là Thính Vũ môn thần hiện giờ không chút tu vi, có thả lão vào cũng chẳng làm nên trò trống gì.
“Không ngờ trên đời còn có người dám trọng dụng tên này. Bái thần giữ cửa nhà cầu làm quân sư? Ha ha ha, trận này há lại có chuyện đánh không thắng?”
Long Thiếu Dương cảm thấy Phó Kinh Hồng bái một kẻ được xưng là môn thần nhà vệ sinh làm quân sư quả thật là chuyện tiếu lâm. Lấy tâm tính trẻ con của hắn, há lại không nhạo báng chê cười một hồi?
Vũ Văn Hiên thì âm thầm nhíu mày.
Hắn tự hỏi, đổi lại là bản thân hắn, liệu có đủ nghị lực như Phó Kinh Hồng, bỏ qua xú danh và xú khí của một người để dùng tài năng của người nọ hay không.
Câu trả lời là...
Hắn không làm được.
Thành thử, thống binh ngày xưa của Du Long doanh âm thầm ghi nhớ ba chữ Phó Kinh Hồng.
Là kẻ khó đối phó, có thể ẩn nhẫn.
Lần này nếu có cơ hội, nhất định tru sát!
Trong lúc hai người Long Thiếu Dương, Vũ Văn Hiên mỗi người mỗi ý, thì Lâm Thanh Tùng bấy giờ đã đến được soái trướng gặp Trình Chân Kim.
Lão vừa tiến vào, một mùi hôi thối khó ngửi đã bốc lên. Oanh Thiên Lôi không khỏi nhíu mày, một luồng chân khí đánh ra, phong tỏa hai lỗ mũi, lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Vốn là hắn đang ôm một bụng tức, hiện giờ lại có thêm một tên thối um như cú bước vào, Trình Chân Kim đến ý định giết người cũng đã có.
Thế nhưng, bình tĩnh suy xét lại, hắn quyết định bỏ chuyện này sang một bên.
Oanh Thiên Lôi dù sao trong trận chiến Hải Thú lần trước cũng là kẻ cầm binh, biết luật lệ của thống soái. Có câu hai nước giao phong, không chém sứ giả, Lâm Thanh Tùng lấy lễ mà đến, hắn không tiện lật lọng.
Càng chớ nói chi lần này hắn mang binh, sau lưng đại biểu Lý Thanh Minh. Nếu Trình Chân Kim làm chuyện gì khiến Linh Vương điện hạ mất mặt, tổn hại uy tín của y, vậy thì không chỉ đơn giản là “thất sủng” nữa.
Nghĩ vậy, Trình Chân Kim bèn nói:
“Vật đổi sao dời, không ngờ có ngày Trình mỗ lại trông thấy Lâm tiên sinh lên rừng làm cướp.”
“Tại hạ làm gì thực ra không quan trọng, dù sao Tùng và thư viện giờ cũng là người dưng nước lã. Thế nhưng tướng quân ngài thì lại khác.”
“Muốn gì mau nói đi!”
Trình Chân Kim quả thực không tài nào chịu nổi cái kiểu ăn nói vòng vo của Lâm Thanh Tùng, bèn hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng.
Kỳ thực cũng không thể trách hắn.
Nếu là thuyết khách bình thường thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác Lâm Thanh Tùng lại còn có thân phận là thần giữ cửa nhà vệ sinh. Nói khó nghe một câu, thằng cha này khác gì vũ khí sinh học có chân đâu?
Cho dù hắn dùng chân khí che hai lỗ mũi, nín lâu chắc chắn cũng không dễ chịu.
Lâm Thanh Tùng cười:
“Vâng. Vâng. Tướng quân là nhân vật bực nào? Oanh Thiên Lôi, anh hùng trấn hải. Hiện giờ lại bị phái đến Lệ Chi sơn đối phó một đám sơn tặc, quả thực là đại tài tiểu dụng. Có lời thật lòng Tùng muốn hỏi, phải chăng tướng quân làm chuyện gì đắc tội với bên trên, nên mới phải nhận cái nhiệm vụ này không?”
“Chẳng nhẽ ngài muốn ta lên núi làm cướp?”
“Nào dám. Tùng biết mình biết người. Tướng quân ngài xuất thân danh môn, giờ lại đang làm quan làm tướng, khi không chui lên núi làm giặc cướp làm gì? Lại nói, hôm nay ngài cũng thấy rồi. Chủ tướng của chúng ta đến một chiêu của tướng quân cũng không đón nổi, nếu ngài muốn làm cướp thì sớm đã lên đoạt sơn trại, cần gì phải chờ tại hạ đến đây?”
Lâm Thanh Tùng lăn lộn quan trường nhiều năm, cái công phu trên đầu lưỡi một kẻ mãng phu như Trình Chân Kim há có thể chống đỡ? Oanh Thiên Lôi nghe lão khen mình, cảm thấy cực kỳ có lý, trong lòng cũng vui vẻ hớn hở ra mặt.
Một bụng ấm ức cơ hồ là bị Lâm Thanh Tùng hóa giải hơn một nửa.
Thính Vũ Lâu môn thần chỉ chờ có thế, vội vàng rèn sắt khi còn nóng:
“Thế nhưng tướng quân thử nghĩ xem. Lấy bản lĩnh của ngài đánh hạ sơn trại khác nào lấy đồ trong túi, quơ tay là được. Nhưng cái gì dễ được thì không đáng quý. Ngài dễ dàng đánh bại chủ ta, hưng sư về triều, phía trên có thể coi trọng ngài sao? Đến lúc ấy chẳng những chỉ giành được một tí công lao, mà còn chưa chắc đã được bên trên trọng dụng.”
Oanh Thiên Lôi từ xưa đến giờ ỷ vào gia tộc sau lưng và hai quả chùy kiếm ăn, quân công cũng có người thay hắn giành, thành thử có thể nói là non kinh nghiệm quan trường. Bấy giờ nghe Lâm Thanh Tùng càng nói càng có lý, hắn cũng không khỏi trầm tư.
“Vậy phải làm thế nào?”
Lâm Thanh Tùng thấy cá rốt cuộc cắn câu, bèn bắt đầu thu cần:
“Chuyện ấy đơn giản. Tướng quân chẳng nhẽ chưa từng nghe rằng một tướng muốn lập công, trẻ lên ba cũng là cường hào ác bá, sơn tặc phản quân hay sao?
“Tại hạ thấy Long tiểu tướng quân còn cần rèn luyện, chi bằng ngày mai ngài phái y lên trước trận cùng chủ ta đọ sức? Chúng ta đương nhiên là không dám vuốt râu hổ của tướng quân, an nguy của Long tiểu tướng ngài có thể yên tâm. Đợi khi y thất bại mấy lần, ngài lại xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, đạp phá sơn trại. Khi ấy lại báo công, vậy thì làm ít công to.”
Ngừng một chốc, nhận ra ánh mắt do dự của Trình Chân Kim, lão bèn tiếp:
“Lui một vạn bước, chủ ta còn chẳng đỡ nổi một chiêu của ngài, ngài còn lo bọn ta tráo trở hay sao? Đến lúc ấy nhất lực phá vạn pháp là được rồi.”
“Nói có lý! Không hổ là người từng làm đến tận chức Tế Tửu của Đại Việt ta! Ha ha ha!”
“Tướng quân quá khen.”